Chương 208: Dạ Ngộ Lạc Hà

Dạ Ngộ Lạc Hà

Cơm tối xong, Hoa Tinh hỏi về chuyện Tống Văn Kiệt, Tử Ngọc Hoa cười nói:

“Đệ đã đuổi hắn chạy cong đuôi, bởi vì hắn không biết thân phận của đệ cho nên không hề suy nghĩ nhiều, lập tức xuất thủ, bị đệ trêu cho tức tối đến phồng mang trợn mắt rời đi.” Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái để nhìn hắn.

Mai Hương mở miệng nói:

“Như vậy cũng tốt, dù sao thì trong số chúng ta ở đây thì ngươi và Hoa đại ca là lợi hại nhất, ngươi đuổi hắn đi cũng như nhau. Bây giờ không cần phí tâm nói chuyện này nữa, cứ ăn cơm đi.” Nói xong, thúc giục mọi người ăn cơm.

Nguyệt Vô Ảnh nhìn Hoa Tinh, khẽ hỏi: “Khi nào thì ngươi định rời khỏi đây, ngươi có tính toán gì không hay là vẫn ở chỗ này?”

Hoa Tinh nhìn nàng, sau đó chuyển ánh mắt sang mọi người, nói: “Ta đến đây đương nhiên là có mục đích, vốn ta muốn trực tiếp kết minh cùng Bách Hoa Môn, nhưng hiện nay Tế Nam phong vân hội tụ, nếu ta rời đi thì sợ rằng Bách Hoa Môn cũng sẽ bị gây khó dễ, cho nên ta tạm thời dừng lại đây một thời gian, chờ chuyện nơi này xong xuôi đã, khi đó cho dù ta không cần mở miệng thì Bách Hoa Môn cũng sẽ tự nhiên đồng ý gia nhập liên minh với Phượng Hoàng thư viện. Như vậy chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, yên tâm trở về. Đến lúc đó có thể mang theo các ngươi dạo chơi, ngao du tứ hải, hưởng cuộc sống thần tiên quyến lữ. Khi đó ta cũng sẽ cưới vợ, hắc hắc.” Nói xong nhìn chúng nữ, mỉm cười với vẻ bất hảo. Chúng nữ đều lườm hắn, đối với phong thái tự tôn của hắn thì rất ghét, nhưng lại không biết phản kháng bằng cách nào. Sau khi ăn xong, chúng nữ tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm. Hoa Tinh cũng gọi những người khác còn lại vào phòng mình.

Hắn nhìn Tử Ngọc Hoa, Dạ Phong, Đao Vô Phong, Kiếm Vô Bính, Tằng Khánh Hoa cùng với lão nhân đi cùng Diệp Tinh, sau đó hạ giọng nói: “Lần này đến Tế Nam là nơi cuối cùng ta dừng chân ở Trung Nguyên, một khi giải quyết xong chuyện ở nơi này, ta sẽ đến Giang Nam. Chuyến đi đến Trung Nguyên cũng kết thúc. Lần này đến Trung Nguyên mặc dù chỉ ngắn ngủi hai tháng nhưng mà đã xảy ra không ít chuyện. Lúc này mục tiêu đến đây là để Bách Hoa Môn gia nhập liên minh Phượng Hoàng thư viện. Cho nên thời gian này khi tiếp xúc với Bách Hoa Môn, hy vọng mọi người cẩn trọng hộ. Bây giờ, ta muốn hỏi một chút, mọi người có chuyện gì muốn ta trợ giúp không? Dạ Phong, ngươi suy nghĩ một chút, nếu có thể nói ra bây giờ thì nói, hoặc là lát nữa nói với một mình ta cũng được. Về phần Tằng Khánh Hoa, ta lập tức phái người thông tri cho Phượng Hoàng thư viện, ngươi tạm thời cứ đi theo ta. Mặt khác, ngươi có gì muốn nói nữa không?” Nói xong, ánh mắt dừng lại trên người lão nhân.

