Hắn bị vây ở trong đỉnh mấy tháng, mấy lần suýt nữa bị sống sờ sờ luyện chết, cuối cùng, Giang Nam chỉ cảm thấy thân thể, pháp lực, thần thức, thần hồn hết thảy bị luyện so sánh với trước tăng thêm một bậc, lúc này mới rút kiếm giết ra Trấn Tiên Đỉnh, chạy trốn đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, hắn đi tới trước một tòa môn hộ hùng vĩ tráng quan, nơi đó là Quỷ Môn Quan, đi thông đệ nhị trọng Minh Thổ.
Giang Nam vượt qua đạo hùng quan này, phía trước chính là Nại Hà kiều, cầu không biết dài bao nhiêu, dọc theo mấy trăm dặm đi thông nơi tối tăm không thể biết, phảng phất cây cầu này không có cuối.
Dưới cầu là Nại Hà, vô tận hắc thủy tạo thành sông lớn, có không ít tu sĩ ở chỗ này dừng lại, thu nước Nại Hà, dùng để luyện chế các chủng thần vật thần thủy.
Thiên Hà khô héo, Minh Hà không còn, Nại Hà thủy nơi này liền cực kỳ trọng yếu, có thể dùng luyện chế Thái Âm Thần Thủy, Huyền Minh Thần Thủy…
Giữa sông, thủy quái hoành hành, thỉnh thoảng có thủy quái lao ra mặt nước, đem tu sĩ tha vào trong nước gặm phệ. Có thủy quái thì nhảy ra mặt nước, đứng người lên, cầm trong tay cương xiên búa rìu,… cùng tu sĩ ở bên bờ đại chiến.
Giang Nam thậm chí thấy, một đầu cá thủ lĩnh thân trải rộng vảy, dùng cương xiên đem một tu sĩ chuỗi ở trên nĩa, máu lâm ly một mảnh, tung người nhảy xuống nước.
Nại Hà thủy không có bất kỳ sức nổi, cực kỳ nguy hiểm, nếu tu sĩ bị đẩy vào trong nước, sẽ không phân biệt trên dưới, thường thường khó có thể thoát thân, sẽ bị quái vật trong nước nuốt ăn.
Mà ở trên cầu, cũng có một Đại Phật, quanh thân kim quang đại phóng, chiếu rọi quang minh, khu trừ bóng tối, cho phép Tu sĩ vờn quanh ở chung quanh Đại Phật nghỉ ngơi.
– Quang Vũ Thần Đế an bài những Đại Phật này trấn giữ, đúng là rất chu đáo, Thần Đế uy nghiêm rộng lớn, cho dù là Phật Đà cũng phải nghe lệnh của hắn.
Giang Nam từ bên cạnh Đại Phật đi qua, đột nhiên chỉ nghe có người kêu lớn:
– Cửu Âm Thánh Long vừa đi ra!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mấy trăm vị tu sĩ rối rít từ bờ sông phóng lên cao, vội vàng hướng tôn Đại Phật này bay tới, có người nóng lòng thoát khỏi thủy quái cùng mình triền đấu, thường thường chết thảm ở trong tay thủy quái.
Cũng có người tốc độ phi hành hơi chậm, đột nhiên chỉ nghe răng rắc một tiếng vang thật lớn, mặt nước hé ra, một đầu rồng rữa nát từ trong nước thăm dò, đầu rồng so sánh với một tòa hùng sơn còn muốn khổng lồ, trực tiếp đem những tu sĩ kia một ngụm hút vào trong bụng.
Lũ lụt gợn sóng bỗng nhiên dâng lên, mặt nước rộng rãi như biển, ba đào vô tận cổn động, ngay sau đó chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, đột nhiên dựng đứng lên một đầu lâu, trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống Đại Phật trên cầu.
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên lại có vô số đầu rồng rữa nát từ trong nước dâng lên, giống như chín cái nhị hoa, đem Đại Phật cùng mọi người tị nạn trên cầu vây hãm ở trong đó.
Khôn cùng thi khí cùng âm khí đánh tới, đem phật quang mai một, hàn khí đông lạnh đến mọi người lạnh run.
Bên trong huyết nhục rữa nát của Cửu Âm Thánh Long này, tất cả ngư quái từ trong huyết nhục chui ra. Xèo xèo quái khiếu, làm bộ muốn bổ nhào, nhưng không dám mạo phạm uy nghiêm của Đại Phật này.
Trên cầu Đại Phật mở mắt, phẫn nộ quát:
– Nghiệt đồ, ta lấy huyết nhục của ta tới nuôi ngươi, không cho ăn những cư sĩ khác!
Rống…
Cửu Âm Thánh Long rống giận, chín cái đầu rơi xuống, cắn Đại Phật này, dùng sức xé rách, huyết nhục vẩy ra. Vô số ngư quái quái khiếu liên tục, nhất tề nhào tới, giắt trên người Đại Phật này gặm cắn cắn nuốt, khối lớn khối lớn huyết nhục bị kéo xuống, tràng diện thê thảm không nỡ nhìn.
Bất quá trong chốc lát, Đại Phật này liền bị gặm chỉ còn lại có một bộ hài cốt màu vàng, ngay sau đó trên xương cốt lại có huyết nhục nhanh chóng diễn sinh, lại bị Cửu Âm Thánh Long cùng ngư quái ăn không còn một mống.
Như thế liên tục, huyết nhục của Đại Phật này sống lại trên dưới một trăm lần, lúc này mới cho Cửu Âm Thánh Long cùng ngư quái ăn no, lẻn vào trong Nại Hà, biến mất không thấy gì nữa.
– Chư vị cư sĩ, Cửu Âm Thánh Long này vốn chính là tọa hạ đệ tử của ta, tu vi đã thành Thần Ma, không kém gì ta, tiếc rằng ta không trông chừng tốt, thế cho nên để cho hắn sa đọa thành Ma.
Đại Phật kia thở hồng hộc, vẻ mặt héo úa, hiển nhiên thân thể liên tục tan biến trên dưới một trăm lần cũng là nguyên khí tổn hao nhiều nói:
– Ta không đành lòng giết hắn, lúc này mới liên lụy chư vị cư sĩ, không thể làm gì khác hơn là mỗi tháng lấy huyết nhục tới nuôi nấng hắn, để cho hắn ít tạo một chút sát nghiệt. Mỗi tháng lúc này, các ngươi cần rời xa Nại Hà, tránh cho bị hắn độc thủ, huyết nhục của ta để cho hắn ăn, cho ăn no hắn, hắn sẽ không đả thương các ngươi.
Trên cầu rất nhiều tu sĩ kinh hồn vừa định, vội vàng khom người cảm ơn.
Đại Phật kia nói:
– Cuối cầu này, chính là Minh Thổ đệ nhị trọng, so sánh với nơi này nguy hiểm gấp trăm lần, xin khuyên chư vị tu sĩ, không nên đi tới, tránh cho mất tánh mạng.
Mọi người trải qua phen kinh nghiệm này, lòng vẫn còn sợ hãi, không người nào còn dám cầu tạm.
Đột nhiên, Đại Phật kia thấy một thiếu niên hướng cuối cầu Nại Hà đi tới, ánh mắt hơi nhăn lại, cao giọng nói:
– Vị cư sĩ này đi thong thả, phía trước nguy hiểm nặng nề, nếu cư sĩ ngăn cản không nổi, kính xin mau sớm lui về.
Giang Nam xoay người cảm ơn.
Đại Phật kia suy nghĩ một chút nói:
– Sư huynh Hành Đoan Phật Đà của ta ở Minh Thổ đệ nhị trọng trấn giữ, ta cùng với hắn đã có hơn bốn trăm năm chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng nghe qua tin tức của hắn. Nếu Cư sĩ thấy hắn, thay ta hướng hắn vấn an, nếu hắn bất hạnh chết, mong người báo cho.
Giang Nam gật đầu, xoay người đi vào trong sương mù.
Đại Phật kia thở dài, tiếp tục trấn giữ ở chỗ này.
– Hành Mật Phật Đà, vì sao người thiếu niên kia đi ngươi không khuyên can, ngược lại khuyên can chúng ta?
Có người nghi ngờ nói.
– Hắn sắp thành Tri Hành Hợp Nhất, Đạo Tâm vững chắc, chỉ cần quyết định chú ý, bất luận kẻ nào khuyên can cũng không thể sửa đổi, khuyên can cũng là vô dụng.
Hành Mật Phật Đà hợp thành chữ thập nói:
– Huống chi, vị cư sĩ kia thực lực cường đại, không thua ta cùng vị thiếu niên trước đó không lâu tiến vào Minh Thổ đệ nhị trọng kia, lường trước cho dù gặp phải nguy hiểm cũng đủ để thối lui khỏi Minh Thổ đệ nhị trọng.
– Một vị thiếu niên khác tiến vào Minh Thổ là ai?
Mọi người kinh dị nói.
– Đế Hoàng Thần Thể. Ta đã từng chỉ điểm đường nhỏ, để cho hắn tránh ra một vị bạch y nữ cư sĩ đuổi giết.
Đại Phật này nói.
– Bạch y nữ cư sĩ?
Có người là vừa từ ngoại giới tới chỗ nầy, nghe vậy kinh hô:
– Chẳng lẽ là nữ Thần Chủ khống chế tòa Băng Cung kia?
Mấy tu sĩ truy tung Giang Nam nghe vậy, không khỏi chần chờ, không dám đặt chân đệ nhị trọng Minh Thổ.
Giờ phút này Giang Nam hồn nhiên không biết, vị bạch y nữ Thần Chủ Huyền Nữ Băng Cung kia cũng đi tới trong Minh Thổ, vẫn đi thẳng về phía trước.