Giang Nam gật đầu, không nhịn được nói:
– Chưởng giáo, có câu ta không biết có nên hỏi hay không, nếu ngươi giết Thái Hoàng, nên đi đối mặt chưởng giáo phu nhân như thế nào…
Tịch Ứng Tình thân thể khẽ run, mặc nhiên một lúc lâu, trúc trắc nói:
– Ân sư đối đãi ta như con ruột, phụ dạ như núi, sư dạ như Thiên…
Giang Nam thở dài, khom người cáo lui.
Tịch Ứng Tình đưa mắt nhìn hắn đi xa, yên lặng đứng yên một lúc lâu, bên tai lại quanh quẩn lên thanh âm của Mộ Vãn Tình.
– Ta cuộc đời này tất không phụ lòng Quân, Quân cũng không nên phụ ta.
Trong lúc nhất thời, hắn tựa hồ ngây dại.
Xuy…
Tịch Ứng Tình trong mắt rưng rưng, run rẩy giơ tay lên chém rụng một luồng trí nhớ, lấy ra một mặt gương đồng niêm phong cất vào kho, ánh mắt lại khôi phục đến tĩnh táo như thường ngày, bày mưu nghĩ kế, sát phạt quyết định, lẩm bẩm nói:
– Thái Hoàng, ngươi mấy ngày nay quá an phận, an phận đến làm cho ta cũng bất an, ngươi rốt cuộc đánh cái bàn tính gì?
Lúc trước, sở dĩ hắn cùng Thái Hoàng tranh đấu đại chiếm thượng phong, chủ yếu là bởi vì Thái Hoàng lão tổ bế quan chữa thương hơn trăm năm, vẫn không có xuất quan, trong khoảng thời gian này đối với Thái Hoàng lão tổ mà nói là một kỳ trống không, hắn có thể nhân cơ hội thong dong bố trí thủ đoạn nhằm vào Thái Hoàng, nhân cơ hội tăng trưởng thực lực.
Mà hiện tại, Thái Hoàng đã đem lá bài tẩy của hắn nhất nhất nhìn thấu, hai bên đối với lá bài tẩy lẫn nhau cũng hiểu rõ được nhất thanh nhị sở, lúc này chính là muốn xem thủ đoạn lẫn nhau!
Cao thủ như bực này so chiêu, một cái sơ sẩy liền có thể mất hết tất cả, Tịch Ứng Tình đến nay sờ không rõ trong hồ lô của Thái Hoàng bán thuốc gì, chỉ có thể án binh bất động.
Giang Nam ngồi ở trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, mang theo Chiến Minh cự thú, bay lên trời hướng Thái Dương bay đi, trong lòng tò mò:
– Thái Hoàng lão tổ muốn làm cái gì? Hắn rốt cuộc muốn từ chỗ nào hạ thủ, mới có thể phá giải cục diện bế tắc?
Hô…
Thần Thứu Yêu Vương vỗ cánh bay ra tầng khí quyển, đi tới ngoài không gian, nhất thời không cách nào mượn lực phản kích của không khí tới phi hành nữa, lúc này vận chuyển Thái Dương Chân Kinh, hóa thành một đạo cầu vồng tiếp tục hướng Thái Dương bay đi.
Cũng không lâu lắm, đầu Đại Yêu này từ phụ cận trăng sáng xẹt qua, Giang Nam hướng Minh Nguyệt kia nhìn lại, chỉ thấy dãy núi phập phồng, trống trơn vắng vẻ, trên mặt trăng không có chút sinh cơ nào, nơi này ngay cả không khí cũng không có.
– Di? Kia hình như là Lãm Nguyệt Thủ của chưởng giáo lưu lại Chưởng Ấn!
Giang Nam thấy một Chưởng Ấn cự đại ở mặt ngoài trăng sáng, trong lòng không khỏi than thở Tịch Ứng Tình tu vi cao tuyệt.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chủ tinh Huyền Minh Nguyên Giới bát ngát vô tận, là một tinh cầu khổng lồ, tung hoành trăm triệu dặm, biển rộng sóng xanh, cực kỳ hùng vĩ.
Cho dù là trong không gian cao xa, cũng có thể thấy bầu trời nhiều môn phái, từng ngọn trấn giáo chi bảo trôi nỗi, tản mát ra đủ loại sáng mờ, sặc sỡ loá mắt!
Khiến người chú mục nhất là miệng Thần đỉnh kia của Thái Huyền Thánh Tông, trong đỉnh Thần Quang dày đặc, nhìn không thấy đáy, thậm chí ngay cả Tinh Quang đầy trời cùng Thái Dương nguyên khí, Thái Âm nguyên khí, cũng bị miệng đại đỉnh này hút tới, đầu nhập trong đỉnh.
– Khó trách số mệnh Thái Huyền Thánh Tông hưng thịnh…
Giang Nam thầm than một tiếng, khống chế Thần Thứu Yêu Vương hướng Thái Dương bay đi, hơn mười ngày đi qua, Thần Thứu Yêu Vương ở trong không gian phi hành mấy ức dặm, Giang Nam đột nhiên thấy phía trước xuất hiện từng đại lục huyền phù quay chung quanh Thái Dương vận hành, lớn có trăm vạn dặm, nhỏ nhất cũng có mấy vạn dặm, trên đại lục còn có thể thấy dãy núi cây cối, còn có không khí, thậm chí còn có thể thấy biển rộng.
Những đại lục này, tổng cộng có trăm ngàn loại, mà ở nơi cực xa, còn có nhiều đại lục hơn quay chung quanh Thái Dương vận hành!
– Những đại lục này, phảng phất là một viên tinh cầu khổng lồ không bị đánh nát…
Giang Nam trong lòng không khỏi hoảng sợ, viên tinh cầu này so sánh với chủ tinh của Huyền Minh Nguyên Giới chỉ lớn không nhỏ, nói vậy ở thời xa xưa cũng là một đại thánh địa, vạn vật ở bên trong diễn sinh, nhưng không biết xảy ra biến cố gì, đưa đến viên chủ tinh này bị người đánh nát!
– Đánh nát chủ tinh, cho dù là tuyệt đại cường giả như chưởng giáo cùng Thái Hoàng cũng không cách nào làm được, thời xa xưa đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Ở trên chút ít mảnh nhỏ tinh cầu nghiền nát này, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy phi cầm tẩu thú ở trong đó phồn diễn sinh sống, Giang Nam đột nhiên thấy một tấm bia đá cao tới vạn trượng đứng vững, trong lòng khẽ nhúc nhích, khống chế Thần Thứu Yêu Vương hạ xuống trên phiến đại lục này.
Giang Nam vừa mới rơi vào mảnh vỡ tinh cầu rộng lớn trăm vạn dặn này, liền cảm giác được một cổ thần uy như có như không tràn ngập, thần uy không biết có bao lâu kéo dài không tiêu tan, để cho nơi đây có rất ít sinh vật có thể ở chỗ này sinh tồn.
Bất quá sinh vật có thể sinh tồn ở chỗ này, thường thường đều cực kỳ cường hoành, hắn trong lúc vô tình liền chứng kiến trên biển đột nhiên xuất hiện một đôi mắt cực lớn, hướng hắn xem ra, lập tức trầm nhập đáy biển, không biết là sinh vật gì, xem khí tức chỉ sợ là Cự Thú cấp bậc Thần Phủ.
– Tinh Quang kỷ kiếp, 500 Thiên thần táng thân, chủ tinh tan vỡ, người còn sống di chuyển, tái tạo chủ tinh, nghênh Quang Võ kỷ, lập bia kỷ niệm…
Giang Nam chứng kiến văn tự trên tấm bia, trong nội tâm không khỏi chấn động, chỉ thấy trên tấm bia đá này viết rậm rạp chằng chịt tục danh các thần minh, hết thảy là Thiên thần táng thân ở trong cái gọi là Tinh Quang kỷ kiếp kia, số lượng khoảng chừng 500!
– Thời xa xưa xảy ra kiếp số gì, như thế nào ngay cả thiên thần cũng chết nhiều như vậy? Tinh Quang kỷ kiếp, chẳng lẽ là một hồi đại kiếp nạn ngay cả thần minh cũng không cách nào tránh khỏi?
Tấm bia đá này niên đại thật sự đã lâu, Giang Nam cũng không biết là lập khi nào, bất quá Huyền Minh Nguyên Giới ở trong Chư Thiên thế giới là một tiểu thế giới, nhưng rõ ràng có nhiều thiên thần chết như thế, thấp nhất cũng là sự tình trăm vạn năm trước.
Ở bên trong Cố lão tương truyền, ở trăm vạn năm trước Huyền Minh Nguyên Giới còn có tình huống nhân thần hỗn hợp, bất quá khi đó thần minh ở lại thế gian cũng không nhiều, xem ra niên đại Tinh Quang kỷ kiếp phát sinh, còn phải lâu hơn một ít.
– Quang Võ kỷ, hẳn là niên đại chúng ta bây giờ? Trên tấm bia đá này nói, Thần Minh may mắn còn sống sót trọng luyện chủ tinh Huyền Minh Nguyên Giới, hẳn là tinh cầu chúng ta sinh tồn, là được những thần minh kia luyện chế thành?
Giang Nam tâm thần chấn động, suy tư thật lâu cũng là trăm mối vẫn không có cách giải, dù sao niên đại Tinh Quang kỷ kiếp phát sinh quá xa xưa, cũng không có văn tự cùng truyền thuyết lưu truyền tới nay, không thể nào khảo chứng.
Hắn ở trên mảnh vỡ tinh cầu này mọi nơi du lịch, phát hiện rất nhiều di tích, bất quá di tích ở đây đã bị lịch đại cường giả, cao nhân Huyền Minh Nguyên Giới vơ vét không còn gì, để cho hắn không có bao nhiêu thu hoạch.