Lão nhân nhìn Hoa Tinh, nói: “Đầu tiên, ta cám ơn ngươi đã cứu chủ tớ lão phu, sau này nếu có thể dùng đến lão phu, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không chối từ. Nói thật ta ở Diệp gia đã hai mươi năm, nhìn tiểu thư lớn lên, cả hai đều ngây thơ xinh xắn. Lúc này đến Trung Nguyên vốn đã giữ kín hành tung, không nghĩ ra lại lộ ra phong thanh, bị vô số người gây khó khăn. Trung Nguyên đối với chúng tôi mà nói thì hết sức xa lạ. Lão phu chỉ hy vọng Hoa thiếu hiệp tâm địa hiệp nghĩa, chiếu cố đến các nàng nhiều một chút, chỉ cần như thế thì cho dù chết ta cũng sẽ báo đáp ngươi.”

Hoa Tinh khẽ nói: “Chuyện này ông cứ yên tâm, kỳ thật các nàng cũng đã nói với ta không ít chuyện, kể cả thân phận các nàng cũng vậy. Chỉ cần vẫn ở bên cạnh ta thì ta sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ các nàng. Bây giờ nếu mọi người không còn vấn đề gì nữa nữa thì ta định dạo một vòng trong thành Tế Nam.” Nói xong nhìn mọi người, chờ đợi câu trả lời.

Tử Ngọc Hoa hỏi: “Chỉ một mình đại ca đi hay là dẫn theo mọi người cùng đi?”

Hoa Tinh mỉm cười nói: “Nới này mặc dù là địa bàn của Bách Hoa Môn nhưng đáng tiếc là nữ nhân của Bách Hoa Môn đẹp thì có đẹp nhưng võ công lại không cao, vì vấn đề an toàn nên ta quyết định sẽ đi một mình, tất cả cùng đi nếu bị tập kích bất ngờ thì có thể nguy hiểm. Các ngươi lưu lại đây bảo vệ an toàn của chúng nữ, còn phải lưu tâm đến an toàn của Bách Hoa Môn nữa. Nếu Bách Hoa Môn xảy ra chuyện thì Hoa Tinh ta sẽ mất hết mặt mũi. Được rồi, cứ như thế đi. Ngọc Hoa phiền ngươi vất vả một chút, khi trở về ta sẽ có quà cho ngươi.” Nói xong đứng dậy rời đi, trên mặt hiện ra một nụ cười thần bí.

Bách Hoa Môn cách thành Tế Nam gần ba dặm, Hoa Tinh một mình bước đi, có vẻ hết sức lạnh lẽo, khẽ thở dài một tiếng, Hoa Tinh nhìn trăng sáng trên trời, trong lòng cũng có cảm giác mất mát khi nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Nhìn thoáng qua cửa thành, Hoa Tinh thu hồi suy nghĩ hỗn độn trong lòng, bắt đầu nghĩ về các vấn đề trước mắt. Từ tin tức mà Trương Tuyết truyền đến, nói Lạc Hà đạo cô của phái Hằng Sơn, Lạc Hà Tiên Tử trên Bách Hoa phổ, năm xưa đã đến Huyền Từ am ở ngoại thành, Hoa Tinh lộ ra một nụ cười, xoay người đi đến một tiểu điếm cách đó không xa. Rất nhanh, Hoa Tinh đã hỏi được Huyền Từ am hạ lạc ở nơi nào, chuyển thân đi về theo tường thành về hướng nam.

Huyền Từ am là một am đường không lớn, bên trong là mấy ni cô, chủ nhân của am có pháp danh là Huyền Từ, nghe nói năm đó cũng là một vị hiệp nữ trong chốn võ lâm, đáng tiếc là sau đó không lập gia đình, cắt tóc xuất gia. Huyền Từ nghe nói cũng mang theo một thân võ công, tuy nhiên cao thấp thế nào thì rất ít người biết được. Ba ngày trước, Lạc Hà đạo cô của Hằng Sơn phái mang theo bảy nữ đệ tử đặt chân đến nơi này. Có người nói rằng Lạc Hà đạo cô và Huyền Từ là bạn cũ, tuy nhiên lại không có ai chứng thực được điều đó.

Hoa Tinh lẳng lặng đứng ngoài mười trượng, nhìn Huyền Từ am, trong lòng đang phân vân có nên đi vào hay không. Lúc này đã tối, một nam nhân đi vào thì có vấn đề gì hay không? Sau khi suy nghĩ một lúc, thân ảnh Hoa Tinh nhoáng lên, biến mất. Nếu đã đến, lại còn rảnh rỗi quay về thì còn đạo lý gì nữa. Hoa Tinh tuyệt không phải là chính nhân quân tử, cho nên có rất nhiều chuyện hắn chẳng bao giờ bận tâm cả.

Đứng im trên không, Hoa Tinh nhìn kỹ hết thảy mọi động tĩnh của Huyền Từ am. Rất nhanh chóng, Hoa Tinh phát hiện ra trong chính đường vẫn còn ánh đèn. Hắn mỉm cười, thân thể vô thanh vô tức xuất hiện trên nóc chính đường. Khẽ gỡ ra hai miếng ngói, Hoa Tinh ngồi xổm xuống, quan sát cảnh tượng bên trong. Chỉ thấy bên trong chính đường đang có hai người nói chuyện, trong đó có một lão ni tuổi chừng năm mươi, thân thể nhỏ nhắn, diện mục hòa ái, có thể đó chính là Huyền Từ. Ngoài ra còn có một người mặc trang phục đạo cô, đạo bào rộng thùng thình, nhìn không biết thân thể gầy béo ra sao, nhưng gương mặt lại xinh đẹp tuyệt trần, chỉ chừng ba mươi tuổi, làm cho người ta có cảm giác như một pho tượng Quan Âm.

Hoa Tinh nhìn Lạc Hà đạo cô, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị, thầm nghĩ: “Nàng tu luyện tâm pháp sao lại có điểm giống như Băng Tâm quyết của đạo gia, nữ nhân như vậy mà tu luyện Băng Tâm quyết thì quả là đáng tiếc, có lẽ nàng có mối hận nào đó hay sao! Nếu không thì tại sao lại tu luyện Băng Tâm quyết?

Trong phòng, Huyền Từ nói: “Lúc này ngươi đến đây nhưng sợ rằng chuyện đó không thể dễ dàng được. Trong thành Tế Nam lúc này cao thủ nhiều như mây, tất cả mọi người đều có mục đích ở đây, bởi vậy nơi đây đang ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm. Ta nghĩ ngươi hãy trở về đi, thế sự hết thảy tùy duyên, cần gì phải cưỡng cầu?”

Lạc Hà đạo cô xinh đẹp vẫn giữ vẻ thản nhiên, đáp lại: “Đã đến thì không thể trở về dễ dàng được. Nhiều năm ẩn cư không xuất hiện có một số việc cũng chưa chấm dứt. Lần này nghe nói người nọ cũng đã đến, ta nhất định chấm dứt ân oán năm xưa với y, nếu không, ta không cho phép mình trở về núi.” truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Huyền Từ khẽ thở dài: “Võ công người đó bây giờ đã mạnh mẽ hơn mười năm trước rất nhiều, sợ rằng ngươi vẫn còn kém hắn xa. Hơn nữa còn đem theo kẻ kia, có hai người đó ở đây thì ngươi làm sao để đối phó? Chuyện đã nhiều năm, cần gì phải ép buộc bản thân để phá vỡ sự an bình trong lòng chứ? Âm Dương Tán Nhân vang lừng võ lâm, ngươi bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, bỏ đi, không nên tiến vào vòng lẩn quẩn đó, nếu không thì sẽ hối không kịp đấy.”

Lạc Hà đạo cô lắc đầu, nhìn Huyền Từ, sau đó đứng dậy nói: “Đa tạ, nhưng ta đã quyết tâm, không muốn thay đổi.” Đoạn quay người rời đi. Nhìn theo thân ảnh của nàng, Huyền Từ thở dài lẩm bẩm:

“Một năm sóng tình mà hai mươi năm cũng không quên được, thực là bi ai. Nữ nhân, bất kể thế nào, chỉ cần chưa chết thì có rất nhiều chuyện cả đời cũng không quên được.”

Hoa Tinh nghe hai người nói chuyện, không biết Lạc Hà Tiên Tử năm đó có quan hệ gì với Âm Dương Tán Nhân. Theo ngôn ngữ của nàng thì nàng phải nhất định tìm Âm Dương Tán Nhân tính sổ. Hoa Tinh nhìn xuống thân ảnh phía dưới, sau đó rời khỏi.

Bên ngoài Huyền Từ am có một rừng cây, Lạc Hà đạo cô một mình đi dưới tán cây, ánh mắt âm u ngắm nhìn khu rừng. Hoa Tinh đứng trên cây ngắm nhìn một lúc, sau đó trên mặt hiện ra một nụ cười, thân ảnh nhoáng lên vọt ra phía ngoài. Khi bay được hơn mười trượng thì hắn cố tình đạp gẫy một nhánh cây, phát ra một thanh âm khô khốc, khiến cho Lạc Hà đạo cô đang trầm tư bỗng chốc bừng tỉnh, khẽ quát: “Ai, ra đi.” Nói xong nương theo ánh trăng đuổi theo Hoa Tinh. Chỉ thấy trong rừng cây xuất hiện một thân ảnh như chim bay, hết sức linh xảo tiến về phía trước, chớp mắt đã rời xa Huyền Từ am.

Bên bờ sông, Hoa Tinh đứng đó, nhìn ánh trăng dưới mặt nước, cả người giống như một pho tượng trong đêm. Phía sau hắn bất đồ vang lên một thanh âm đáp xuống đất yếu ớt. Lạc Hà đạo cô đáp xuống phía sau Hoa Tinh ba trượng, cẩn thận nhìn lưng hắn, trầm mặc một lúc rồi nói: “Ngươi là ai, tại sao lại dẫn dụ ta đến đây? Thanh âm thanh thùy mang theo vài phần hấp dẫn của thiếu nữ bên trong.

Hoa Tinh quay người lại nhìn nàng, dưới ánh trăng dìu dịu, chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như một đóa u lan trong đêm, tỏa ra hương thơm. Ánh mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ thưởng thức, cười nói: “Ta chính là ta, tại sao đạo cô lại cho rằng ta dẫn dụ đạo cô đến đây? Kỳ thực là do tâm của đạo cô mà thôi, nếu như đạo cô vẫn giữ được sự bình lặng vô vi của đạo gia thì tại sao lại đuổi theo ta đến đây?”

Lạc Hà đạo cô nhìn Hoa Tinh, ánh mắt hơi trầm xuống, đáy lòng xuất hiện một cảm giác kỳ quái. Tựa hồ Băng Tâm quyết mà nàng tu luyện đã phát hiện ra khí tức kỳ dị bất hảo vẫn xoay tròn quanh khuôn mặt anh tuấn kia. Nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái thì trực giác đã nói cho nàng biết người này rất tà dị, nhưng lại không biết là tà ở điểm nào, một thứ cảm giác rất kỳ quái. Nhìn Hoa Tinh, nàng hỏi: “Ta đã đến đây, ngươi cũng nên nói rõ ngươi muốn gì. Tin rằng nếu ngươi đã muốn dẫn dụ ta đến đây thì nhất định là có mục đích, có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, không cần vòng vò làm gì cả.”

Hoa Tinh nhìn nàng, khẽ cười nói: “Cũng tốt, nếu đã đến, cũng nói vài câu với đạo cô. Ta muốn hỏi đạo cô một việc, phải chăng đạo cô luyện tập tâm pháp Băng Tâm quyết của đạo gia? Băng Tâm quyết có những tác dụng gì đạo cô có biết hết không?”

Lạc Hà đạo cô nghe vậy, khuôn mặt bình tĩnh nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ. Nàng sợ hãi than một tiếng: “Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao biết ta luyện Băng Tâm quyết, chuyện này thực không có khả năng. Chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, ngươi không có khả năng liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được!” Giọng noi tràn đầy vẻ không tin tưởng.

Hoa Tinh cười nói: “Không có chuyện gì là không có khả năng, có một ngày khi đạo cô luyện đến trình độ của ta thì sẽ hiểu được tại sao ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đạo cô luyện thứ tâm pháp gì. Đương nhiên đó là giả thiết, cả đời này đạo cô cũng không thể hy vọng đạt đến được trình độ của ta. Băng Tâm quyết có cái tên rất dễ nghe, nhưng tâm pháp này đối với một nữ nhân xinh đẹp thì lại rất tàn khốc. Ta chỉ tò mò muốn hỏi đạo cô tại sao lại tu luyện Băng Tâm quyết? Đạo cô có thể trả lời vấn đề này không?”

Lạc Hà nhìn nàng, trầm giọng nói: “Muốn biết cũng được, nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết ngươi là ai, nếu không ta quyết không nói cho ngươi nghe.”

Hoa Tinh cười nói: “Ta là người nổi tiếng trên võ lâm, đạo cô không ngại, cứ thử đoán xem ta là ai, gợi ý cho đạo cô một chút nhé, ta sử dụng đao.” Nói xong ánh mắt nhìn lom lom vào nàng. Hai người đối diện mà đứng, từ góc độ này thì có thể thấy được bộ ngực dưới lớp áo bào khẽ nhô lên, hiện ra một chút hấp dẫn.

Lạc Hà đạo cô nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, nghĩ không ra có người nổi tiếng nào dùng đao mà tuổi còn trẻ như thế. Nhìn Hoa Tinh mỉm cười đầy tà ý, ánh mắt đầy vẻ tán dương, Lạc Hà đạo cô chợt hiện lên trong đầu một cái tên. Sắc mặt khẽ biến, nói: “Chẳng lẽ ngươi là người xếp thứ nhất trên Phong Vân bảng, Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh? Không thể nào được.”

Hoa Tinh cười nói: “Sao lại không thể nào được, ta chính là Hoa Tinh, đồ đao trong tay thiên hạ cúi đầu! Nhìn qua dáng vẻ của đạo cô thì chắc hẳn cũng đã nghe qua tên ta đúng không? Ha ha.”

Lạc Hạ đạo cô rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ngươi và ta chưa bao giờ gặp mặt, ngươi tìm ta đến đây không phải chỉ là để một câu, tại sao ta lại tu luyện Băng Tâm quyết đấy chứ? Hơn nữa ta nghĩ chuyện đó dường như chẳng liên quan gì đến ngươi cả. Ngươi mau nói ra mục đích thật của ngươi đi.”

Hoa Tinh cười nói: “Đúng là nữ nhân, có khi nói thật thì không tin, nói lung tung thì lại cao hứng tiếp nhận. Ta vốn là đi ngang qua, vô ý nhìn thấy trong rừng cây có người, cho nên không cẩn thận đạp gẫy một cành cây, ai mà ngờ lại khiến đạo cô đến nơi đây. Nếu đạo cô muốn hỏi nguyên nhân thì cũng không sao cả, ta sẽ cho đạo cô một lý do, nghe xong đừng tức tối nhé. Ta ở thành Tế Nam nghe nói Lạc Hà Tiên Tử năm đó hết sức xinh đẹp nên ta muốn được gặp một lần. Đúng thật là vừa nhìn đã rất xinh đẹp, có thể cưới được.” Nói xong nhìn Lạc Hà bằng ánh mắt tà dị, tỏa ra quang hoa màu đen.

Lạc Hà đạo cô nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhưng lập tức nghĩ đến một chuyện, sắc mặt dần khôi phục lại, không thèm để ý đến lời hắn nói nữa, nghiêm trang nói: “Tất cả đều nói Phượng Hoàng đặc sứ háo sắc thành tính, xem ra thật không giả, nghe danh không bằng gặp mặt. Nếu ngươi không có chuyện gì ta cáo từ, ngươi cứ từ từ mà tìm mỹ nữ của ngươi.” Nói xong quay người rời đi.

Hoa Tinh nhìn theo lưng nàng, cười nói: “Quên nói cho nàng biết, Băng Tâm quyết mặc dù có tác dụng trấn khí trữ thần, có thể khiến cho võ công tăng mạnh lên trong thời gian ngắn, nhưng nó cũng có khuyết điểm. Băng Tâm đã hàm ý tuyệt tình, tu vi càng tăng tiến thì tình cảm càng giảm đi. Sẽ có một ngày đạo cô chính thức luyện thành, khi đó sẽ trở thành lãnh huyết vô tình. Nếu đạo cô muốn bằng tâm pháp này để quên đi tình cảm trong lòng thì thật là sai lầm. Người tu tập võ công này nếu không có một người tu tập nội công thuần dương hỗ trợ thì chẳng những khó có thể đại thành mà còn rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Cô dương bất sinh, cô âm bất trường, đây là đạo lý của võ học.”

Lạc Hà đạo cô dừng cước bộ, quay người lại nhìn Hoa Tinh, trầm giọng nói: “Ngươi đừng nói linh tinh, cho đến bây giờ ta vẫn chưa nghe trong chốn võ lâm có chuyện này.”

Hoa Tinh cười nói: “Vậy đạo cô có nghe nói qua ai tu luyện Băng Tâm quyết đến cảnh giới đại thành mà không chết không? Hình như là không có đâu. Nếu dễ dàng tu luyện thành công như vậy thì trên đời này loạn mất, Nhớ kỹ điều ta nói đây, tu luyện Băng Tâm quyết phải cần âm dương song tu, nếu không sẽ phải chết không cần nghi ngờ. Nghĩ thông suốt thì đến tìm ta, ta sẽ rất hoan nghênh đạo cô. Đương nhiên những lời này bây giờ đạo cô nghe không lọt tai, nhưng sau này khi đạo cô cảm thấy tâm hồn đau đớn thống khổ nữa thì sẽ hiểu.”

Lạc Hà đạo cô nghe vậy, sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ khiếp sợ hỏi: “Ngươi làm sao biết được, ta không tin.”

Hoa Tinh nhìn nàng khẽ nói: “Huyền Âm khí trong cơ thể đạo cô đã tập trung lại, hiển nhiên là đạo cô đang luyện công thì tâm hồn huyệt đau nhói, đây đã là ranh giới nguy hiểm nếu tiếp tục vượt qua thì phía trước chính là tẩu hỏa nhập ma. Băng Tâm quyết có tác dụng áo chế tình dục, nhưng nếu bị tẩu hỏa nhập ma thì tình dục sẽ tràn ngập não bộ. Khi đó đạo cô sẽ biến thành một dâm oa, đạo cô có thể chịu đựng được chuyện này ư? Cứ trở về ngẫm nghĩ cho kỹ, ta ở Bách Hoa Môn, có thời gian cứ đến tìm ta.”

Nói xong quay người rời đi. Thân ảnh Hoa Tinh tung bay trong gió, phiêu dật cực kỳ. Nhìn thân ảnh Hoa Tinh, Lạc Hà đạo cô sắc mặt biến chuyển liên tục, hiển nhiên nội tâm đang mâu thuẫn dữ dội. Cuối cùng thở dài một tiếng, rời khỏi nơi đó.

Diễm Ngộ Chi Lữ

Diễm Ngộ Chi Lữ

Status: Completed Author:

Đôi lời về Diễm Ngộ Chi Lữ: Không biết có phải đây là tác phẩm đầu tay trên con đường văn nghiệp của Dâm Mộng Tiên Sinh (Tâm Mộng Vô Ngân) hay không mà nếu như so với Thất Giới Truyền Thuyết thì nó không có được cái hào hùng oanh liệt của những cuộc chiến hoành tráng và cũng không có được sự hấp dẫn qua những cuộc tình sóng gió lâm li, lời văn còn hay lan man rườm rà khiến người đọc cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng, nếu bỏ qua những tình tiết ấy, thì, đối với các sắc lang đây lại là một tác phẩm đáng được trân trọng với những đoạn mô tả chi tiết cảnh phòng the và diễn tả được cái tinh thần của một lãng tử trên con đường chinh phục cái đẹp.

Ngay từ tên truyện - Diễm Ngộ Chi Lữ - chúng ta có thể thấy được rõ ràng đây là câu truyện về một lữ khách trên con đường săn lùng gái đẹp. Hắn không cần danh vọng giàu sang, chỉ đam mê tìm kiếm, trân trọng, nâng niu những mỹ nhân nhan sắc chim sa cá lặn. Tư tưởng hắn thể hiện rõ qua suy nghĩ "Đối với những mỹ nhân, đã không gặp thì thôi không nói làm gì, còn nếu có cơ hội gặp gỡ thì nhất định phải giành bằng được vào tay." Hy vọng đây cũng sẽ là châm ngôn cho huynh đệ trong cuộc đời đầy rẫy gái đẹp này.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset