Hắn tâm niệm hơi động, đạo văn huyễn hóa thành hình tượng của Giang Tuyết, hỏi kỹ Nhạc Ấu Nương. Nhạc Ấu Nương trên dưới đánh giá hình ảnh Giang Tuyết, chân mày cau lại nói:
– Có ấn tượng, hình như đã gặp nhau ở Thần đàn nào đó của nàng, nhưng không biết nàng đến tột cùng là người nào. Sư tôn, ngươi có điều không biết, Thần Giới cực kỳ rộng lớn, thần minh cũng rất nhiều, chia làm nhiều thế lực lớn nhỏ, hơn nữa đều có các lãnh địa, lại chia làm nhiều giai tầng, tỷ như giai tầng này của ta, liền rất ít cùng Chư Thần phía dưới lui tới, mà nhiều Thần Chủ, Thần Tôn phía trên ta, cũng lười nhìn ta một cái. Muốn tìm đến một vị Thần, chỉ sợ rất không dễ dàng.
Giang Nam khẽ cau mày, Nhạc Ấu Nương cười nói:
– Sư tôn, này là người trong lòng của ngươi sao?
– Nàng là tỷ tỷ của ta.
Giang Nam thản nhiên nói.
– Nguyên lai là có một vị thần minh tỷ tỷ, khó trách sư tôn cũng lợi hại như thế.
Nhạc Ấu Nương nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ:
– Bất quá nhìn bộ dạng của sư tôn, thật giống như đối với tỷ tỷ của hắn có ý nghĩ bất lương gì, hắc hắc, chị em yêu nhau sao? Sư tôn thật là tà ác…
Giang Nam cũng không biết ý nghĩ trong đầu nàng, nếu không chắc chắn sẽ tức ói máu, đứng thẳng dậy, lẻn vào dưới đất tìm Long Quy, hướng hắn đòi hỏi một đạo linh tuyền.
Lão long quy kia chết sống không chịu, Giang Nam nói ra Nhạc Ấu Nương là chuyển thế thần minh, lúc này lão long quy mới gật đầu, cho một đạo Linh Tuyền lớn bằng ngón cái.
– Đầu lão Quy này, cho Ấu Nương Linh Tuyền so sánh với cấp cho ta còn thô hơn, đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong!
Giang Nam rất là khó chịu, lại hướng lão long quy đòi hỏi Linh Tuyền thô hơn, lão long quy kia bễ nghễ hắn một cái, úng thanh úng khí nói:
– Ngươi còn thiếu ta 2000 vạn cân Linh Dịch.
– Ta là kế nhiệm chưởng giáo, ngươi phải cho mặt mũi!
– Ngươi còn thiếu ta 2000 vạn cân Linh Dịch.
– Lão gia hỏa nầy, chẳng lẻ ngươi không sợ ta trở thành chưởng giáo sẽ thu về tính sổ sao?
– Ngươi còn thiếu ta 2000 vạn cân Linh Dịch.
…
Giang Nam bất đắc dĩ, chỉ đành phải rời đi. Mặc dù Nhạc Ấu Nương bái hắn làm thầy, nhưng cũng không chủ động mở miệng yêu cầu tu hành tâm pháp của hắn, tiểu cô nương này có tâm pháp của mình, hơn nữa ở trong Thần Minh cấp kinh điển chất lượng còn cực cao.
Bất quá Giang Nam vẫn đem Lạc Hoa Âm khai sáng Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển truyền thụ cho nàng, Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển là nhất mạch tâm pháp của Lĩnh Tụ Phong, thân là đệ tử Lĩnh Tụ Phong, môn công pháp này là phải tu luyện.
Nhạc Ấu Nương học xong môn tâm pháp này, không khỏi lấy làm kinh hãi, thấp giọng nói:
– Sư tôn, môn công pháp này là tổ sư khai sáng sao? Thật là khiến người kính sợ.
Nàng kiến thức rộng rãi, Thần Minh cấp kinh điển gặp qua không ít, như cũ đối với Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển cũng tán thành liên tục, có thể thấy được Lạc Hoa Âm đúng là đi ra một con đường tiền đồ huy hoàng.
– Hôm đó thi triển Hồn Thiên Đại Trận, người mai phục chúng ta, rốt cuộc là người nào?
Giang Nam tĩnh hạ tâm lai, tinh tế nhớ lại tình hình hôm đó phát sinh, Thái Hoàng lão tổ xích thủ không quyền mà đến, tế lên đại chùy năm màu chính là Ma La Thập, Ma La Thập xuất thủ tương trợ, Long Hoàng thì xuất thủ giáp công.
Duy chỉ có người tế lên Hồn Thiên Đại Trận kia là không có lộ ra chân diện mục, không phải là núp ở ngoài trận, chính là núp ở trong trận, thậm chí ngay cả sau khi hắn bị đánh cho trọng thương, sợ người khác từ trong máu tươi của hắn nhận ra thân phận chân thật của hắn, cũng đem máu tươi mình chảy xuống thiêu đốt sạch sẻ, không có để lại nửa phần chân ngựa.
– Chẳng lẽ là cao thủ của Thái Huyền Thánh Tông? Không giống, Thái Hoàng lão tổ xuất thủ, thậm chí ngay cả hắn cũng công kích. Huyền Minh Nguyên Giới ta lại vẫn có loại nhân vật này…
Đột nhiên, tiếng chuông du dương từ Tông Chủ Phong vang lên, tiếng chuông vô cùng vang vọng, đây là có tôn khách tới chơi mới có thể phát ra.
– Tịch đạo hữu, tiểu đệ đường xa mà đến, là vì hướng quý tông cầu hôn!
Một tiếng cười to sảng lãng truyền đến, trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, đi ra động phủ, xa xa nhìn lại, chỉ thấy có yêu khí cuồn cuộn mà đến, trong yêu khí lại có hơi thở vô cùng thần thánh, Thải Phượng bay múa, thụy điểu minh tường, phủ xuống đến trên thánh tông Tông Chủ Phong.
– Hình như là thanh âm của Yêu Thần Tông Chưởng Giáo Chí Tôn Yêu Hoàng! Hắn đến đây cầu hôn, cầu hôn cho ai? Chẳng lẽ là coi trọng cô nương nào trong thánh tông ta?
Hắn còn đang buồn bực, cũng không lâu lắm, đột nhiên Huyền Ẩn Đạo Nhân tới, ha hả cười nói:
– Tử Xuyên, đại hỷ sự, mau mau theo ta đi Thuần Dương đại điện một chuyến!
– Đại hỷ sự?
Giang Nam trong lòng buồn bực, đi theo Huyền Ẩn Đạo Nhân tới Tông Chủ Phong, đi tới Thuần Dương đại điện, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ là Yêu Hoàng thấy ta thu đệ tử, tính toán lựa chọn trong lương đồ hắn, cùng Ấu Nương định ra hôn sự?
Trong Thuần Dương đại điện, vợ chồng Tịch Ứng Tình, Mộ Vãn Tình cùng Yêu Hoàng phân ra chủ khách ngồi xuống, còn có mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão tương bồi, mà dưới trướng Yêu Hoàng cũng có mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão, tu vi thực lực vô cùng thâm hậu, đều là Thiên Cung cường giả, quanh thân tràn ngập yêu khí nồng nặc.
Trừ lần đó ra, còn có đám người Thiên Yêu Thánh Nữ, Thải Dực cùng Bách Hiểu Lâu Chủ Mị Nguyệt, riêng phần mình ngồi ở dưới tay.
Thiên Yêu Thánh Nữ thấy Giang Nam phiêu nhiên bay tới, sắc mặt trở nên hồng, ánh mắt hai người khẽ tiếp xúc, thiếu nữ kia liền tranh thủ ánh mắt liếc về, không dám nhìn hắn.
– Tử Xuyên gặp qua chưởng giáo, phu nhân, gặp qua Yêu Hoàng cùng chư vị tiền bối.
Giang Nam khom người thi lễ, sau đó ngồi xuống.
Tịch Ứng Tình ôn hòa cười một tiếng nói:
– Tử Xuyên, lần này Yêu Hoàng tới là vì chuyện đám hỏi của thánh tông ta cùng Yêu Thần Tông. Yêu Hoàng đạo hữu, chuyện này vẫn là do ngươi tới nói đi.
Yêu Hoàng tròng mắt như sao, phong thần tuấn lãng, làm người ta vừa thấy liền có ý thân cận, cười nói:
– Ta lần này tới, có thể nói là kéo da mặt thêm dày, theo lý mà nói, con gái lưỡng tình tương duyệt, cũng là nhà trai hướng đàn gái cầu hôn, há có đạo lý đàn gái hướng nhà trai cầu hôn? Bất quá, ta vì ái nữ sốt ruột, cũng không nghĩ quá nhiều. Tử Xuyên, ngươi cùng con gái của ta Liên Hương tình đầu ý hợp, sớm đã có tình cảm, vì vậy ta mặt dày mà đến, thay nữ nhi Liên Hương ta, kéo dài một đoạn nhân duyên. Ta chỉ có một nữ nhi như vậy, người lại già rồi, không thể để nữ nhi đi xa, cho nên còn muốn Tử Xuyên ở rể Yêu Thần Tông ta.
Tịch Ứng Tình khẽ cau mày, Mộ Vãn Tình hội ý, nhẹ giọng nói:
– Yêu Hoàng có điều không biết, Tử Xuyên là thánh tông kế nhiệm chưởng giáo, vạn lần không thể ở rể quý tông.
Yêu Hoàng nga một tiếng, ánh mắt chớp động, trên dưới đánh giá Giang Nam, lại cười nói:
– Ta cho là ta tuệ nhãn biết anh hùng, không nghĩ tới Tịch đạo hữu cũng không kém. Đã như vậy, ta cũng không có thể miễn cưỡng, vậy hãy để cho tiểu nữ đến quý tông thôi, bất quá chi bằng thường xuyên đi đi lại lại, liên lạc một chút tình nghĩa hai nhà.