Không chỉ có bọn hắn, ngay cả tòa đảo Thí Thần Cốc kia cũng bị Loạn không đại trận nhấc lên, truyền tống chuyển dời!
– Thiên Cơ tú sĩ, quả nhiên có chút môn đạo, ngay cả ta cũng có thể chuyển dời! Định cho ta!
Thái Hoàng đồng dạng cũng cảm thấy Loạn không đại trận đem mình chuyển dời đi ra ngoài, nhấc chân dừng lại, lập tức đem Loạn không đại trận định trụ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bọn họ đã bị truyền ra không biết bao nhiêu vạn dặm, đi vào trong tinh không mịt mờ, khoảng cách mặt trời chỉ có mấy mươi vạn dặm!
– Muốn đem ta đầy vào trong mặt trời luyện chết sao?
Thái Hoàng lộ ra thần sắc thú vị:
– Ta không chỉ một lần xâm nhập mặt trời, ở bên ngoài mặt trời hành tẩu, thậm chí xâm nhập hạch tâm mặt trời, cũng đều là lông tóc ít bị tổn thương. Thiên địa này ngoại trừ thần minh, ai còn có thể gây tổn thương đến ta?
Hắn tuy không sợ mặt trời, nhưng Long Hoàng cùng mấy trăm đầu Thiên Long lại sợ hãi không hiểu, tu vi thực lực của bọn hắn không bằng Thái Hoàng, nếu bị truyền vào trong trung tâm mặt trời, chỉ sợ chỉ có Long Hoàng một người mới có thể sống đi ra, Thiên Long khác hết thảy đều bị mặt trời luyện chết!
Thời điểm chân của Thái Hoàng rơi xuống giẫm toái Loạn không đại trận, thân hình của Thiên Cơ tú sĩ rung mạnh, tai mắt mũi miệng máu chảy không ngừng, bốn mươi chín cây thăm bằng trúc cũng BA~ BA~ nổ tung, lập tức trở nên héo đốn không chịu nổi.
– Thật là lợi hại, Thái Hoàng không hổ là đệ nhất thiên hạ, một cước đập toái trận pháp của ta, hủy pháp bảo ta, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa bị hắn đánh chết. Nhưng tiếc, không có thể diệt trừ những Thiên Long kia.
Thiên Cơ tú sĩ ánh mắt chớp động, chạy như bay mà đi:
– Dùng tốc độ bọn người Thái Hoàng, rất nhanh sẽ gấp trở về, ta vẫn là đi trước thì tốt hơn. Không biết Thất đệ bây giờ có an toàn hay không…
– Tại đây, hình như là lao ngục…
Giang Nam đứng ở trong thông đạo u ám, nhìn về bốn phía, gió lạnh gào thét thổi tới, lẩm bẩm nói:
– Tam ca, ngươi đến cùng đem ta đẩy vào địa phương nào?
Giang Nam hướng mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy dưới chân là mặt đất do đồng đỏ chế tạo, lối đi hai bên vách tường cũng làm bằng đồng đỏ, lối đi bốn phương thông suốt, một cổ ma khí từ trong thông đạo đi thông dưới đất phún dũng ra, sôi trào không nghỉ.
Ở chỗ sâu, truyền đến trận trận âm phong, trong âm phong quỷ khốc thần hào, thảm không đành lòng nghe.
Mà ở hai bên lối đi, còn có từng gian đồng thất, trong đồng thất giắt khóa sắt, Giang Nam đi qua mấy gian đồng thất, chỉ thấy có chút khóa sắt buộc vô số cỗ xương khô, sớm tử vong không biết bao lâu.
Những xương khô này tới chết cũng bị ngủ ở chỗ này, mặc dù sau khi chết không biết bao nhiêu năm, nhưng có thi thể như cũ tràn ngập hơi thở cường đại, có khi là yêu khí tràn ngập, có khi là ma khí cuồn cuộn, có xương cốt để lộ ra phật quang, cũng có chánh khí nghiêm nghị!
– Chết ở chỗ này có Chính Ma Yêu ba đạo cường giả, cũng có Phật Môn cao nhân, nơi này đến tột cùng là địa phương nào?
Giang Nam cau mày thật sâu.
Trên tường đồng vách sắt nơi đây trải rộng một loại trận văn đặc biệt, có thể áp chế tu vi của tu sĩ.
Cho dù là hắn, cũng cảm giác được pháp lực của mình gặp phải áp chế vô hình, có thể điều động pháp lực không nhiều lắm. Không chỉ có như thế, thần hồn của hắn cũng gặp phải trấn áp, thần hồn cảm giác được sợ hãi, phảng phất có một pho tượng thần minh vô hình cư ngụ ở nơi này.
Đây là trận pháp tạo thành áp lực vô hình, trấn áp pháp lực cùng thần hồn.
– Khốn Ma Trận, Trấn Hồn Trận?
Giang Nam nhẹ kêu một tiếng, lập tức nhận ra nơi đây có hai loại trận pháp, Khốn Ma, Trấn Hồn hai trận, Khốn Ma trấn áp pháp lực, Trấn Hồn khóa lại thần hồn, hai loại trận pháp này là trận pháp của Thái Huyền Thánh Tông, hắn ở trong Thí Thần Cốc đã gặp qua hai loại đại trận này!
– Nơi này là Thái Huyền Thánh Tông!
Hắn trong lòng lẫm nhiên, Thí Thần Cốc Loạn Không Đại Trận, truyền tống đến một chỗ lao ngục trong Thái Huyền Thánh Tông!
Thiên Cơ Tú Sĩ bày Loạn Không Đại Trận, nếu xúc động đại trận, ngay sau đó truyền tới mấy địa phương nguy hiểm, trong thiên hạ địa phương nguy hiểm rất nhiều, Thái Huyền Thánh Tông hiển nhiên cũng là một người trong đó, hơn nữa còn là chỗ nguy hiểm nhất!
– Tam ca, ngươi quá không có nghĩa khí đi?
Giang Nam dở khóc dở cười, lẩm bẩm nói:
– Đệ tử Thái Huyền Thánh Tông chết ở trong tay ta, có khoảng năm ba mươi người, thậm chí trong đó còn có Quy Thiên Sầu là Thiên Cung cường giả, cũng bị ta một mồi lửa chết cháy. Những người này hận không thể đem ta ăn sống, nếu Cận Đông Lưu thấy ta hiện ra ở trong lao ngục của Thái Huyền Thánh Tông hắn, việc kia vui lớn…
Hắn lấy ra ngọc bội mà Thiên Cơ Tú Sĩ đưa cho hắn, pháp lực rót vào trong đó, ngọc bội sáng lên, nhưng không cách nào cùng ngoại giới câu thông. Khối ngọc bội này có thể cùng với mấy đại ma đầu khác liên lạc, bất quá trong lao ngục của Thái Huyền Thánh Tông hiển nhiên có trận pháp giam cầm hư không, đem nơi đây phong tỏa, bất kỳ tin tức gì cũng truyền không đi ra.
– May mắn hai tòa trận pháp Khốn Ma đại trận cùng Trấn Hồn đại trận này ta cũng thuộc nằm lòng, hai tòa trận pháp này còn áp chế không nổi ta! Thần Thông nghịch chuyển!
Giang Nam hít vào một hơi thật dài, Ma Ngục Huyền Thai Kinh vận chuyển, pháp lực thi triển Khốn Ma, Trấn Hồn hai trận, nghịch chuyển trận pháp, nhất thời cảm giác được thần hồn cùng pháp lực áp chế giảm đi, lúc này sưu tầm về chung quanh phía trước, tính toán tìm cách rời đi nơi đây.
Hắn đi hơn 10m, nhìn thấy từng gian lao ngục, phát hiện hàng trăm xương khô, nhưng phát hiện không có chỗ nào có thể rời đi, không khỏi cau mày.
Không chỉ có như thế, những cường giả bị vây ở chỗ này, sau khi chết hài cốt cũng bị người lục xem qua, bảo vật trên người hết thảy vơ vét không còn gì, cái gì cũng không có dư lại.
– Thịt…
Trong lao ngục bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm yếu ớt, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở giữa lao ngục kia một lão giả gầy đến xương bọc da bị trói ở trên khóa sắt, treo ở giữa không trung, hấp hối.
Lão giả này nghe được thanh âm cước bộ của hắn, hai mắt mở ra, u u lục quang, giống như thấy một khối lớn mỹ vị đi lại, trong miệng ôi ôi có tiếng:
– Thịt!
– Mỹ mỹ thịt a!
Hắn giãy dụa, một tiếng ầm vang, khóa sắt bị hắn kéo tới thẳng tắp, đồng thất nhất thời kịch liệt đung đưa, khóa sắt bắn ra từng tia lửa!
Trong đan điền lão giả kia hào quang tỏa sáng, hiện ra biển lửa vô cùng mênh mông, trong biển lửa từng ngọn Đạo Đài chồng chất, giống như bậc thang, mà ở cuối bậc thang còn là một ngọn Thần Phủ, trên Thần Phủ lại có một ngọn Thần Phủ, rõ ràng là Thần Phủ nhị trọng cường giả!
Trong lòng Giang Nam cả kinh, cường giả bực này, cũng bị trấn áp, đói bụng đến chỉ còn lại có da cùng xương!
Đột nhiên, trên vách đồng vô số trận văn sáng lên, chen chúc mà đến, càng rơi vào trên người lão giả kia, chỉ thấy biển lửa trong đan điền lão giả kia bá một tiếng dập tắt, từng ngọn Đạo Đài bị ép tới boong boong rung động, lùi về trong đan điền, ngay sau đó hai tòa Thần Phủ cũng bị trấn áp, rơi vào đan điền!