“Bạn không không thấy nước từ trên trời đổ xuống sông Hoàng Hà, chảy tới biển khơi không còn cửa quay về!” Đây là danh ngôn của Đại Đường triều Thi nhân Lý Bạch dùng để hình dung dòng chảy rất dài của sông Hoàng Hà, cội nguồn thần bí.
Mà Hoàng Hà chính là khởi nguồn của văn minh Hoa Hạ, mấy ngàn năm qua đã nuôi dưỡng không biết bao nhiêu sinh linh, lưu truyền vô số truyền thuyết. Những truyền thuyết này được truyền lưu rộng rãi dần dần tạo thành một loại phong tục tập quán, trở thành một đoạn truyền kỳ.
Hoàng Hà khí thế hùng vĩ, hào hùng, điều đó không cần phải nhiều lời đề cập. Mỗi một người từng thấy qua sóng nước cuộn cuồn ngập trời đều bị khí thế cường đại đó rung động, trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Bên bờ Hoàng Hà lúc này có một đám người đang chăm chú quan sát sóng lớn mênh mông, cát vàng cuồn cuộn kia.
Chỉ nghe một thanh âm nữ nhân truyền tới: “Hoàng Hà thực ghê gớm thật, uy vũ hùng tráng, sóng gió kinh trời, vang động, có thể nói khí thế kinh người, thật không hổ là một trong Trung Hoa lưỡng đầu cự long a.”
Thanh âm nữ nhân cười nói: “Điều này là đương nhiên, nếu ngươi nhìn lại theo hướng dòng chảy sẽ phát giác Hoàng Hà còn lớn hơn nữa, mặt nước tựa như một cái hồ lớn, hai bên bờ cũng không có người ở.”
Dứt lời, có mấy tiếng cười truyền đến. Lúc này đoàn người đã tới gần, nhìn kỹ đúng là đám người Hoa Tinh. Người nói lúc trước là Mai Hương, người trả lời là Lãnh Như Thủy. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mai Hương mang theo vài phần nghi hoặc hỏi: “Không thể nào, hai bên bờ sông Hoàng Hà như thế nào lại không có người đây?” Hỏi xong tỏ vẻ khó hiểu nhìn mọi người.
Hoa Tinh khẽ vuốt đầu nàng, cười nói: “Ngươi a, lần đầu tiên xuất môn, lịch duyệt còn kém. Hoàng Hà tuy rằng khí thế khổng lồ nhưng cũng chính bởi vì như vậy hàng năm đều tạo thành nạn lụt thực lớn, nhấn chìm vô số sinh mệnh.
Bởi vậy tất cả dân chúng ở hai bên bờ sông Hoàng Hà đều dời đi để cầu một phần yên ổn. Thế nên, ven bờ Hoàng Hà ngoại trừ một ít người trong giang hồ mưu sinh trên mặt nước, bình thường rất khó nhìn thấy dân cư. Trừ một số nơi ở địa thế cao, không phải chịu nạn lụt mới ngẫu nhiên có một hai hộ dân sinh sống. Đã hiểu chưa, tiểu mê hồ?” Trìu mến vuốt ve mái tóc nàng, Hoa Tinh nhẹ nhàng nói.
Mai Hương vừa nghe xong sắc mặt liền ửng đỏ, tựa hồ đang trách mình ngay cả điều cơ bản nhất cũng không biết nên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Liếc mắt nhìn mọi người, Mai Hương nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên ta đến Hoàng Hà cho nên không biết. Sau này còn mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn, không nên cười ta.” Dứt lời, thân hình trốn ở phía sau Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn mấy người một chút, cười nói: “Kỳ thực từ đây đi đường thủy xuôi xuống một ngày đường là tới, so với đi đường bộ thoải mái hơn, lại tiện lợi. Chỉ tiếc mấy người các nàng lại không biết bơi, điều này không tốt chút nào. Trên Hoàng Hà, nếu không biết bơi, cho dù là người có võ công cao tới đâu cũng không có tác dụng. Đối với các nàng đều cực kỳ nguy hiểm.”
Lãnh Như Thủy nhìn mấy người, nhẹ giọng nói: “Các nàng thì ta không biết, nhưng ta thì biết bơi. Tuy không giỏi lắm, nhưng chắc chắn không thể chết đuối.” Nàng vừa nói xong, Trần Lan cũng tỏ vẻ biết bơi, rốt cuộc chỉ còn lại ba người Mai Hương, Ám Nhu cùng Lý Thải Tú là không biết.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn Dạ Phong cùng Kiếm Vô Bính hỏi: “Hai người bọn ngươi thì sao, hẳn là có biết?”
Hai người Dạ Phong nghe vậy cùng gật đầu, tỏ vẻ biết bơi. Hoa Tinh nhìn mấy người, cuối cùng liếc nhìn Lý Thải Tú rồi mới chuyển sang nhìn Hoàng Hà đang cuộn sóng, nhẹ giọng nói: “một khi đã như vậy, hôm nay chúng ta đi đường thủy, mọi người chỉ cần cẩn thận một chút, tin rằng bình thường cũng không kẻ nào dám tới chọc chúng ta. Sau khi lên thuyền, nhớ rõ không được để lộ thân phận, tránh đưa tới những phiền toái không cần thiết. Được rồi, chúng ta đi trước tìm thuyền đi.” Nói xong, mang theo bảy người đi xuống.
