Chương 47

Chương 47

Giữa thang máy và thang gác, Lạc Trăn quen đi thang gác hơn, vẫn như mọi ngày leo bộ lên tầng chín, chưa kịp thở một hơi, vừa bước ra khỏi cửa thoát hiểm, đã trông thấy Lăng Cát Văn đi ra từ thang máy bên cạnh, “Morning, chị Cát Văn.”

“Chào buổi sáng! Ơ, Lạc Trăn, mặt em bị sao vậy?” Lăng Cát Văn nom trên trán Lạc Trăn có dán miếng OK.

“Đấu khí.” [1]

Lăng Cát Văn bật cười khanh khách, “Mai là cuối tuần, có kế hoạch gì chưa?”

“Ngủ thôi.”

Lăng Cát Văn nghiêng đầu, “Chị bảo này Lạc Trăn, sao em sống giống heo vậy?”

“Chị Cát Văn, nhược điểm lớn nhất của chị chính là quá thành thật.”

Hai người bước vào văn phòng, Lăng Cát Văn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, có chuyện này chị không biết có nên nói với em không?”

“Chị đừng nói.”

“Con nhóc này!” Lăng Cát Văn cười cười gõ Lạc Trăn một cái, vẻ mặt kiên định, “Em có biết sếp là người Hồng Kông không?”

Lạc Trăn dừng bước, cười nói, “Em không biết.”

Lăng Cát Văn liếc qua cô, “Ba của sếp là người phụ trách tiền nhiệm của tập đoàn Long Thái ở Hồng Kông.” Nói đến đây, Lăng Cát Văn kéo Lạc Trăn lại gần mình, “Về sau bị tra ra tham ô. Hiện tại đang ông ấy đang ngồi tù.”

Lạc Trăn bật cười, “Sao đột nhiên lại nói với em cái này?”

“Ý chị muốn nói là, mỗi lẫn sếp từ Hồng Kông trở về, tâm trạng đều rất tệ, trong số chúng ta ở đây, người có thể nói chuyện với sếp chỉ có em, cho nên —-”

Lạc Trăn lên tiếng cắt ngang, “Em cảm thấy loại chuyện này chắc là không liên quan lắm, tự mình có chừng có mực là được.”

“Không phải là nguyên nhân này, bên cạnh sếp không có bạn bè, ngoài xã giao trên công việc ra căn bản cũng không giao tiếp gì cả, chị thấy anh ta có chút cô độc.”

Lăng Cát Văn tuy trớt quớt, nhưng ở một vài phương diện lại tương đối nhạy bén, Lạc Trăn cười cười, “Không phải chị muốn em làm “phục vụ” đấy chứ?”

“Dù sao cuối tuần em cũng không có việc gì để làm.”

“Chẳng phải đã nói muốn ngủ còn gì.”

“Ngủ thì lúc nào ngủ không ngon, mới buồn ngủ.” Lăng Cát Văn mờ ám nháy nháy mắt, “Chẳng qua chỉ ở cạnh sếp thôi mà.”

“Bỉ ổi.”

“Chào buổi sáng!” Phía sau truyền đến tiếng cười trong trẻo khe khẽ, hai người vốn đang dán bên tường bỗng giật bắn mình.

“Chào sếp!”

Hạ Thiên Liên uể oải tiến vào cổng chính, “Mới sáng sớm đã hội họp cơ à?”

“Tôi đi mang cà phê cho ngài.” Lăng Cát Văn loáng cái đã chạy mất hút.

“Bỉ ổi.” Lạc Trăn khinh thường.

Hạ Thiên Liên dường như cũng không nghe thấy vấn đề các cô thảo luận trước đó, đến bên cạnh Lạc Trăn, khẽ mỉm cười, “Hôm nay rất đẹp.”

Lạc Trăn ngây người, cúi xuống tự nhìn lại mình, ngẩng đầu hờn dỗi, “Đáng ghét, người ta có hôm nào không đẹp đâu.”

Lạc Trăn xin thề, cô thật sự đã trông thấy Hạ Thiên Liên hơi run lên.

“Theo anh vào đây.” Hạ Thiên Liên đi về phía văn phòng của mình, bình thản bỏ lại một câu.

Lạc Trăn lụm hoa, mỉm cười bước theo sau.

Hạ Thiên Liên cởi áo khoác xuống treo trên mắc áo, “Giúp anh mở máy tính.”

Lạc Trăn nhướng mày, lách qua bàn làm việc bật máy lên.

“Mật mã XXXX.”

Lạc Trăn nhíu mày, gõ mật mã, dừng một lát, không nhịn được bèn lên tiếng, “Mấy con số quan trọng này vẫn không nên tùy tiện nói cho người khác thì hơn.”

Hạ Thiên Liên chỉ cười không nói, ngồi xuống sau bàn làm việc, cuốn tay áo sơ mi lên một cách qua loa, “Đã xem qua tài liệu Mị Thượng chuyển cho em chưa?”

“Chưa.” Lạc Trăn lắc đầu.

Hạ Thiên Liên liếc cô một cái, “Đối với chuyện của mình, em trước giờ vẫn không thèm để ý như thế sao?”

“Còn phải xem đó là chuyện gì đã.” Lạc Trăn nhún nhún vai, Mị Thượng bên kia liên quan gì, chẳng qua chỉ là mấy tấm ảnh quảng cáo.

Trên mặt bàn có một tập văn kiện, tên văn kiện là Wendy Lạc, Hạ Thiên Liên vỗ vỗ, đoạn mở ra.

Năm giây sau Lạc Trăn bỗng thốt lên, “Cái này cũng quá kích thích mà.”

“Anh cảm thấy rất được.” Hạ Thiên Liên mỉm cười dựa lưng vào ghế, mỗi khi anh thả lỏng đều quen thói dựa vào.

Lạc Trăn phủ người xuống, tay nắm chuột kéo xuống từng trang, miệng không ngừng thốt ra tiếng “chậc chậc”, “Kỳ dị, kinh hoàng.” PS [2] quá cường điệu rồi.

“Em nghĩ mình đang xem ảnh kinh dị hả.” Hạ Thiên Liên bật cười.

“Ảnh kinh dị là xem người ta hóa trang thành quỷ trong đó, còn cái này là tự xem mình sắm vai quỷ, anh nói xem cái nào kinh khủng hơn?” Lạc Trăn cúi đầu.

“Lạc Trăn, anh phóng to một bản treo trong phòng, chắc em không để bụng chứ?” Hạ Thiên Liên khá nghiêm túc đưa ra một ý kiến.

“Anh có bệnh à.” Lạc Trăn châm biếm.

“Rất hấp dẫn, không phải sao?” Hạ Thiên Liên ngồi xuống, đưa tay vuốt lên một tấm ảnh rồi chợt khựng lại.

Trong màn đêm, cây phong phiêu bồng, người con gái đối diện với ống kính, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Lông tơ em dựng hết cả lên rồi.”

Hạ Thiên Liên nhìn sang phía Lạc Trăn, mỉm cười khẽ lắc đầu.

“Nhưng, bên hợp tác lại không chọn, anh chỉ có thể nói, rất đáng tiếc.” Hạ Thiên Liên nhìn lại tấm ảnh.

Còn Lạc Trăn hoàn toàn chẳng cảm thấy tiếc nuối, “Chuyện thường thôi.” Nếu không thì nổi tiếng há không phải quá dễ dàng.

Trước đây cô may mắn được tham gia hoạt động tuyên truyền công ích cũng chỉ vì thầy Thomas của bộ môn nghệ thuật biểu diễn là người phụ trách khu vực Asean của công ty D’annonces bên Mỹ, cậy nước nhờ nước ưu tiên chọn người, những sinh viên Phương Đông như bọn họ rất có lợi, mang thẻ học sinh nhân tiện cũng thử cảm giác của ngôi sao một chút.

“Anh gọi em vào đây chỉ để cho em xem cái này thôi à.” Lạc Trăn lại không cảm thấy sếp của cô nhàn rỗi như vậy.

“Đây chỉ là một trong số đó.” Hạ Thiên Liên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng lại trên khuôn mặt Lạc Trăn mấy giây, “Thực ra, anh muốn ở bên riêng em một lát.”

Lạc Trăn sững lại, “Anh thế này lại khiến em tưởng là anh đang —- ỷ lại em?” Câu này của Lạc Trăn phảng phất ý hoài nghi.

Hạ Thiên Liên ngẩn ra, lập tức cười rộ thành tiếng, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, cuối cùng lại ôm bụng cười sặc sụa.

Lạc Trăn chết đứng người, một lát sau, “Anh cứ từ từ cười đi, em ra ngoài làm việc.”

“Đợi đã.” Hạ Thiên Liên kéo cô lại, che miệng ép lại tiếng cười, “Xin lỗi em.” Lát sau lại thốt ra một câu “Em đáng yêu quá.”

Lạc Trăn bị hai chữ “đáng yêu” làm cho choáng váng sâu sắc.

“Sếp à, em nguyện để anh nói em đáng sợ còn hơn.”

“Rất kinh ngạc hả? Chưa có ai khen em đáng yêu sao?”

“Có, tiểu học, lớp ba.”

Hạ Thiên Liên biết trong lời của cô còn có ý khác, nhướng mi, “Sau đó?”

“Sau đó, em cho hắn ta một đấm, hắn khóc rống lên bèn chạy đi tìm cô giáo mách ‘Lạc Trăn rất đáng sợ’.”

Hạ Thiên Liên che miệng ho một tiếng, hình như lại muốn bật cười.

“Nếu không có chuyện gì thì em ra trước đây, anh cứ —- tự nhiên.”

“Lạc Trăn, buổi trưa cùng đi ăn chứ?”

Người bước đến cửa nghĩ ngợi một lát, gật đầu, “Địa điểm em chọn.”

Hạ Thiên Liên cười, “Được.”

Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Status: Completed Author:

Hai năm sau khi chia tay, mùa hạ hai năm sau. Tương phùng, tình cờ gặp gỡ, dây dưa. Một tình yêu lạ lùng, đánh mất lại tìm được.

“Anh ấy hai năm trước —-” ngoắc ngoắc Mạc Hoành, “Nói với cháu rằng anh ấy muốn xa cháu vài năm, muốn chăm sóc cô con gái có bệnh tim của nhà bác. Lúc đó cháu đã nghĩ muốn chia tay thì chia tay, còn cái gì mà mấy năm……”

Review:
"Ấn tượng đầu tiên là nam chính quá nhạt, nhạt tới nổi bị nhân vật phụ và nữ chính lấn áp ánh hào quang. “Nhạt” ở đây không phải ít xuất hiện, ít đóng góp cho mạch truyện mà là thiếu đi cái tôi trong biển soái nam ngôn tình trùng trùng điệp điệp. Nam chính nào cũng vác lớp mặt nạ lạnh lùng, thâm hiểm, khó lường. Đôi lúc làm quá lên như người không thuộc đẳng cấp với nhân loại. Một chữ thôi: “Xoàng” (==)

Thật tiết cho anh Mạc Hoành vì không thoát khỏi cái khuôn mẫu cứng nhắc đó.

Tuy vậy, nữ chính lại đem tới sự nổi bật hoàn toàn đối lập. Nhân vật Lạc Trăn làm mình nhớ tới một cô bạn gái cũ. Bạn ấy rất năng động, thích mặc jean, mồm mép mạnh bạo, suy nghĩ độc đáo. Bao quanh bạn ấy là một tập đoàn những cô nàng rỗi hơi, ra dáng playgirl nhưng kì thực rất biết giữ mình (à Hoa Ban là một cổ đông của tập đoàn này ^^) Lạc Trăn là một kiểu con gái điển hình của thế hệ thanh thiếu niên hiện đại, biết hòa nhập, biết hưởng thụ, có chút ngỗ nghịch bất cần đời nhưng không ham chơi vô độ mà đánh mất chính mình.

Lạc Trăn là phụ nữ của thời đại, mang theo cái bạo dạng, mạnh mẽ của người con gái làm chủ cuộc đời. Cái cứng cõi của cô thể hiện qua sự tự tin, tự chủ, không để tình cảm khống chế, đứng vững trước khó khăn và có thể dứt áo ra đi khi cảm thấy mình không thể sống trong suy sụp.

Truyện này có lúc nghiêm túc, có lúc sâu lắng, cảm động nhưng sự hài hước, sôi động vẫn có phần lôi cuốn hơn. Những người bạn cũ của Lạc Trăn đa phần đều rất điên y như cô ấy, tình bạn của họ gần gũi, đáng yêu, có phần nổi bật hơn cả tình yêu nam nữ. Nghe bọn họ đối đáp là một kiểu giải trí đau ruột ^^

Những mô tuýp đưa đẩy cốt truyện có phần gượng ép như thể dàn dựng một bộ phim mà ông đạo diễn lại là tay thích chuyện bé xé ra to, thích phóng đại, rắc rối hóa vấn đề và còn đặc biệt kì vọng vào trí tưởng tượng phong phú quá đáng của Ti mệnh thiên quân. Thật ra ngoài đời cũng có lắm chuyện hiểu lầm như thế nhưng nó diễn ra tự nhiên và đơn giản hơn nhiều. Có lẽ câu chuyện này không có cái cốt lõi khác biệt nên vừa đọc qua khoảng một tuần sẽ dễ dàng bị hòa tan vào rất nhiều ngôn tình khác trong trí nhớ của bạn. Như vậy mới thấy, một câu truyện hay cần lời văn hay, diễn đạt hay nhưng một câu chuyện ấn tượng cần cốt truyện nổi bật, nhân vật nổi bật và rất rất nhiều cái khác biệt để không bị trùng lắp với những tác phẩm đương thời."
(Hoa Ban)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset