Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, cười nói:
– Nếu như không có Thánh Quân thần thụ, muốn khu trừ những đạo tắc này đúng là rất khó khăn, chẳng qua hiện nay chúng ta có thần thụ, trị liệu loại thương thế này không nói chơi!
– Âu Tùy Tĩnh còn sống trở về rồi?
Trong Xuất Vân thành, một tòa phủ đệ hoa lệ, trên mặt một vị trung niên nam tử tử bào uy nghiêm, ngồi ở trên Vương Tọa, nghe người hầu bẩm báo Âu Tùy Tĩnh trở về, ngón tay nhẹ nhàng gõ động tay vịn, trầm ngâm nói:
– Hắn bây giờ trở về, chẳng lẻ đã đoạt được Thánh Quân động phủ? Nếu là như vậy, vậy thì nguy hiểm. Trong Thánh Quân động phủ, hơn phân nửa có pháp môn chữa khỏi bệnh cũ của Âu Chấn Xuyên…
Đột nhiên, lại có một người hầu tiến lên báo cáo nói:
– Thành chủ, lão bộc Trác Thanh Sơn kia, mang theo Âu Tùy Tĩnh rời đi.
– Đi?
Âu Chấn Thương ngẩn ra, vội vàng hỏi:
– Đi nơi nào?
– Bọn họ một đường hướng tây bay đi, ta cũng không có hỏi thăm được bọn họ tính toán đi nơi nào.
– Một đường tây hành?
Âu Chấn Thương cười ha ha:
– Xem ra là đi nhà mẹ đẻ của thành chủ phu nhân. Nếu tiểu tử Âu Tùy Tĩnh kia đoạt được Thánh Quân động phủ, quả quyết sẽ không rời đi, mà lưu lại vì Âu Chấn Xuyên chữa thương. Hắn bây giờ rời đi, nhất định là Âu Chấn Xuyên sai sử, đi nhà ông ngoại hắn tị nạn. Các ngươi đi xuống đi, nếu Cửu lão gia trở lại, để cho hắn lập tức tới gặp ta.
Cửu lão gia chính là Âu Chấn Đông, mấy tên người hầu gật đầu, đứng dậy lui ra.
Mà vào lúc này, Âu Chấn Đông cũng không có lập tức chạy về Xuất Vân thành, hắn cùng đám người Giang Nam ở trong hư không giao thủ, bị Chân Pháp Phật Đà tính toán, bỏ lại một mình hắn, kết quả bị đám người Giang Nam đánh bị thương nặng, cơ hồ bỏ mình, ngay cả hắn tân tân khổ khổ luyện thành thần minh chi bảo, Tam Giác Lăng Kính cũng bị cướp đi, Phương Thiên Họa Kích bị cắt đứt.
Hắn hôm nay thực lực đại tổn, phải đi chữa thương trước, vì vậy cước bộ so sánh với đám người Giang Nam hơi chậm.
Bất quá khi hắn chữa khỏi thương thế, trọng luyện Phương Thiên Họa Kích đứt rời, liền lập tức hướng Xuất Vân thành chạy tới.
– Lão Cửu, không cần đi nữa.
Lúc Âu Chấn Đông cách Xuất Vân thành chí ít cũng trăm vạn dặm, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc truyền đến, vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Âu Chấn Vân đứng ở cách đó không xa.
– Nguyên lai là Thất ca.
Âu Chấn Đông lộ ra vẻ châm chọc, thấy buồn cười nói:
– Thất ca bảo ta không cần đi, không phải là muốn đem ta lưu ở nơi đây chứ? Đừng tưởng rằng ngươi thành tựu thần minh, là có thể cùng ta gọi nhịp!
Sắc mặt Âu Chấn Vân hơi trầm xuống nói:
– Chấn Đông, thuở nhỏ ngươi liền thắng được ta, khắp nơi ta không bằng ngươi, đây là tư chất cho phép, ta thừa nhận ta không bằng ngươi. Bất quá hôm nay, ta muốn đem ngươi ngăn lại, ngươi muốn đi tới, trước đem ta đánh ngã rồi hãy nói!
Âu Chấn Đông ha ha, tay cầm Phương Thiên Họa Kích bước đi, chỉ tay Âu Chấn Vân, sát khí bắn ra bốn phía:
– Không phải là đem ngươi đánh ngã, mà là ta muốn giẫm lên thi thể của ngươi đi tới!
Thân hình của Âu Chấn Vân dữ dội lên, trong tay đột nhiên nhiều ra một cây trường côn, côn thân chính là làm bằng Thần kim, phía trên trải rộng các loại Long Văn, rõ ràng cũng là một thần minh chi bảo!
– Thất ca, pháp bảo của ta là mình sở luyện, mà ngươi bất quá là thừa tổ tiên ban cho, có tài đức gì cùng ta tranh phong?