Tại một nơi nước sông chảy tương đối chậm, đoàn người Hoa Tinh tìm được bến tàu. Nơi này đang có một chiếc thuyền lớn, xem chừng đang chuẩn bị rời đi. Hoa Tinh phân phó Dạ Phong tới trước xem xét trên thuyền có địch nhận hay không, tận lực đề phòng cẩn thận. Còn mình mang theo những người khác chậm rãi đi sau.
Rất nhanh sau đó Dạ Phong trở lại, nói: “Ta đã xem qua, không có kẻ nào đáng ngờ, xem ra có vẻ an toàn. Ngươi xem chúng ta có nên lên thuyền này luôn hay là đợi chuyến khác đây?”
Hoa Tinh nhìn chiếc thuyền lớn, ít nhất có thể chở từ 30 tới 50 người, nhìn qua có vẻ chắc chắn, không khỏi khẽ gật đầu, mang theo mọi người cùng tiến tới.
Sau khi lên thuyền, chỉ nghe nhà thuyền hét to một tiếng, đại thuyền chầm chậm tiến ra giữa sông. Vừa vào trong nước, đại thuyền lập tức thuận thế xuôi dòng, tốc độ trong chốc lát nhanh hơn rất nhiều.
Hoa Tinh sau khi lên thuyền, cẩn thận đánh giá mấy người trên thuyền. Tính cả 3 người nhà thuyền, trên thuyền tổng cộng có 39 người, trong đó có 36 hành khách.
Trong số 36 người này trừ 8 người Hoa Tinh còn lại là 28 người. Trong 28 người này, có 2 người khiến cho Hoa Tinh cảm thấy có hứng thú nhất, 1 là 1 lão nhân mặc áo xám, vẻ mặt phong trần, tang thương, nhìn qua rất bình thản, trấn định.
Lão nhân lẳng lặng nhìn về phía mặt sông, ngoại trừ khi đám người Hoa Tinh lên thuyền thì có liếc mắt qua một cái, còn đâu cũng không nhìn lại bọn Hoa Tinh lần nào cả. Mà 1 người khác là 1 tiểu đồng chừng mười một, mươi hai tuổi. Tiểu đồng này thập phần tuấn tú, ánh mắt lấp láy tỏa sáng, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại ngó tây, có vẻ cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện tình xung quanh. Tiểu đồng 1 thân áo vải, xem ra không phải đứa nhỏ con nhà giàu có, chỉ là cực kỳ đáng yêu, vô cùng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hoa Tinh nhìn 2 người, trong ánh mắt lộ ra 1 tia cảnh giác, trong lòng hơi khiếp sợ. Hoa Tinh đang suy nghĩ, 2 người này vì bọn hắn mà tới hay chỉ là tình cờ? Rất khó nói, tạm thời chỉ có thể lặng im xem biến hóa. Hoa Tinh bất động thanh sắc, tùy tiện tìm chỗ cho mấy người, mỉm cười nhìn năm nữ nhân bên cạnh, nhỏ giọng bàn luận.
Nước sông Hoàng Hà chảy xiết, đại thuyền chạy không bao lâu cũng được 20 dặm thủy lộ, rất nhanh đã tới Mã Trang. Mã Trang là 1 bến tàu lớn, hành khách lên xuống cũng không ít. Hoa Tinh không có việc gì liền lưu ý 1 chút. Ở nơi này tổng cộng có 7 người xuống, 8 người lên thuyền. Lúc này, trên thuyền có 40 người. Trong 8 người mới lên thuyền, có 1 thiếu niên thập phần anh tuấn, thiếu niên này đưa mắt nhìn bốn phía một hồi rồi đi tới bên cạnh hoa Tinh, tùy tiện ngồi xuống.
Thiếu niên mỉm cười với Hoa Tinh, lộ ra hàm răng thẳng tắp, có vẻ vô cùng thân thiện. Hoa Tinh lạnh nhạt cười, đưa mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra nét cười thần bí, gật đầu đáp lễ. Hoa Tinh khẽ cười nói: “Tiểu huynh đệ là người phương nào, bộ dạng anh tuấn như vậy. Ta còn chưa có thỉnh giáo đại danh?” trong ánh mắt Hoa Tinh hàm chứa một lực hấp dẫn cực mạnh, mỉm cười nhìn hắn.
