Bên ngoài cung điện, Giang Nam đã bước ra khỏi cánh cửa đi thông đại điện. Giang Nam đột nhiên có trực giác, vụt ngoái đầu nhìn lại thấy cánh cửa nhạt dần, biến mất.
Giang Nam thầm nghĩ:
– Lạ lùng, cứ cảm thấy trong cung điện còn có người.
Cánh cửa hoàn toàn biến mất, trong vùng đất nguyên thủy trống rỗng, đa số người đã bị truyền tống ra khỏi đây. Trong vùng đất nguyên thủy chỉ còn lác đác vài người.
Phương xa, Vạn Chú Đạo Quân, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Thiên Hoang Đạo Quân, Nguyên Dục Tiên Quân mỗi người đứng trên một ngọn núi, mấy đạo phù lơ lửng trước mặt bọn họ.
Trán Giang Nam rung rinh, thiên vị bảng đạo phù tự động bay ra khỏi tử phủ. Lúc này nam nhân áo đen xuất hiện, một miếng đạo phù bay ra khỏi trán.
Tám miêng thiên vị bảng đạo phù ngày càng sáng chói mắt, cảm ứng lẫn nhau. Đại đạo giăng khắp đạo phù, liền thành một thể. Hư không rung rinh, bỗng có một miếng bảng vàng từ sâu trong hư không trải ra giữa tám người, lơ lửng treo cao.
– Thiên vị bảng.
Thánh Ma Thiên Tôn thản nhiên nói:
– Ta muốn xem là ai xếp trước mặt ta, khiến ta chỉ xếp hạng ba.
Thiên Hoang Đạo Quân nhướng mày nói:
– Thì ra Thánh Ma đạo huynh xếp hạng ba, trên cả ta.
Thiên Hoang Đạo Quân cười to bảo:
– Có rảnh thật muốn luận bàn với Thánh Ma Thiên Tôn một chút.
Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Vô Tà Đạo Quân cười khẽ, bọn họ rất quan tâm xếp hạng trên thiên vị bảng. Đám Đạo Quân tiền sử bọn họ đều là nhân vật có một không hai trong thời đại đó, vô địch cuộc đời, bây giờ thứ hạng trong thiên vị bảng dưới người ta thì tất nhiên không cam lòng.
Thánh Ma Thiên Tôn nhìn hướng nam nhân áo đen, mắt hấp háy cười hỏi:
– Đạo huynh, không biết ngươi xếp hạng mấy trong thiên vị bảng?
Nam nhân áo đen mỉm cười nói:
– Chỉ người có tư chất Đạo Quân mới xếp trong thiên vị bảng được, không chia cao thấp, thứ bậc gì đó có quan trọng không?
Thánh Ma Thiên Tôn cười to bảo:
– Tuy nói vậy nhưng người thứ nhất có được đạo phù đại biểu là người đầu tiên vượt cấp đoạt được cơ duyên, lấy được thiên vị bảng đạo phù tất nhiên có thực lực kinh người.
Nam nhân áo đen lắc đầu, nói:
– Ta không xếp hạng nhất thiên vị bảng nhưng rất nhanh sẽ biết người đó là ai.
Bỗng các thiên vị bảng đạo phù bay lên, nhanh như chớp nhập vào bảng vàng, phát ra ánh sáng chói lòa. Bảng vàng dần thay đổi, các bóng người hiện ra, từ thấp đến cao. Xếp chót là Thần Mẫu Đạo Quân.
Thần Mẫu Đạo Quân cướp cơ duyên của Đông Vân Tiên Vương chậm trễ thời gian, bị Giang Nam giành tiên thủ. Thần Mẫu Đạo Quân vất vả canh giữ cơ duyên tiên thú nên xếp chót.
Nhưng phải công nhận Thần Mẫu Đạo Quân khá mạnh.
Đếm ngược thứ hai là Vạn Chú Đạo Quân, thấy xếp hạng như thế khóe mắt gã co giật, dường như không phục.
Đếm ngược thứ ba là nam nhân áo đen, vượt ngoài dự đoán của mọi người, cũng khiến đám Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
– Người áo đen có thể chống đỡ tiếng chuông của Vạn Chú Thiên Chung, trông siêu mạnh nhưng hắn chỉ có sức phòng ngự kinh người, lực công kích không mạnh, chẳng bằng chúng ta nên mới đếm ngược thứ ba. Lúc trước chúng ta thấy Vạn Chú Thiên Chung không bị thương hắn thì bị ấn tượng ban đầu hù sợ.
Đếm ngược thứ bốn là Tử Hạm Đạo Mẫu, sắc mặt âm trầm, hầm hừ không vừa lòng với thứ hạng của mình.
Xếp thứ năm là Thiên Hoang Đạo Quân, thứ bốn là Vô Tà Đạo Quân, thứ ba là Thánh Ma Thiên Tôn.
– Hai vị tồn tại xếp đầu thiên vị bảng sắp hiện ra!
Thánh Ma Thiên Tôn hừ mạnh, ánh mắt khó chịu liếc hướng Giang Nam, Nguyên Dục Tiên Quân.
Thánh Ma Thiên Tôn cười khẩy nói:
– Huyền Thiên giáo chủ quả nhiên thâm tàng bất lộ, không ngờ xếp hạng nhất thiên vị bảng.
Giang Nam cười lắc đầu, nói:
– Thánh Ma đạo huynh đoán sai. Ta may mắn xếp hạng hai, còn đứng đầu là người khác.
Giang Nam nhìn hướng Nguyên Dục Tiên Quân, nhẹ giọng nói:
– Nguyên Dục đạo huynh mới là thâm tàng bất lộ, đệ nhất nhân tán tu Tiên giới đúng là đáng sợ, Đạo Quân tiền sử cũng không bằng.
Trên thiên vị bảng, thân hình Giang Nam hiện ra, kế tiếp là Nguyên Dục Tiên Quân đứng nhất.
Các cặp mắt nóng cháy bắn phá Nguyên Dục Tiên Quân.
Thánh Ma Thiên Tôn cười to bảo:
– Tốt, tốt, quả nhiên là thâm tàng bất lộ! 9t, Nguyên Dục, Tiên giới ra hai nhân tài dan bản xứ như hai người có thể xếp ngang hàng với chúng ta, thậm chí thứ bậc cao hơn, rất lợi hại. Ta muốn xem thử thiên tài sinh trưởng ở Tiên giới có bản lĩnh gì!
Các Đạo Quân chuyển thế mắt hấp háy nhìn Giang Nam, Nguyên Dục Tiên Quân.
Nguyên Dục Tiên Quân mỉm cười nói:
– Ai bảo ta là nhân tài sinh trưởng ở Tiên giới? Ta cũng như các vị đạo hữu, chẳng qua ta chuyển thế sớm hơn chút. Ngược lại Huyền Thiên đạo hữu làm ta rất tò mò.
Nguyên Dục Tiên Quân nhìn Giang Nam, cười nói:
– Tiên giới xuất hiện một vị có tiềm lực chứng Đạo Quân đắc đạo, tài hoa ngút trời khiến người lo lắng. Tương lai chúng ta có thể giành quyền khống chế Tiên giới trong tay dân bản xứ như vậy không? Tương lai hắn có chấp nhận chúng ta không?
Thiên Hoang Đạo Quân cười to bảo:
– Nguyên Dục đạo hữu đừng châm ngòi.
Nói vậy nhưng mắt Thiên Hoang Đạo Quân hấph áy nhìn Giang Nam.
Tử Hạm Đạo Mẫu nhẹ giọng nói:
– Ta cảm thấy lời này có lý. Đạo Quân sinh trưởng tại Tiên giới đuương nhiên khó thể tha thứ những Đạo Quân tiền sử xuất hiện trong vũ trụ khác như chúng ta đây. Hắn vốn là chúa tể vũ trụ này, chúng ta xuất hiện làm lãnh địa của hắn bị chia nhỏ ra, làm sao chấp nhận được? Hơn nữa hắn và Tiên giới hòa hợp hơn, phù hợp hơn chúng ta, tương lai chắc chắn sẽ trở thành tử địch của chúng ta.
Vạn Chú Đạo Quân tằng hắng, lạnh lùng nói:
– Bây giờ hắn đã là tử địch của ta!
Vô Tà Đạo Quân khẽ nói:
– Hắn còn giết Thần Mẫu Đạo Quân!
Nguyên Dục Tiên Quân âm trầm nói:
– Tiên giới sẽ không cho phép những Đạo Quân tiền sử chúng ta chuyển thế vào Tiên giới, chúng ta chuyể thế đó là nghịch thiên mà đi, nên tất nhiên Tiên giới sẽ tăng thêm chướng ngại cho chúng ta. Tử địch trong định mệnh đã xuất hiện.
Các cường giả chuyển thế mơ hồ toát ra địch ý, bị nhiều Đạo Quân chuyển thế thù hằn không phải chuyện dễ chịu gì. Hơn nữa trải qua chuyện cây cột đá trong cung điện, tu vi, thực lực đám Đạo Quân chuyển thế mạnh hơn trước khi vào vùng đất nguyên thủy gấp mấy chục lần.
Đám tồn tại này ngực ôm đại đạo tiền sử, cộng với tiên đạo Đế và Tôn, Bất Không để lại khiến bọn họ mạnh hơn cùng cảnh giới kiếp trước.
Đạo Quân nào cũng là tồn tại vô địch trong năm tháng dài dặc năm, sáu mươi ức năm, huống chi đến bảy người chung chiến tuyến?
Giang Nam đặc biệt e ngại Nguyên Dục Tiên Quân.
May mắn nam nhân áo đen không lộ ra ác ý với Giang Nam.
Giang Nam bỗng cười to, tròng mắt xoay nhanh. Trong thần launa sau đầu Giang Nam bỗng vang tiếng chuông ngân, tiếng chuông trong trẻo xua tan các sát khí, sát ý.
Đám Đạo Quân chuyển thế khẽ rên, bị chấn khí huyết cuồn cuộn. Chỉ mình Nguyên Dục Tiên Quân, nam nhân áo đen không bị tiếng chuông ảnh hưởng.