Âu Chấn Đông vung chiến kích lên quét tới, đem Âu Chấn Vân một kích đánh cho lui không ngừng, nhưng vào lúc này, Âu Chấn Vân đột nhiên tế lên Bát Bảo Liên Đài, trong đèn có một Đại Phật đứng lên, chân mang Liên Đài, cầm trong tay lục bảo, hướng Âu Chấn Đông giết tới.
Mà Âu Chấn Vân cũng ngừng xu hướng suy tàn, vượt côn quét tới, cùng Thánh Quang Phật Đà vây công Âu Chấn Đông, ba thần minh vung tay, vừa thấy mặt liền đánh cho thiên băng địa liệt!
Trận chiến này, kéo dài ba ngày, hai người cũng đánh cho kiệt sức, bất quá Âu Chấn Vân thủy chung che ở phía trước Âu Chấn Đông, để cho hắn không cách nào đến gần Xuất Vân thành một bước.
Rốt cục, Âu Chấn Vân rút đi, Âu Chấn Đông cũng thở phào nhẹ nhỏm, kéo thân thể mỏi mệt hướng Xuất Vân thành đi tới.
Đợi đi tới Xuất Vân thành, không khỏi hơi ngẩn ra, chỉ thấy Xuất Vân thành tiếng người ồn ào, nhiều thống lĩnh, nhất phương đệ tử, cường giả của Xuất Vân thành rối rít từ các nơi chạy về, mà những lão tổ Xuất Vân thành luôn ẩn cư cũng đã hiện thân, bất quá những lão tổ này cũng đang ước thúc đệ tử trong thành, không có tham dự đến trong hỗn loạn.
Mà trong thành, một cổ hơi thở mạnh mẽ bộc phát, phóng lên cao, rõ ràng là thần minh oai, Âu Chấn Thương vinh quang đầy mặt, hăng hái, chung quanh rõ ràng là cao thủ Xuất Vân thành đầu nhập vào hắn, còn có thật nhiều khuôn mặt xa lạ, hẳn là Thần Ma trong những thế lực lớn khác, bị hắn mời tới.
Âu Chấn Thương suất lĩnh rất nhiều cường giả, trong đó thần minh không dưới mười người, đem thành Chủ phủ đoàn đoàn bao vây!
Mà ở trên bầu trời thành Chủ phủ, sắc mặt thành chủ Âu Chấn Xuyên tái nhợt, không ngừng ho ra máu, một bức hữu khí vô lực, thoạt nhìn thật giống như mạng không lâu. Bên cạnh Âu Chấn Xuyên mặc dù cũng có không ít người theo đuôi, nhưng chỉ có hai ba vị thần minh, những người khác đều là nhất mạch cao thủ của Âu Chấn Xuyên, hơn nữa chỉ là Thiên Cung cảnh giới, chênh lệch thật lớn.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, Âu Chấn Thương đại chiếm thượng phong, lần này thành chủ vị nhất định đổi chủ!
– Đại cục đã định…
Âu Chấn Đông thấy bức tình hình này, lại liên tưởng đến Âu Chấn Vân liều mình ngăn chặn mình, không để cho mình bước vào Xuất Vân thành, trong lòng nơi nào còn có thể không rõ?
– Đại huynh, Chấn Đông bái kiến.
Âu Chấn Đông đột nhiên bay đến trong vòng vây nặng nề, thẳng phủ xuống đến trước mặt Âu Chấn Xuyên, khom người hạ bái nói.
Âu Chấn Xuyên thở dốc một hơi, hữu khí vô lực nói:
– Chấn Đông vì sao phải lạy ta? Lão Ngũ thắng cục đã định, ngươi chẳng lẽ không biết?
– Chim khôn biết chọn cây mà đậu, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tiểu đệ tự nhiên muốn lựa chọn Phượng Hoàng mộc để cư trú.
Âu Chấn Đông một mực cung kính nói:
– Trong mắt của ta, Đại huynh mới là minh chủ.
Trên mặt Âu Chấn Xuyên lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Ta và ngươi cũng là huynh đệ, mặc dù lúc trước có chút đụng chạm, nhưng đã là mây khói, không đáng để so đo.
Âu Chấn Đông trầm giọng nói:
– Ngũ ca luôn luôn cơ trí cẩn thận, hôm nay đắc ý vênh váo, xin hỏi Đại huynh, trong chuyện này là ai nghĩ kế cho Đại huynh?
– Tự nhiên là Giang giáo chủ.
Âu Chấn Xuyên cười nói.
Âu Chấn Đông thở dài, có chút tiêu điều nói:
– Quả nhiên là hắn! Vị Giang giáo chủ này, thật là một nhân tài…
Âu Chấn Thương thấy hắn từ phần đất bên ngoài trở về, lại không có hướng mình hồi báo ngược lại trước tiên đi chỗ Âu Chấn Xuyên, sắc mặt không khỏi trầm xuống, trong lòng giận dữ.