Thiếu niên kia sắc mặt ửng đỏ, trong ánh mắt lộ ra sự xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Tiểu đệ là người kinh thành, tên là Từ Ngọc Hoa. Lần này đặc biệt tới Trung Nguyên du ngoạn. Vốn định tới Lạc Dương xem hội hoa Mẫu Đơn, đáng tiếc lại bỏ lỡ thời điểm, hiện tại định tới Khai Phong thành du ngoạn. Không biết huynh đài phương danh là gì, mấy vị này chính là tẩu tẩu của huynh a?” Nói xong nhìn ba người Như Thủy, Mai Hương cùng Lý Thải Tú vài lần, trong ánh mắt mang theo vài phần kỳ quái.
Hoa Tinh lạnh nhạt cười nói: “Nguyên lai là Từ huynh đệ, nhìn một thân trang phục của huynh đệ, xem ra là công tử con nhà giàu có, thật sự là bất phàm a. Chúng ta cũng là xuôi dòng, dự định tới Khai Phong thành một, hai ngày, xem xét một chút phong cảnh. Về phần mấy người bên cạnh ta, coi như là như ngươi nói đi. Mà ta, bất quá là 1 kẻ rảnh rỗi đi du sơn ngoạn thủy mà thôi, ngươi muốn thì trực tiếp gọi ta là Đồ đại ca là được.” Hoa Tinh vừa nói, ngũ nữ cùng Dạ Phong và Kiếm Vô Bính đều kỳ quái nhìn hắn, không rõ hắn vì cái gì lại cùng thiếu niên anh tuấn nói chuyện với nhau.
Từ Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, thân thiết kêu 1 tiếng Đồ đại ca sau đó cười nói: “Đồ đại ca thật là người diễm phúc, mấy vị tẩu tẩu đây mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, kẻ khác muốn lấy 1 người cũng không dễ dàng, Đồ đại ca thực là có 1 không 2, tiểu đệ thực khâm phục.”
Hoa Tinh nghe vậy liếc mắt nhìn mấy nữ nhân, nhẹ giọng nói: “Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, ngắm phong cảnh thế gian, lấy mỹ nữ thiên hạ. Nhân sinh 1 đời, chỉ cần có thể thực hiện nguyện vọng của chính mình, vậy là đủ rồi. Ta truy cầu không nhiều lắm, chỉ có 4 câu nói kia mà thôi.”
Lạnh nhạt cười, khí chất tao nhã thầm hiển lộ ra. Từ Ngọc Hoa nhìn gương mặt tuấn tú của Hoa Tinh, ánh mắt hơi ngẩn ngơ, nhưng lập tức khôi phục lại, nhẹ giọng nói: “Đồ đại ca thật đúng là ước vọng không nhỏ a, ngắn ngủn 4 câu nói, chỉ sợ không dễ để hoàn thành được. Vạn quyển sách có thể đọc, ngàn dặm đường có thể đi, phong cảnh thế gian dễ ngắm, mỹ nữ khắp thế gian chỉ sợ là không dễ lấy đi.”
Hoa Tinh nhìn hắn 1 cái, cười thần bí nói: “Chỉ cần có duyên, thiên lý nhân duyên đều có 1 sợi dây liên hệ, không phải sao? Được rồi, chúng ta nói về cái khác đi, nghe nói kinh thành ngọa hổ tàng long, không ít giang hồ dị nhân hội tụ tại đó, ngươi đã từng thấy qua giang hồ dị nhân chưa?”
Từ Ngọc Hoa khẽ cau mày, không rõ nụ cười kia của Hoa Tinh là có ý gì. Nghe xong hắn hỏi, Từ Ngọc Hoa đáp: “Kinh thành đích xác ngọa hổ tàng long, có không ít giang hồ dị nhân, võ lâm cao thủ cũng nhiều vô cùng. Tiểu đệ đã từng được 1 vị giang hồ dị nhân dạy cho các kỹ năng dùng để phòng thân trong hai ngày. Lần này ra ngoài vốn là ở nhà không đáp ứng, cuối cùng phải mất một phen động võ động kiếm mới có thể thoát khỏi, một mình đi du lịch. Còn Đồ đại ca thì sao? ngươi nhất định cũng là người thân mang tuyệt kỹ, bằng không sao đi được ngàn dặm đường, lấy được mỹ nữ thiên hạ đây?”
Hoa Tinh lạnh nhạt cười nói: “Ta a, nói ngươi đừng cười, cũng chỉ biết 1 chút công phu mèo quào. Vượt qua mấy thứ chướng ngại vớ vẩn, miễn cưỡng cũng có thể làm được. So với ngươi chỉ sợ là kém xa.” Trên gương mặt anh tuấn mang theo 3 phần tươi cười làm cho ngũ nữ cùng Dạ Phong, 7 người đứng bênh cạnh cười muốn chết. Trong lòng 7 người cũng không hẹn mà có cùng suy nghĩ, Hoa Tinh võ công nếu là mèo cào thì thiên hạ bây giờ tìm không ra người biết võ.
Thuyền thuận theo dòng nước mà đi. Dọc đường Hoa Tinh thỉnh thoảng cùng Từ Ngọc Hoa trò chuyện, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn chú ý hôi y lão giả cùng tiểu đồng nọ.
