Chương 16

Chương 16

“Lạc Trăn…”

“Ừ?”

“Mày có hay nhớ về ngày xưa không?”

“Không, không thể nào.”

“Nói khoác.”

“Trước đây có thể, còn giờ thì không.”

“Tao vẫn hay nhớ lại, nhớ mày, nhớ cả Liên Ân, nhớ Tiểu Tiếu, nhớ Quất Tử…”

“Lạc Trăn, có lẽ tao đã không còn yêu Ngôn Thâm nữa.”

“…Ừm.”

“Lạc Trăn, mày vẫn yêu Mạc Hoành chứ?”

“… Không biết nữa.”

Buổi tối cuối tuần là thời kỳ ngủ đông tuyệt nhất, kết quả vừa giày vò xong Thẩm Hạ Thụy liền nhận được điện thoại của Tiểu Thất, nói là chị Liên ở quán bar nổi khùng đập phá đồ đạc muốn cô đến giúp, Lạc Trăn ngây tại chỗ ngẫm lại mình đã thành vú em rồi, loại chuyện rối rắm này cũng cần cô quản à. Lạc Trăn lái xe như con cừu nhỏ đến hiện trường, Tiểu Thất đã nhìn thấy xe Lạc Trăn từ sớm, hận không thể đi lên cho nó một cước, “Bà cô ơi, chị đi với tốc độ gì thế hả.”

“Chị đại gia hôm nay lại có chuyện gì thế hả? Sao không được một ngày an phận vậy.” Lạc Trăn ném chìa khóa xe cho thằng em trông xe bên cạnh, đoạn quay đầu hỏi Thất thiếu đứng một bên như kiến bò chảo mỡ.

“Là thế này, có một gã đàn ông, chắc là một tên có chút thế lực, hắn nói muốn —- muốn bao chị ấy.”

Lạc Trăn vừa nghe xong suýt nữa thì bổ nhào ra trước, “Gã đàn ông nhà ai thế, có gan gì mà ngay cả Liên Ân cũng dám bao.”

“Cho nên chị ấy xông lên bạt tai, tên đó mất hai cái răng.”

“Thế này thì không xong rồi, hai cái răng dù không có gió cũng chẳng bao được sao còn có thể bao nổi dã thú đây hả.”

“Nào có thể xong ạ, chưa nói tên đó có chút lai lịch, nghe nói còn có liên quan đến xã hội đen.”

“Chậc chậc, lần này đúng là hơi phiền phức thật, mấy chuyện qua đường tốt nhất là không dính dáng gì, Liên Ân nói thế nào?”

“Chị ấy không nói gì cả, chỉ ra sức đập đồ đạc.”

“Nông nổi bồng bột, cái người này không cao tay bằng Thẩm Hạ Thụy, muốn đập cũng phải đập đồ đạc của cái tên làm mình tức giận chứ?”

Lạc Trăn, Thất thiếu đi vào quán bar, tầng một tiếng người huyên náo, kinh doanh như thường. Lạc Trăn quen lối quẹo trái sang một cửa ngầm lên tầng hai, vừa lên đến hành lang tầng hai đã nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng từ gian trong cùng, rất là khí thế.

Lạc Trăn xắn tay áo, hít sâu, “Tiểu Thất, thật ra chị cũng rất vất vả đấy chứ.” Tự xót bản thân một giây, cất bước ra chiến trường. Lúc này ở gian số 19 tầng dưới cùng của quán bar, bên trong hiu hắt, chỉ có một người đàn ông uống rượu một mình.

Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Status: Completed Author:

Hai năm sau khi chia tay, mùa hạ hai năm sau. Tương phùng, tình cờ gặp gỡ, dây dưa. Một tình yêu lạ lùng, đánh mất lại tìm được.

“Anh ấy hai năm trước —-” ngoắc ngoắc Mạc Hoành, “Nói với cháu rằng anh ấy muốn xa cháu vài năm, muốn chăm sóc cô con gái có bệnh tim của nhà bác. Lúc đó cháu đã nghĩ muốn chia tay thì chia tay, còn cái gì mà mấy năm……”

Review:
"Ấn tượng đầu tiên là nam chính quá nhạt, nhạt tới nổi bị nhân vật phụ và nữ chính lấn áp ánh hào quang. “Nhạt” ở đây không phải ít xuất hiện, ít đóng góp cho mạch truyện mà là thiếu đi cái tôi trong biển soái nam ngôn tình trùng trùng điệp điệp. Nam chính nào cũng vác lớp mặt nạ lạnh lùng, thâm hiểm, khó lường. Đôi lúc làm quá lên như người không thuộc đẳng cấp với nhân loại. Một chữ thôi: “Xoàng” (==)

Thật tiết cho anh Mạc Hoành vì không thoát khỏi cái khuôn mẫu cứng nhắc đó.

Tuy vậy, nữ chính lại đem tới sự nổi bật hoàn toàn đối lập. Nhân vật Lạc Trăn làm mình nhớ tới một cô bạn gái cũ. Bạn ấy rất năng động, thích mặc jean, mồm mép mạnh bạo, suy nghĩ độc đáo. Bao quanh bạn ấy là một tập đoàn những cô nàng rỗi hơi, ra dáng playgirl nhưng kì thực rất biết giữ mình (à Hoa Ban là một cổ đông của tập đoàn này ^^) Lạc Trăn là một kiểu con gái điển hình của thế hệ thanh thiếu niên hiện đại, biết hòa nhập, biết hưởng thụ, có chút ngỗ nghịch bất cần đời nhưng không ham chơi vô độ mà đánh mất chính mình.

Lạc Trăn là phụ nữ của thời đại, mang theo cái bạo dạng, mạnh mẽ của người con gái làm chủ cuộc đời. Cái cứng cõi của cô thể hiện qua sự tự tin, tự chủ, không để tình cảm khống chế, đứng vững trước khó khăn và có thể dứt áo ra đi khi cảm thấy mình không thể sống trong suy sụp.

Truyện này có lúc nghiêm túc, có lúc sâu lắng, cảm động nhưng sự hài hước, sôi động vẫn có phần lôi cuốn hơn. Những người bạn cũ của Lạc Trăn đa phần đều rất điên y như cô ấy, tình bạn của họ gần gũi, đáng yêu, có phần nổi bật hơn cả tình yêu nam nữ. Nghe bọn họ đối đáp là một kiểu giải trí đau ruột ^^

Những mô tuýp đưa đẩy cốt truyện có phần gượng ép như thể dàn dựng một bộ phim mà ông đạo diễn lại là tay thích chuyện bé xé ra to, thích phóng đại, rắc rối hóa vấn đề và còn đặc biệt kì vọng vào trí tưởng tượng phong phú quá đáng của Ti mệnh thiên quân. Thật ra ngoài đời cũng có lắm chuyện hiểu lầm như thế nhưng nó diễn ra tự nhiên và đơn giản hơn nhiều. Có lẽ câu chuyện này không có cái cốt lõi khác biệt nên vừa đọc qua khoảng một tuần sẽ dễ dàng bị hòa tan vào rất nhiều ngôn tình khác trong trí nhớ của bạn. Như vậy mới thấy, một câu truyện hay cần lời văn hay, diễn đạt hay nhưng một câu chuyện ấn tượng cần cốt truyện nổi bật, nhân vật nổi bật và rất rất nhiều cái khác biệt để không bị trùng lắp với những tác phẩm đương thời."
(Hoa Ban)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset