*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Bộ dáng này của tôi chính là bị thần nguyền rủa, là sự trừng phạt cho việc tôi không nghe lời.”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đi theo hắn ta vào nhà tù thành Hắc Thổ.
Quả nhiên hắn ta không nói thật, lúc trước hắn nói người thi chú đã rời khỏi thành Hắc Thổ, hiện giờ lại nói người nọ vẫn còn ở đây, có điều khi đó Nghiêm Mặc chưa giải trừ lời nguyền cho hắn ta, xem ra việc giải trừ lời nguyền là điều kiện tất yếu để hắn ta nói thật?
Nghiêm Mặc vốn không muốn để Nguyên Chiến đi cùng, nhưng Nguyên Chiến không yên tâm, nhất quyết đòi đi theo, tới cửa rồi, hắn ta liền sợ sệt nói người nọ chỉ gặp một người chứ không gặp những người khác, nếu không sẽ bị nguyền rủa.
Bây giờ Nghiêm Mặc chỉ còn có 30 điểm tín ngưỡng, nào dám để Nguyên Chiến dính một lời nguyền nữa, lập tức bảo hắn chờ ở cửa.
Nguyên Chiến ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết định lén đi theo, người thi chú chờ suốt năm năm ở thành Hắc Thổ chỉ để chờ một người có thể giải trừ lời nguyền của mình, nên Nguyên Chiến không sao yên tâm cho được.
Có vẻ như tên dẫn đường có chút quyền lợi nhỏ trong nhà tù, hắn ta dẫn Nghiêm Mặc đã giả dạng thành bình dân như người Hắc Thổ, che đi diện mạo của mình rồi tiến vào nhà tù, trên đường đi không bị ai ngăn cản cả, có người bắt gặp hỏi vài câu, liền nói là người nhà vào thăm tù nhân.
Nhà tù thành Hắc Thổ được chia tầng, tầng cao nhất là nơi có rất nhiều người ở, vừa bước vào nhà tù, mùi máu tươi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đánh chửi không dứt bên tai.
Người nọ không giải thích gì về nhà tù hay để hắn có thời gian tham quan, chỉ cắm đầu dẫn hắn đi về phía trước.
Khi đi đến đoạn cuối, ở đó xuất hiện một lối đi xuống nhỏ hẹp, phần lớn người ở tầng này đều ở riêng một phòng, không giống tầng thứ nhất, bọn tù nhân suốt ngày ầm ĩ náo loạn, tầng này vô cùng yên tĩnh.
“Đừng nhìn nhiều.” Người nọ nhỏ giọng cảnh cáo một câu.
Nghiêm Mặc thu lại tầm mắt đang đánh giá mấy tù nhân.
“Người bị giam ở đây đều là người có chút mặt mũi và một ít địa vị đặc biệt trong thành.” Người nọ hàm hồ nói, bước chân đi càng nhanh hơn.
“Sao nhà tù lại không có cửa và khoá?”
“Khoá? Ý ông là then cửa? Cái kia dùng để làm gì chứ? Trong đám cai ngục bọn tui có chiến sĩ thần huyết với sức lực lớn, gã có thể trực tiếp bứng cái trụ đá lên cắm vào, như vậy sẽ không lo có người mở cửa bỏ trốn.”
Thì ra chiến sĩ thần huyết còn có thể dùng như vậy, Nghiêm Mặc ho khan một tiếng: “Tù nhân ở đây không có ai là chiến sĩ thần huyết ư?”
Người nọ quay đầu lại, dùng ánh mắt như đang nhìn đồ nhà quê để nhìn Nghiêm Mặc: “Chiến sĩ thần huyết sao mà giam ở đây được? Bọn họ đều bị nhốt trong nhà tù của thần điện.”
“Thì ra là thế.” Nghiêm Mặc cho rằng người bị nguyền rủa ở cái tầng này, nhưng không ngờ bên dưới tầng này còn có một tầng nữa.
Tầng thứ ba âm u ẩm ướt, trên mặt đất mọc đầy rêu xanh, giẫm lên chúng nếu không cẩn thận thì sẽ bị trượt.
Có lẽ đã rất lâu rồi không có người tới đây. Nghiêm Mặc có thể nhìn trong bóng tối, hơn nữa người dẫn đường phía trước còn cầm một cây đuốc, nên hắn có thể thấy rõ mặt đất ở tầng thứ ba, đi trên rêu xanh làm mớ rêu in hằn dấu chân, mà đám rêu xanh phía trước bọn họ lại nguyên vẹn không chút hư hao nào.
Ở tầng này hắn còn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách, trong gió mang theo hơi lạnh thấu xương.
Nghiêm Mặc để ý thấy đa số phòng giam ở tầng này trống không, dù có người thì đó cũng không giống như người, có phòng giam còn có hài cốt và thi thể mà không ai tới dọn.
“Tầng thứ ba không thường sử dụng tới.” Người nọ quay đầu lại giải thích.
Nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, tù nhân trong phòng giam đầu tiên đột nhiên bổ nhào đến cửa phòng giam, thò tay ra khỏi mấy cây cột ngăn cách muốn chộp lấy Nghiêm Mặc, miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn.
“Không cần để ý đến gã, gã bị cắt lưỡi, nửa năm trước mới bị nhốt vào đây, sẽ không sống được bao lâu đâu.”
Nghiêm Mặc nhìn sang một phòng giam khác, trong đó có một người, nhưng có vẻ như người nọ không còn bao nhiêu sức lực, gã vừa cử động, liền có hai con chuột chạy ra khỏi chân gã, một lát sau, hai con chuột thấy gã không cử động nữa thì lại nhào qua.
Hắn nhìn các phòng giam khác, có vẻ như tầng này chỉ có hai người còn sống.
“Có ai đưa thức ăn cho tù nhân ở tầng này không?” Nghiêm Mặc nhịn không được hỏi.
“Đưa thức ăn?” Người dẫn đường kinh ngạc: “Ai lại đi đưa thức ăn cho bọn họ?”
“Vậy làm sao bọn họ sống được?”
“Liếm nước rỉ ra trên tường, ăn rêu xanh, ăn sâu, ăn chuột vẫn có thể sống, sống không nổi thì chết hết rồi.” Người nọ nói như thể đây là chuyện đương nhiên.
“Người thi chú anh cũng vậy à?”
“Ừ.”
“Ông ta còn sống không?”
“Còn.” Người nọ còn nói thêm: “Ổng nói, nếu ổng chết, thì tui cũng sẽ chết.”
“Vậy anh không sợ bỏ đói ổng tới chết rồi anh cũng chết theo à?”
“Ổng bảo tui đừng xen vào chuyện của ổng, còn không cho tui tới gặp ổng, trừ phi lời nguyền của tôi được giải trừ, thì dẫn người giải trừ lời nguyền đến, nếu không, tôi chỉ cần tới gần tầng thứ ba, ổng sẽ khiến tôi đau đớn toàn thân!” Hắn ta vừa hận lại vừa sợ.
“Bình thường tầng ba không có ai tới à?”
“Chỉ khi nào cần nhốt người mới tới.”
Nghiêm Mặc nảy ra một ý nghĩ mơ hồ, hỏi tiếp: “Ổng phạm tội gì mà bị nhốt?”
“Lợi dụng vu thuật để lừa gạt. Vốn dĩ vu giả giống ổng sẽ bị nhốt trong nhà tù thần điện, nhưng thần thị tới khảo vấn ổng nghĩ ổng không có bao nhiêu vu lực, chỉ là một kẻ lừa đảo, nên mới bị nhốt ở đây.” Trong giọng nói hắn ta chứa vẻ trào phúng, tựa hồ như bất mãn vì tên thần thị đó không nhận ra ông ta biết nguyền rủa.
Nghiêm Mặc nghĩ chắc là hắn ta muốn người nguyền rủa mình chết đi. Đáng tiếc, ông ta không chết, mà hắn ta cũng không dám giết ổng, nên chỉ có thể nhốt ổng ở tầng thứ ba để trả thù? Hay ông ta cố tình yêu cầu nhốt mình ở tầng thứ ba?
“Tới rồi, bị nhốt ở phòng giam cuối kia kìa.” Tên dẫn đường đứng ở xa xa, có vẻ như không muốn đến gần phòng giam kia.
Nghiêm Mặc giương mắt nhìn, phía trước tối u ám, chờ khi hai mắt thích ứng được mới thấy rõ trong gian phòng cuối cùng có một người đầu tóc rối bù xù nằm trên mặt đất.
Người nọ cử động, hình như đang ngồi dậy: “Rốt cuộc… ta cũng chờ được rồi…”
Giọng nói rất khàn, phát âm có chút cứng, có vẻ như người nọ đã lâu lắm rồi không nói chuyện.
“Tui, tui dẫn người đến.” Tên dẫn đường run run nói, hình như khá sợ người nọ.
Một cái bóng đen bay ra khỏi phòng giam, tên dẫn đường không dám chụp, cái bóng đen rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thật giòn.
Nghiêm Mặc nhìn theo cái bóng đen, thấy nó là một chiếc túi da. Lạ thật, khi nhốt tù nhân nơi này không có ai rà soát người sao? Nhưng có lẽ tù nhân này không thể dùng lẽ thường để đánh giá.
“Đó là thù lao mà ta đồng ý cho mi, mi có thể lấy rồi cút đi.” Cái người đầu tóc rối bù nói, giọng nói đã bớt khàn, người nghe có thể nhận ra đó là một ông già.
Tên dẫn đường nhặt cái túi da lên, mở ra nhìn rồi mừng như điên, nhanh chóng nhét cái túi da vào ngực, xoay người muốn chạy.
“Đứng lại! Đừng quên ta đã nói gì với mi, nếu mi tiết lộ chuyện của ta ra cho người khác, dù là một chút xíu, thì trong vòng 3 ngày, mi và người nhà mi sẽ chết hết.”
“Tui, tui biết rồi.” Tên đó nuốt nước miếng, đầu óc tỉnh táo lại, lúc gần đi còn không quên nói với Nghiêm Mặc: “Tui chờ ở tầng trên, chừng nào về thì lên đó tìm tui.”
Nghiêm Mặc gật gật đầu, tên đó rời đi, cả tầng thứ ba chỉ còn lại bốn tên người sống, hai tên ban nãy cách khá xa, tiếng nói chuyện bên này không truyền qua được.
Tên dẫn đường đã cầm cây đuốc đi mất, phòng giam liền chìm vào bóng tối.
Nhưng rất nhanh sau đó, có một đoàn ánh sáng bay lên từ trong phòng giam của ông già, đoàn ánh sáng càng lúc càng sáng, độ sáng và màu sắc tựa như một cái bóng đèn vàng 15W.
Nghiêm Mặc nhìn kỹ lại mới thấy, thứ tạo thành đoàn ánh sáng lơ lửng kia là tập hợp của rất nhiều con côn trùng nhỏ có thể phát sáng tựa như đom đóm.
Ông lão đầu tóc rối bù vén mớ tóc che trước mắt ra: “Năm năm, rốt cuộc ta cũng chờ được. Lại đây, để ta nhìn mi cho kỹ.”
Nghiêm Mặc vẫn đứng ở chỗ tối chứ không tới gần: “Ông là ai? Vì sao lại kêu tôi tới đây?”
Ông lão đột nhiên biến sắc: “Mi… Mi bao lớn rồi? Lại đây cho ta nhìn rõ!” Cái giọng nói này sao nghe có vẻ như còn già hơn cả ông vậy?
Nghiêm Mặc không nhúc nhích, ông lão liền rống lên: “Lại đây!”
Nghiêm Mặc cảm thấy cái thứ chui vào tay mình run lên, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Nó vừa chui vào liền bị Vu Quả ngăn cản nên không chạy lên được nữa, nhưng Vu Quả không có biện pháp đuổi nó đi, còn vì nó khó ăn mà không muốn ăn. Có vẻ như thứ đó cũng kiêng dè Vu Quả, nằm trong cánh tay hắn không dám lộn xộn, thẳng đến khi ông lão này gầm rú với hắn.
“Cái gì? Mi vậy mà có thể khống chế bảo bối nhỏ của ta? Không tồi, rất tốt!” Ông lão đứng dậy, tùy tiện bẻ gãy cái song cửa phòng giam thoạt nhìn như kiên cố lắm, còn vẫy vẫy tay với hắn: “Vào đây.”
Nghiêm Mặc chứng thực được suy đoán của mình, nhà tù này căn bản không giam được lão ta, rất có thể lão ta cố ý chọn cái nhà tù này.
“Lại đây, nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện.” Ông lão lại nói.
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, cất bước đi vào.
Ông lão chờ Nghiêm Mặc đi vào liền nối lại cái song cửa vừa bẻ gãy.
Nghiêm Mặc thấy rất rõ ràng, chỗ vỡ của song cửa đá nhanh chóng dính lại với nhau, không thể nhận ra nơi đó từng bị bẻ gãy.
“Ông là chiến sĩ khống chế đất?”
“Ha ha! Không, ta là vu giả, cái này chỉ là một trò xiếc nhỏ.” Ông lão gắn song cửa xong liền quay đầu lại, chỉ mới liếc mắt một cái đã thấy rõ diện mạo Nghiêm Mặc, lão ta la toáng lên, chỉ vào Nghiêm Mặc, bắt đầu ôm ngực thở hổn hển.
“Mi mi mi… sao mi còn già hơn cả ta vậy hả?” Có vẻ như lão ta tức muốn chết, ngón tay chỉ vào Nghiêm Mặc run lẩy bẩy.
Nghiêm Mặc liền vén áo choàng lên, để lộ hết diện mạo của mình.
Ông lão vừa thấy mái tóc bạc trắng và gương mặt già nua của Nghiêm Mặc, chân liền lảo đảo, đau khổ hô to một tiếng: “Mẹ mi cái tên voi béo đáng chết, dám gạt ta!”
Ông lão tức đến mức rống to, cuối cùng ngồi bệt trên mặt đất khóc bù lu bù loa.
Nghiêm Mặc: “…”
“Năm năm! năm năm! Ta tốn năm năm chờ ở thành Hắc Thổ, kết quả, kết quả… Hu hu! Ta đã sắp chết rồi, mà con voi béo kia còn ăn hiếp ta như vậy đó, hu hu! Ta không muốn sống nữa! Không muốn sống nữa!” Ông lão vừa khóc vừa ôm cái song cửa đá đập đầu.
Tiếng đập đầu vang lên thật to.
Nghiêm Mặc: “…”
“Chẳng phải ta chỉ biết nguyền rủa thôi sao, mà bọn họ đều ghét ta, đều muốn đuổi ta đi, lại còn lừa ta, ta hận tụi nó, hận tụi nó!”
“Khụ, này, xin hỏi vu danh của ngài là?”
Ông lão quay phắt đầu lại, cái trán ông đã đỏ chót, hung tợn nhìn Nghiêm Mặc: “Nói! Có phải mi là do tụi nó phái tới cố ý ăn hiếp ta không? Năm năm, vào tháng cuối cùng trong năm năm này, mi giải trừ lời nguyền của ta, đạt được điều kiện để đến gặp ta, hừ. Nói đi! Có phải mi cố ý hay không?”
Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống, vươn tay chọt cánh tay ông lão một cái: “Sao ông lại muốn nguyền rủa người kia? Sao lại chờ ở thành Hắc Thổ năm năm?”
“Bởi vì…” Ông lão ghét bỏ đẩy ngón tay Nghiêm Mặc ra: “Đừng có chọt bậy! Coi chừng ta nguyền rủa mi.”
Nghiêm Mặc sờ sờ mặt mình: “Xem ra vu lực nguyền rủa của ông cũng chẳng ra gì.”
“Mi nói cái gì?” Ông lão nổi giận: “Đừng tưởng rằng mi có thể ngăn cản bảo bối nhỏ của ta, là ta không đối phó được với mi, ta có rất nhiều cách khiến mi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Nghiêm Mặc không để ý đến lời nói hung ác của ông ta: “Nếu ông thật sự ghê gớm đến thế, thì với vu lực cường đại của ông, sao ông không nhận ra bộ dáng già cả của tôi là do bị nguyền rủa.”
“Cái gì?!” Ông lão đột nhiên nhào về phía Nghiêm Mặc.
Dù Nghiêm Mặc đã có phòng bị thì cũng bị ông ta đè ngã.
Ông lão ôm mặt Nghiêm Mặc, nhìn chằm chằm như thể muốn le lưỡi liếm lên đó, càng nhìn ông ta càng kinh sợ: “Mi bị nguyền rủa? Bộ dáng này không phải bộ dáng vốn có của mi? Không! Không thể nào! Ta không nhìn ra một chút gì! Trên đời này không thể có người so được với vu lực nguyền rủa của ta, trừ phi người nguyền rủa mi chính là thần!”
“Ông nói đúng đó.”
“Cái gì?” Ông lão nghệch mặt ra.
Nghiêm Mặc ngồi dậy, đẩy ông lão đang đè trên người mình ra: “Bộ dáng này của tôi chính là bị thần nguyền rủa, là sự trừng phạt cho việc tôi không nghe lời.”
Vẻ mặt của ông lão liền chia làm hai, bên trái là không tin, bên phải là hưng phấn.
Nghiêm Mặc lại vươn tay chọt chọt ổng: “Lấy cái thứ trên người tôi ra đi, tôi còn có việc, không rảnh dây dưa với ông.”
Ông lão còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, hai mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, miệng cứ nói nhăng nói cuội: “Chẳng lẽ con voi béo kia thật sự không gạt ta? Đúng vậy, làm sao hắn dám gạt ta chứ? Bộ hắn không sợ bị ta nguyền rủa sao, ha ha ha! Đúng vậy! Hắn chắc chắn không dám gạt ta!”
“Mi bao lớn rồi? Có nhớ rõ tuổi tác của mình không? Phỏng chừng thôi cũng được.” Ông lão cố gắng nặn ra một vẻ mặt đoan đoan chính chính, nghiêm túc hỏi Nghiêm Mặc.
“Phỏng chừng mười bảy tuổi.”
“A!” Ông lão hưng phấn nhét cả hai nắm tay vào miệng, hai mắt đầy vẻ kích động.
Nghiêm Mặc thấy có gì đó bất thường, vội chuẩn bị sẵn sàng.
Quả nhiên! Ông lão hưng phấn giang hai cánh tay muốn bổ nhào vào người Nghiêm Mặc, nhưng bị Nghiêm Mặc cản lại kịp thời.
Ông lão không để bụng, bắt lấy tay Nghiêm Mặc liên tục vuốt ve, sờ cho Nghiêm Mặc nổi da gà toàn thân.
Sau đó ông ta lại hưng phấn đến mức bò loạn trên mặt đất, không đúng, người ta không có bò loạn, mà là bò có mục đích, ổng bò đến một cái góc tường ở bên phải, sau đó nâng tay ra sức vỗ mặt đất vài cái, mặt đất chỗ góc tường liền mở ra một cái cửa động hình tròn.
“Lại đây, vào đi!” Ông lão vui vẻ vẫy vẫy tay với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ôm tâm tình thuận theo tự nhiên khi tới đây, nên cũng đi theo ông lão, bò vào cái hang kia.
Hang động không lớn, nhưng bốn vách tường rất bóng loáng, nhìn như đã tồn tại được một đoạn thời gian, ít nhất thì không phải mới làm ra.
Ông lão bò về phía trước rất nhanh, tới khúc quẹo sẽ dừng lại chờ Nghiêm Mặc một chút, bởi vì khúc quẹo không chỉ có một ngã rẽ.
Thể lực của Nghiêm Mặc không theo kịp, bò một hồi phải nghỉ ngơi một chút. Trên đường bò ông lão còn không ngừng hỏi hắn: “Mi không gạt ta chứ hả? Mị thật sự bị nguyền rủa đúng không? Mi thật sự không phải một ông già còn già hơn cả ta đúng không?”
Nghiêm Mặc quăng cho ổng một ánh mắt khinh thường, dựa vào vách tường vừa thở dốc vừa xoa eo: “Chuyện này tộc nhân của tôi đều biết. Tôi nói này, ông đào hang bộ không thể đào lớn hơn một chút hay sao?”
“Không thể. Nơi này là thành Hắc Thổ, không giống các thành khác, đào quá lớn sẽ bị tư tế của tụi nó phát hiện. Ta không sợ tụi nó, nhưng ta muốn ở chỗ này chờ mi.” Ông lão lấy một thứ trông giống bánh ra đưa cho hắn: “Ăn đi, có thể giúp mi thấy tốt hơn một chút.”
Nghiêm Mặc cầm lấy miếng bánh nhỏ màu vàng đen kia, vừa nhìn liền biết chẳng ngon lành gì: “Làm từ cái gì vậy?” Ngửi ngửi, lại liếm một chút.
“Đoán xem?” Ông lão cười tủm tỉm, cũng lấy ra một miếng bánh giống y như đúc bỏ vào miệng nhai nuốt.
“Phục linh, nhân sâm, cam thảo, đương quy, quế…” Nghiêm Mặc nói ra một đống tên thảo dược.
Mới đầu ông lão không hiểu gì, sau thì bừng tỉnh, vẻ mặt lại đầy hưng phấn mà cười toe toét: “Mi có thể nếm được thảo dược phối bên trong? Mấy cái tên đó là cách gọi của tộc mi à? Mi nói cho ta biết, mi nếm được mấy loại?”
Nghiêm Mặc cũng thấy cái mình thích liền sáng mắt lên, hắn đoán miếng bánh này không có độc, dù có độc thì hắn cũng không sợ, liền há miệng cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nếm vị, một lát sau, hắn nói: “Mười hai loại, có tổng cộng mười hai loại thảo dược, trong đó có ba loại tôi không biết là thảo dược gì, mà trong ba loại tôi không biết có một loại là thành phần chính, cũng chính là thứ chủ yếu dùng để phối hợp với các loại thảo dược khác, cứ như là thức ăn thông thường như bột mì vậy.”
Ông lão vỗ chân cười to: “Cho dù mi có gạt ta thì ta cũng chấp nhận, hy vọng mi sẽ không chết trước ta.”
Nghiêm Mặc cũng cười: “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sống lâu hơn ông.”
Ăn cái bánh rồi, hiệu quả nhanh chóng hiện rõ, Nghiêm Mặc cảm giác được thể lực mình khôi phục, cái eo đau nhức cũng đỡ hơn được một tý.
Hai người lại tiếp tục bò. Lần này bò lâu hơn khi nãy.
Mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, ông lão sẽ lấy ra thứ gì đó cho Nghiêm Mặc nếm thử rồi hỏi thành phần trong đó, có cái là thể rắn, có cái là thể lỏng, vào lần dừng lại cuối cùng, ông lão lấy ra năm con sâu biểu Nghiêm Mặc ăn.
Nghiêm Mặc nhìn bọn sâu bò trong cái hủ đá nhỏ, bề ngoài của chúng không đáng yêu chút nào, rồi tùy tiện thảy vào miệng ăn.
Bọn sâu còn sống, bỏ vào miệng rồi mà vẫn còn ngo ngoe, Nghiêm Mặc mặt không đổi sắc, lông mày cũng không nhướng lấy một centimet nào, nhai nhai mấy cái đã ăn hết năm con sâu.
Ánh mắt ông lão nhìn Nghiêm Mặc hệt như bọn yêu râu xanh nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ.
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, tính cả việc giải trừ lời nguyền cho tên kia, thì tổng cộng hắn phải khảo nghiệm sáu lần. Ừm, cái này là khảo nghiệm đúng không nhỉ?
Mà thời gian khảo nghiệm qua chừng ba tiếng rưỡi, cuối cùng cũng bò đến đích.
Cuối đường xuất hiện một cánh cửa gỗ hình tròn, ông lão bò đằng trước đẩy cửa gỗ ra, chui vào.
Nghiêm Mặc bò theo, liền thấy một không gian làm hắn vô cùng kinh ngạc, bây giờ hắn không phân biệt được mình đang ở trên mặt đất hay dưới lòng đất nữa, nhưng dù là ở đâu, thì đột nhiên thấy một không gian lớn như vậy bất kỳ ai cũng sẽ kinh ngạc.
Phía sau cánh cửa không thể gọi là phòng, mà nên gọi là đại điện mới đúng, đại điện dù lớn nhưng lại không hề trống, có rất nhiều bàn đá và mấy cái giá để đồ được bài trí bên trong, trên bàn và giá bày đủ loại thảo dược, xương cốt và một ít thứ hiếm lạ cổ quái khác.
“Xuống đây.” Ông lão thấy Nghiêm Mặc còn ở trong hang chưa leo xuống liền quay lại gọi hắn.
Bên cạnh cái cửa gỗ có thang dây, Nghiêm Mặc đu xuống.
Ông lão liền phất tay đóng cửa gỗ lại.
“Mi đã qua được tất cả các khảo nghiệm của ta.”
Đột nhiên Nghiêm Mặc nghe lão nói.
Vóc dáng ông lão có hơi lùn, chỉ cao đến đầu vai Nghiêm Mặc. Hình như ông ta có vẻ không vui khi phải ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc nói chuyện, liền leo lên một cái bàn đá gần đấy ngồi xếp bằng.
“Ta là vu sư nguyền rủa vĩ đại nhất trên đời, ai cũng phải sợ ta, ngay cả con voi béo… Đại Tư Tế của thần điện Vu thành cũng phải sợ ta!” Ông lão đắc ý nói.
“Ngài đến từ Vu Thành?” Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, tuy hắn đã có suy đoán, nhưng khi nghe thấy lời khẳng định thì vẫn cảm thấy khiếp sợ.
“Đúng vậy.” Ông lão gãi gãi mặt: “Ta biết trong lòng mi có không ít nghi hoặc, để ta từ từ nói cho mi nghe.”
“Ngài nói đi.” Nghiêm Mặc cũng bò lên một cái bàn đá ngồi xếp bằng.
Có vẻ như ông lão rất thích thái độ tùy ý của Nghiêm Mặc, xoay người về phía hắn để mặt đối mặt: “Năng lực của con voi béo là tiên đoán, hắn rất ít khi mở miệng tiên đoán, nhưng chỉ cần nói ra thì sẽ không sai chỗ nào. Năm năm trước, hắn tìm ta, bảo ta đến thành Hắc Thổ chờ, thì người đệ tử mà ta vẫn luôn tìm kiếm sẽ xuất hiện ở thành Hắc Thổ trong năm năm tới. Cho nên ta mới chờ ở đây suốt năm năm!”
Nghiêm Mặc siết chặt hai nắm tay, hắn phải kiềm chế cảm xúc của mình. Cho dù hắn có kích động đến mức máu sôi sùng sục, tuy ông lão này có vài chỗ khó hiểu, nhưng qua sáu lần khảo nghiệm ban nãy, hắn biết học thức của người này vô cùng nhiều, hơn nữa, không cần biết ông ta sẽ dạy cho hắn cái gì, chỉ cần người này tinh thông thảo dược thì cũng đủ để hắn bái sư, huống chi người này còn biết cách kết hợp thảo dược và nguyền rủa lại với nhau.
Đây là ngành học mà hắn chưa từng tiếp xúc qua, nhưng lại không có bất luận mâu thuẫn nào với kiến thức trước kia của hắn, thậm chí có thể nói là hai bên hỗ trợ lẫn nhau, ngay cả thuật luyện cốt cũng có không ít chỗ tương đồng.
Ông lão còn khoe khoang: “Ta là vu sư nguyền rủa vĩ đại, đương nhiên không thể tùy tiện nhận đệ tử, đệ tử của ta cũng phải vĩ đại, thông minh, trẻ tuổi, kiến thức phong phú, còn phải biết một chút về thuật nguyền rủa. Mà việc mi giải trừ lời nguyền cho cái tên thấp hèn, vô lễ, ngu xuẩn kia xem như đã đạt được điều kiện cơ bản nhất, người đạt được điều kiện cơ bản nhất có thể gặp ta.”
Quả nhiên phải đạt được điều kiện thì mới có thể mở nhiệm vụ ẩn! Kiếp trước Nghiêm Mặc không có chơi game online, nhưng hắn cũng không đến mức không biết, có phải là hắn tìm được chức nghiệp truyền thừa đặc biệt trong truyền thuyết không?
“Nhưng không phải vì vậy mà ta sẽ dạy hết toàn bộ truyền thừa của mình cho mi, trừ phi mi qua được một khảo nghiệm khác. Mà nếu mi qua hết toàn bộ…!” Ông lão bắt đầu kích động: “Nhóc con… mi sẽ trở lại mười bảy tuổi à? Thần của mi tính trừng phạt mi tới khi nào?”
“Khoan đã.” Nghiêm Mặc sờ sờ mặt: “Ông muốn tôi làm đệ tử của ông?”
“Đúng vậy.” Ông lão còn tưởng Nghiêm Mặc mừng tới điên rồi, đang kiềm chế để tìm kiếm lời khẳng định từ ông.
“Tôi phải qua được tất cả khảo nghiệm của ông?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ông vẫn chưa qua khảo nghiệm của tôi mà.”
Ông lão: “…”