Buổi trưa, thuyền đi tới Vạn Than, nhà thuyền dừng thuyền 1 canh giờ, tiện cho mọi người rời thuyền ăn cơm trưa. Hoa Tinh mang theo 7 người, cũng kêu Từ Ngọc Học cùng nhau đi ăn cơm.
Xuống thuyền, Hoa Tinh chú ý tới hôi y lão giả cùng tiểu đồng nọ cũng đều xuống thuyền, chỉ là đi theo 1 con đường khác. Hoa Tinh nhìn bóng dáng 2 người, truyền âm đối với Kiếm Vô Bính nói: “Vô Bính, ngươi để ý lão nhân cùng bố y tiểu đồng kia từ xa. Chú ý động tĩnh của bọn họ. Nhớ kỹ là không được tới gần họ trong vòng 3 trượng. Vô luận lúc nào cũng phải nhớ kỹ điểm này. Cẩn thận 1 chút. Bọn họ đều là những kẻ thâm tàng bất lộ, hiểu không?”
Kiếm Vô Bính nghe vậy sửng sốt, liếc mắt nhìn 2 người 1 cái, hơi gật đầu với Hoa Tinh, thân thể vô thanh vô tức đuổi theo, từ xa quan sát 2 người bọn họ.
Hoa Tinh quay đầu lại, nhìn thấy Từ Ngọc Hoa đang cùng Dạ Phong cười nói, trong ánh khẽ mỉm cười, chậm rãi bước tới.
Vạn Than bởi vì là chỗ giao thông quan trọng, mỗi ngày đều đón rất nhiều khách từ Hoàng Hà đi tới tạm nghỉ, cho nên nơi này cũng thập phần náo nhiệt, có thể thấy tửu quán ở khắp nơi.
Tám người Hoa Tinh tùy ý tìm 1 tửu điếm tương đối tốt, gọi 1 bàn lớn thức ăn cùng nhau dùng bữa. Trong bữa ăn, Hoa Tinh vẫn cùng Từ Ngọc Hoa nói chuyện, 2 người có vẻ cực kỳ hợp nhau. Ăn uống nửa canh giờ, Hoa Tinh dặn dò Trần Lan mua về chút đồ ăn cho Kiếm Vô Bính, cũng mua 1 con gà nướng mang về.
Trở lại thuyền lớn, cũng vừa lúc Kiếm Vô Bính quay trở về. Vừa gặp mặt, Kiếm Vô Bính liền truyền âm nói: “Ta đi theo 2 người kia, phát hiện bọn họ cùng Cái Bang đệ tử có liên lạc, cùng nhau trao đổi gì đó, có thể là 1 loại tin tức. Bởi vì quá xa, ta xem không được rõ ràng, cho nên tạm thời quay lại đây.”
Hoa Tinh nghe vậy, truyền âm nói: “Việc này tạm thời không nên lộ ra, chỉ cần 2 người kia không phải nhằm tới bọn ta là được rồi. Đối với Cái Bang, năm đó từng là đại phái đứng đầu võ lâm, đáng tiếc nhiều năm qua không có nhân vật kiệt xuất nào xuất hiện. Hiện tại, Cái Bang đã không còn như xưa. Chúng ta chỉ là đi ngang qua, không cần để ý tới họ. Được rồi, ăn 1 chút đi.”
Nói xong phân phó Trần Lan đem đồ ăn tới cho hắn. Vừa tới giờ, toàn bộ hành khách đều trở về thuyền, đại thuyền lại tiếp tục khởi hành. Lẳng lặng ngồi trên thuyền, Hoa Tinh phát hiện hôi y lão giả cùng tiểu đồng sau khi trở về, ánh mắt nhìn hắn lại có chút khác lạ.
Lúc trước, 2 người chỉ ngạc nhiên nhìn hắn vài lần rồi thôi. Nhưng lần này bọn họ lại không ngừng nhìn trộm nhất cử nhất động của hắn, tựa hồ biết được cái gì đó. Trong lòng Hoa Tinh hơi có chút cảnh giác, hiểu được bọn họ đã biết được thân phận của mình. Điều này làm cho Hoa Tinh không thể không đề cao cảnh giác, tránh phát sinh sự tình ngoài ý muốn.
Bên cạnh, Từ Ngọc Hoa luôn tìm Hoa Tinh nói chuyện. Hắn không tìm người khác nói chuyện mà chuyên môn tìm Hoa Tinh, cũng không biết là vì lý do gì. Hoa tinh nhìn ngũ nữ, cười khổ 1 tiếng, đành bất đắc dĩ cùng Từ Ngọc Hoa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể.
Đại thuyền thuận theo dòng nước nên tốc độ cực nhanh, rất nhanh tới vùng mặt nước rộng rãi bằng phẳng. Đúng lúc này, cách bờ không xa đột nhiên có 1 đại thuyền lao ra, thẳng hướng khách thuyền của bọn Hoa Tinh lao tới. Nhà thuyền vừa thấy thuyền này, sắc mặt đại biến, lớn tiếng nói: “Mọi người cẩn thận, đó là chiến thuyền của Hoàng Hà bang, mọi người mau đem tiền bạc, của cải đáng giá cất kỹ, bằng không lát nữa sẽ bị bọn họ cướp mất. Thực sự là vận khí xui xẻo, vì cái gì ông trời không trừng phạt đám ác nhân này đây” Nói xong, tất cả đều tỏ ra uể oải, thuyền cũng không chèo.
Hành khách trên thuyền vừa nghe nhà thuyền nói vậy, sắc mặt đại biến, không ít người sợ hãi hét to, lo lắng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Từ Ngọc Hoa thấy vậy, cười lạnh nói: “Hoàng Hà bang đó cũng quá càn rỡ, dám tùy tiện cướp bóc, chẳng lẽ không coi vương pháp ra gì sao? Triều đình chẳng lẽ không quản tới việc này sao?”
Hoa Tinh nghe vậy, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, tựa hồ đang suy đoán thân phận của hắn. Nhìn thoáng qua lão nhân cùng tiểu đồng đối diện, bọn họ cũng giống mấy người xung quanh, đều có vẻ mặt hoảng sợ, khiến cho người khác không thấy được chút khác thường nào.
Hoa Tinh nhịn không được cười lạnh trong lòng, công phu ẩn dấu thực cao minh, quả là cẩn thận.
Lãnh Như Thủy nhìn chiến thuyền Hoàng Hà bang sắp tới gần, nhịn không được mở miệng hỏi: “Hiện tại, chúng ta nên làm gì bây giờ, 1 khi bọn hắn lên đây, nơi này chỉ sợ vô cùng nguy hiểm, muốn động thủ thì nên làm sớm, bằng không sẽ lâm vào nguy hiểm.”
Hoa Tinh liếc nhìn chiến thuyền, phía trên ước chừng có hơn 30 người. Trầm tư 1 hồi, Hoa Tinh mở miệng nói: “Dạ Phong, những người đó giao cho ngươi, ta không muốn bọn chúng thấy được ánh mặt trời của ngày mai. Những người khác, cẩn thận quan sát động tĩnh trên thuyền, đề phòng biến cố đột nhiên xuất hiện. Vô Bính cẩn thận lưu tâm 2 người kia, bọn họ vừa động, lập tức hạ thủ ngay, nhớ kỹ.” Nói xong, nhẹ nhàng đem Ám Nhu kéo vào trong ngực, để cho Lý Thải Tú tới gần cạnh bên.
Dạ Phong nghe vậy, biến sắc. Hắn phát hiện Hoa Tinh tuy rằng bề ngoài cùng trước kia không khác biệt thế lắm, thế nhưng khi hắn đối xử với địch nhân càng ngày càng trở nên tàn khốc, vô tình. Biến hóa rất nhỏ này đang từ từ hiển lộ ra sự bá đạo của hắn.
Dạ Phong khẽ gật đầu, nhìn thoáng chiến thuyền cách đó 3 trượng xa, ánh mắt lộ ra 1 tia đồng tình. Dạ Phong lớn tiếng nói: “Mọi người không cần kích động, đều ngồi cả xuống, công tử nhà ta ở đây, ai cũng không có việc gì. Bây giờ ta đi đuổi những kẻ đáng ghê tởm của Hoàng Hà bang, nhà thuyền lấy lại tinh thần, chú ý thuyền của ngươi.” Nói xong, cả người lăng không bay lên, dễ dàng lướt qua 3 trượng, đáp xuống chiến thuyền của Hoàng Hà bang.
Tất cả mọi người bị Dạ Phong thi triển khinh công thượng thừa chấn nhiếp, không ít người đều lớn tiếng cảm tạ thần minh phù hộ, an tâm không ít.
Bên này, chỉ thấy 1 tráng hơn 40 tuổi, thân trên để trần lớn tiếng nói: “Ngươi là kẻ nào, người chúng ta muốn tìm không phải ngươi, chúng ta muốn tìm Hoa Tinh, giết chết hắn, vì bang chủ cùng với những huynh đệ đã chết báo thù. Người đâu, đem ném kẻ này xuống Hoàng Hà nuôi cá cho ta.” Nói xong, nhất thời có 2 bóng người lao ra, hướng Dạ Phong công tới.
Dạ Phong cười lạnh, thân hình xoay tròn, cả người như 1 đạo xoáy lốc cuốn thẳng tới bang chúng Hoàng Hà bàng. Nhất thời vô số tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đem toàn bộ chấn nhiếp. Thân hình Dạ Phong không dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn những kẻ này. Ánh mắt tựa như đang nhìn 1 đám người chết, không 1 chút cảm tình ba động. Song chưởng đan chéo, vô số chưởng ảnh khắp nơi hình thành 1 tầng thủ ảnh chói mắt, trong nháy mắt đánh trúng ngực 7 người, lập tức đoạt đi 7 sinh mệnh.
Đối với Dạ Phong mà nói, giết những kẻ này giống như giết heo, không có gì khó khăn. Phía bên Hoa Tinh, chúng nữ đều nhìn Dạ Phong, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Từ Ngọc Hoa nhìn thấy thân ảnh Dạ Phong di động cực nhanh, kinh ngạc nói: “Thật là lợi hại. Đồ đại ca, thủ hạ của ngươi võ công mạnh thật, chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của hắn.” Nói xong đưa mắt nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt cười nói: “Phải đi ngàn dặm đường tự nhiên cần có trợ thủ đắc lực, bằng không như thế nào đi đây?” Nói xong, nhìn thoáng hôi y lão giả kia, thấy hắn thần sắc khẽ động, từa hồ muốn ra tay. Hoa Tinh khóe miệng khẽ nhếch, 1 nét cười thần bí hiện trên mặt, làm cho người ta nhìn không thấu bên trong nụ cười của hắn rốt cuộc ẩn tàng cái gì. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hôi y lão giả liếc mắt nhìn Hoa Tinh, thân hình đột nhiên dũng mãnh lao ra, hướng về phía Dạ Phong ở trên thuyền đánh tới. Cùng lúc đó, trên thuyền lại có 4 đạo thân ảnh, bất ngờ đánh về phía mấy người Hoa Tinh. Chỉ thấy, trong 4 người, 2 người đánh về phía Lãnh Như Thủy cùng Trần Lan, 2 người đánh về phía Kiếm Vô Bính cùng Hoa Tinh. 4 người này thân pháp cực nhanh, liếc mắt 1 cái có thể nhận ra thân thủ bất phàm, tuyệt đối có thực lực Địa Bảng.
Hoa Tinh có vẻ rất bình tĩnh, lẳng lặng ôm Ám Nhu, nhẹ giọng cười nói với Từ Ngọc Hoa: “Xem ra thấy ta cưới được nhiều lão bà xinh đep nên cũng có người muốn đoạt a. Ai, nam nhân thật sự là mệnh khổ a, khi không lấy được lão bà thì phải tìm kiếm tìm khắp nơi. Thế nhưng lấy được rồi lại phải đề phòng người khác cướp đoạt, thật sự là tình thế khó xử.”
Từ Ngọc Hoa nghe vậy sửng sốt, không thể tưởng được vào thời điểm mấu chốt này Hoa Tinh còn có thể nói ra những lời như vậy. Thật không biết trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Nhìn thoáng qua những người khác, ánh mắt Từ Ngọc Hoa biến đổi. Chỉ thấy Kiếm Vô Bính dùng một thanh Quái kiếm, chỉ dùng 1 chiêu liền bức lui 4 người kia. Kiếm pháp tinh diệu, công lực thâm hậu, thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Đồng thời ngay lúc Từ Ngọc Hoa còn đang kinh ngạc, 1 đạo thân ảnh chợt xuất hiện bên người hắn, 1 cánh tay nhỏ bé vô cùng xảo diệu xuyên qua nách hắn, nhanh chóng ấn vào trước ngực Hoa Tinh.
Hoa Tinh ánh mắt bỗng trở nên tàn khốc, cười âm lãnh nói: “Ngươi rốt cuộc cũng nhịn không được mà ra tay. Đáng tiếc a, ngươi nếu không ra tay, ngươi sẽ còn sống tốt, bởi vì ta không thích chủ động công kích người khác. Thế nhưng phàm là kẻ tấn công ta, sẽ không có 1 kẻ có thể sống sót trở về.”
Nói xong, tay phải Hoa Tinh giơ trước ngực, nháy mắt bắn ra 1 đạo chỉ lực, vừa lúc đánh trúng tiểu thủ nọ, lập tức đem tiểu thủ đánh lui. Thân ảnh nhỏ bé sau khi 1 kích không trúng, lập tức lùi lại, thừa dịp trong lòng Hoa Tinh bận ôm nữ nhân, xoay người hướng phía Dạ Phong vọt tới. Tốc độ nhanh tới mức kinh thế hãi tục.
Từ Ngọc Hoa lúc này lấy lại tinh thần, vừa thấy kẻ đánh lén là tiểu đồng, trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, không dám tin tưởng.
Định thần lại, thân hình Từ Ngọc Hoa đột nhiên như lưu quang, nháy mắt đuổi theo tiểu đồng, thân pháp cực nhanh khiến cho ngay cả Hoa Tinh cũng chấn động, trước đó hoàn toàn không nhìn ra hắn lại có khinh công thân pháp như vậy.
Từ Ngọc Hoa cười lạnh 1 tiếng nói: ” 1 kích không trúng đã nghĩ đào tẩu, nào có sự tình tốt như vậy, còn không lưu lại cho ta. Xem chiêu.” Giữa không trung, 2 tay Từ Ngọc Hoa rất nhanh đánh ra hơn 10 chường, hình thành 1 tầng chưởng ảnh ở 4 phía quanh tiểu đồng, đem hắn vây chặt ở bên trong. Thần sắc tiểu đồng khẽ biến, không lường được đột nhiên lại xuất hiện thiếu niên lợi hại như vậy. Thật sự là bất khả tư nghị.
Hơi chút định thần, tại thời khắc nguy hiểm thân hình tiểu đồng đang vọt tới trước đột nhiên dừng lại, cả người hoàn toàn đi ngược lại lẽ thường, dừng tại không trung, 1 đôi tiểu thủ gầy yếu trong nháy mắt biến thành xanh ngọc, đưa tới trước ngực lần lượt thay đổi thành hình chữ thập, với tốc độ nhanh tới khó có thể nhìn thấy, trong nháy mắt đánh ra, nhoáng cái xuất hiện trước ngực Từ Ngọc Hoa.
Từ Ngọc Hoa thần sắc khẽ biến, trầm giọng nói: “Bạch Ngọc Hổ Phách thủ, đây là trấn sơn tuyệt học của Nam Hải phái, ngươi như thế nào biết được? Chẳng lẽ ngươi là môn hạ phái Nam Hải?” Vừa nói, Từ Ngọc Hoa liền biến chiêu phản kích. Chỉ thấy hai tay hắn trong chớp mắt liền biến thành trong màu hổ phách suốt, ẩn ước có 1 đạo tơ hồng hiện trong song chưởng trong suốt, có vẻ thập phần thần bí.
Tứ chưởng cùng tiếp xúc, nhất thời 1 tiếng nổ như sấm vang giữa trời quang, kinh động lòng người. Thân hình Tử Ngọc Hoa bị kình khí đánh bay về phía sau vài thước, còn tiểu đồng nọ kêu lên một tiếng: “Huyết Ngọc Linh Lung Thủ!”
Giữa không trung, 1 đạo máu tươi rơi xuống, cả người tiểu đồng bị đánh bay xuống dòng sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn sóng. Trong nháy mắt bóng dáng đã biến mất. Cùng thời điểm đó, Dạ Phong hét lớn 1 tiếng. Ngay sau tiếng nổ lúc nãy truyền tới, chiến thuyền Hoàng Hà bang đều bị chưởng lực cường đại phá hủy. Thân hình Dạ Phong ở giữa không trung nhoáng lên 1 cái, xuất hiện ở đại thuyền bên cạnh Hoa Tinh. Đối diện là lão nhân kia với ánh mắt lãnh khốc, thân thể phiêu phất tại mấy trượng xa, hung hăng nhìn chăm chú vào Hoa Tinh.
Giữa không trung, Từ Ngọc Hoa liếc mắt nhìn lão giả 1 cái, thân hình không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên xuất hiện ở bên người hắn, thủ chưởng trắng nõn trong nháy mắt đánh tới trước ngực hắn. Lão giả biến sắc, tay phải dùng toàn lực đánh 1 chưởng công tới, chỉ thấy toàn bộ cánh tay hắn biến thành màu đen, hung hăng cùng Từ Ngọc Hoa đối chưởng. Thanh âm chát chúa vang lên, ngay sau đó là 1 đạo sấm sét rung trời. Lão giả nổi giận gầm lên 1 tiếng, há miệng phun ra 1 đạo máu tươi, lớn tiếng hỏi: “Ngươi tới tột cùng là ai, vì cái gì?” Đáng tiếc câu nói kế tiếp bởi vì hắn rơi xuống nước mà đình chỉ. Từ Ngọc Hoa đứng yên tại hư không, sắc mặt hơi trầm xuống, đưa mắt nhìn 4 phía, tiếp theo nháy mắt lại xuất hiện ở bên cạnh Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn hắn, trong mắt rõ ràng tràn đây kinh ngạc, vẻ nghi hoặc từ trong đôi mắt mê người lặng lẽ toát ra.
Từ Ngọc Hoa lạnh nhạt cười nói: “Ngươi không sao chứ, vừa rồi người nọ xem ra không thể thương tổn được ngươi. Sao vậy, đừng nhìn ta như vậy, có phải trên mặt ta có cái gì hay không, nhất định là rất đáng xem.” Nói xong, không khỏi nhìn khắp lượt cũng không có thấy cái gì cả.
Hoa Tinh nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi đã ra tay, hắn không có làm ta bị thương. Ta muốn hỏi ngươi 1 vấn đề, không biết ngươi có nguyện ý trả lời không?” Nói xong ánh mắt nhu hòa nhìn hắn.
Từ Ngọc Hoa nhìn thấy ánh mắt của Hoa Tinh, vẻ mặt hơi có chút cổ quái, nhẹ nhàng tránh ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi nói đi, nếu có thể trả lời, ta nhất định sẽ trả lời, đồng thời ta cũng có việc muốn hỏi ngươi.”
Hoa Tinh nhìn thoáng qua Kiếm Vô Bính, lúc này hắn đã giết tới kẻ cuối cùng, thuận tay đem 4 địch nhân toàn bộ ném vào Hoàng Hà nuôi cá.
Dạ Phong bị lão giả kia đánh cho bị trọng thương, lúc này đang vận công chữa thương. Mặt khác ngũ nữ chú ý canh giữ 1 bên, bảo hộ Dạ Phong. Hoa Tinh thu hồi ánh mắt, nhìn Từ Ngọc Hoa nhẹ giọng nói: “Huyết Ngọc Linh Lung Thủ, nghe nói là tuyệt học tối cao của Bắc Hải phái, ngươi ở tại kinh thành, sao học được bộ tuyệt học này, chỉ sợ bên trong có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết. Ta muốn hỏi ngươi là truyền nhân Bắc Hải phái, hay là truyền nhân của Thần Long Thiên Cung?” Nói xong, chăm chú nhìn hắn.
Từ Ngọc Hoa thần sắc khẽ biến, kinh ngạc nhìn Hoa Tinh, lặng im không nói. Hai người nhìn nhau hồi lâu Từ Ngọc Hoa mới mở miệng nói: “Ta là truyền nhân của Bắc Hải phái, ta không biết vì sao ngươi lại hỏi ta có phải truyền nhân của Thần Long Thiên Cung không. Lời này có ý gì? Thần Long Thiên Cung chính là nơi thần bí nhất trong võ lâm.”
Hoa Tinh nhìn hắn 1 lát, nhẹ giọng nói: “ta sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì thân pháp ngươi cực nhanh, cực giống Long Du Thất Hải thân pháp trong truyền thuyết của Thần Long Thiên Cung. Trên thế gian này, có thể có khinh công thân pháp nhanh như vậy cũng không nhiều lắm. Trong đó có Long Du Thất Hải thân pháp của Thần Long Thiên Cung cùng với môn phái Bích Nguyệt Tiêu Dao Công.”
Thanh âm Hoa Tinh rất nhẹ, nhưng Kiếm Vô Bính cùng chúng nữ đều cả kinh. Ám Nhu không rành võ công, đối với những thứ này dĩ nhiên không biết. Mai Hương, Trần Lan, Lãnh Như Thủy võ công cũng không cao, thế nhưng Lý Thải Tú cùng Kiếm Vô Bính lại vô cùng rõ ràng những lời Hoa Tinh nói, cho nên 2 người bọn họ đều tỏ ra khiếp sợ.
Từ Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể nói cho ta, ngươi rốt cuộc là ai chẳng? Ngươi không phải họ Đồ đúng không?” Nói xong lẳng lặng nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: ” Đồ đao nơi tay, thiên hạ cúi đầu. Ta là Hoa Tinh. Ngươi hẳn là đã nghe qua tên ta? Trên người ngươi ngoại trừ Huyết Ngọc Linh Lung hẳn là còn có võ công bá đạo khác. Từ khi xuất đạo tới nay, ngươi là người mà ta thấy có tu vi võ công thâm sâu nhất, thật sự khiến ta cực kì giật mình.”
Từ Ngọc Hoa vừa nghe thấy tên Hoa Tinh, ánh mắt nhất thời trở nên có chút cổ quái, tựa hồ nhớ tới đủ loại truyền thuyết trong võ lâm về hắn. Nhìn thoáng qua nhà thuyền, Từ Ngọc Hoa cười nói: “Sau này ở chung 1 đoạn thời gian liền quen thuộc đúng không? Hiện tại ta gọi ngươi là Hoa đại ca hay là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh đây? Ngươi hiện tại chính là người bài danh đệ nhất trên Phong Vân Bảng. Xuất đạo hơn 1 tháng đã đem tất cả mọi người áp chế xuống, thật sự là không đơn giản.”
Hoa Tinh vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, đột nhiên cười thần bí, sâu xa khó hiểu nói: “Ngươi về sau liền vĩnh viễn gọi ta là Hoa đại ca đi. Ta thích ngươi xưng hô với ta như vậy. Được rồi, khai thuyền, chúng ta tiếp đục đi thôi. Ngọc Hoa a, lúc này để tỏ vẻ cảm tạ, ta muốn mời ngươi cùng chúng ta du ngoạn Trung Nguyên được không?” Nói xong, ánh mắt nhìn phương xa, tựa hồ nơi đó có vật gì đó hấp dẫn người vậy.
Từ Ngọc Hoa ánh mắt lộ ra 1 tia kỳ dị không dễ phát hiện, mỉm cười nói: “Vậy đa tạ Hoa đại ca, ta chính đang cảm thấy đi một mình thực tịch mịch, hiện tại có Hoa đại ca kết bạn mà đi, vậy thực sự là đáng cao hứng.” Cứ như vậy, trong đội ngũ đoàn người Hoa Tinh lại thêm 1 Từ Ngọc Hoa thần bí. Đến tột cùng Từ Ngọc Hoa có xuất thân ra sao, hắn trên người ẩn dấu cái gì đây? Võ công của hắn cực kỹ bá đạo, có thực là học từ Bắc Hải phái hay không. Hắn tại kinh thành đến tột cùng có thân phận gì đây. Hết thảy đều là những nghi vấn sau này cần Hoa Tinh từng bước gỡ bỏ. Có lẽ khi đó sẽ xuất hiện những sự tình không thể tưởng tượng được.