Liên Phượng cố gắng dằn tâm tư xuống, tự cảm thấy giật mình trước biểu hiện vừa rồi. Liếc nhìn Lãnh Như Thủy, Liên Phượng nói: “Hoa đệ, đệ còn phải đi chữa trị cho mọi người nữa mà, để Như Thủy điều tức ở đây đi, còn đệ ra ngoài gặp mọi người nào.” Rồi khẽ đẩy Hoa Tinh ra phía cửa, muốn hắn rời đi.
Hoa Tinh cười khanh khách, gật đầu: “Được rồi, đệ đi vậy nhé.” Sau đó hôn chụt một cái lên chiếc má hồng hào của nàng, cười vang đắc ý, rồi mới rảo bước ra ngoài. Từ đằng xa còn nói vọng lại một câu, thơm quá.
Liên Phượng nhìn bóng dáng Hoa Tinh rời đi, như có một cảm giác khó tả nói không nên lời, ánh mắt đượm vẻ mê hoặc và mong chờ, trầm mặc nhìn theo hướng Hoa Tinh khuất dạng. Thật lâu sau đó, một cơn gió nhẹ thoảng qua vuốt lên mặt nàng, nàng thở dài một hơi, xoay người lại. Ngồi trên ghế, nhìn Lãnh Như Thủy, Liên Phượng nghĩ, bản thân mình hoặc là Như Thủy, và Hoa Tinh gặp nhau là có ý gì đây? Là vô tình, hay hữu ý, là trùng hợp, hay ngẫu nhiên, không thể biết được, chứ sao?
Hoa Tinh trở về nơi chúng nhân đang tề tụ. Thoáng nhìn qua mọi người, Hoa Tinh hỏi: “Thượng Quan Yến và Khúc Trúc đâu rồi, sao chỉ còn lại có mọi người thôi?”
Mai Hương nắm tay Đồng Tâm, cười đáp: “Hai người họ về phòng rồi, còn Cô Ngạo đã về phòng tự vận công trị thương. Hiện giờ, chỉ còn lại có sáu người thôi, còn hai người kia thế nào, thương thế của hai vị tỷ tỷ không nặng lắm chứ?”
Hoa Tinh liếc qua Đồng Tâm, biểu hiện thần thái kinh diễm, tiểu cô nương này mới có mười lăm, mười sáu tuổi mà đã xinh đẹp đến rung động lòng người như vậy, đến khi nàng mười tám, mười chín tuổi, thì không biết có bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ phải si cuồng đây. Trong mắt Hoa Tinh lại lấp lóe quang hoa hắc sắc, muốn câu dẫn nàng, thiếu nữ thiên kiều bá mị như thế, Hoa Tinh mà không có ý, mới là chuyện lạ. Cho tới bây giờ, những mỹ nhân mà Hoa Tinh đã gặp qua, nếu có cơ hội sẽ quyết không để lọt vào tay kẻ khác.
Hoa Tinh nhìn qua Ám Vũ và Trần Lan, cuối cùng dừng lại ở Đường Mộng, khẽ cười: “Các nàng đều không sao cả, chỉ Như Thủy là bị nặng nhất, sáng mai ta phải liệu thương thêm một nữa, là có thể hoàn toàn bình phục. Hiện giờ, trong mấy người các nàng, thì ta nên chữa cho ai trước đây? Đường Mộng là khách, ta phải trị thương trước mới là phải đạo.” Ánh mắt thoáng qua vẻ tà dị.
Đường Mộng nhìn tam nữ bọn Mai Hương, thấy họ tam nữ đều không có phản ứng gì, trong lòng thầm nghĩ Hoa Tinh quả là tốt số. Nhìn vào đôi mắt đen láy của Hoa Tinh, Đường Mộng lên tiếng: “Thương tích của ta không nặng lắm, ta có thể tự mình vận công trị nội thương, Ngươi hãy điều trị cho Tiểu Vũ đi, nội thương của nàng ấy có vẻ thập phần nghiêm trọng.”
Hoa Tinh cười cười ra vẻ tiếc nuối: “Xem ra nàng không cho ta một cơ hội nào, ta thật sự là đã thất bại rồi. Hay là để ta xem xét thương thế của mọi người xong rồi ta sẽ điều trị cho nàng.” Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Vô Mao lão đạo ở một góc hầm hầm nãy giờ, tức khí mắng to: “Tiểu tử ngươi trọng sắc khinh bạn, chỉ lo đi ngắm nhìn mỹ nữ, không thèm ngó ngàng gì đến người bằng hữu là lão đạo ta gì cả. Lão đạo ta vì các nàng vào sinh ra tử, không tiếc điều gì, để giờ đây thân thụ trọng thương, ấy thế mà tiểu tử ngươi lại không để ý gì đến ta, ngươi là kẻ không có nghĩa khí.”
Hoa Tinh cười hà hà với lão, vụt lại bên người lão, nói: “Lão đạo. Lão còn có mặt mũi nói những câu này sao, ta giao các nàng cho lão chăm sóc, kết quả ai cũng bị thụ trọng thương. Lão nói ta phải làm lão đây. Tới giờ còn ở đây kêu gào, lão còn có mặt mũi mà kêu gào nữa hả. Xem ta phạt lão như thế nào đây.” Hữu thủ chưởng vào người lão đạo, nhất thời đánh cho bay lên. Đồng thời Hoa Tinh Phi thân theo hướng lão đạo đang lơ lửng giữa không trung, khi lão sắp rơi xuống đất, thì Hoa Tinh ở dưới đỡ lấy lưng lão, song thủ không ngừng điểm vào những huyệt đạo trên lưng lão, liên tiếp đả thông kinh mạch toàn thân. Cuối cùng, một cước đá vào mông lão, làm cho lão bay ra ngoài cửa.
Hoa Tinh cười khành khạch: “Lão đạo, xong rồi đó, ta đã vì lão mà chữa đến tám phần rồi, hiện tại có thể sinh long hoạt hổ, đừng có làm ra cái vẻ như con mèo bệnh đó nữa. Còn không đứng dậy, lại muốn ta động cước nữa à.”
Lão đạo giận dữ chửi ầm lên: “Tiểu tử ngươi câm miệng, dám đá ta một cước, ta không chơi với ngươi nữa, ở đây thực là không có gì hứng thú cả. Ta đi ra ngoài chơi còn sướng hơn, hừ, tên tiểu tử thối trọng sắc khinh bạn, ngươi chờ đó, rồi một ngày nào đó, lão đạo ta sẽ trả mối thù này.” Đoạn làm cái mặt quỷ với Hoa Tinh, nhún qua nhún lại rồi bỏ đi. Ngũ nữ ở bên cạnh đều cười ngặt nghẽo, tạo nên một bầu không khí chan hòa.
Hoa Tinh liếc nhìn ngũ nữ, ánh mắt lộ ra thần sắc mê mẩn, nhếch mép cười. Đi đến bên cạnh Ám Vũ, Hoa Tinh nắm lấy bàn tay búp măng của nàng, truyền một luồng chân khí nhu hòa như một làn gió xuân thổi vào cơ thể nàng, nhanh chóng chữa lành thương thế. Liếc qua Trần Lan, Hoa Tinh thì thầm: “Nàng cũng đến bên cạnh ta, ta sẽ chữa cho nàng.” Rồi vươn hữu thủ ra, nắm lấy tay Trần Lan, kéo lại, cùng lúc chữa trị cho hai nàng Ám Vũ và Trần Lan. Công lực Hoa Tinh thâm hậu khôn lường, hành động này, người bình thường mà thực hiện đều phải thập phần cẩn thận, nhưng hắn không chỉ oang oang trò chuyện, lại còn nhìn chằm chằm lên cơ thể chúng nữ từ trên xuống dưới đến không bỏ sót một chỗ nào.
Lão đạo bỏ đi, chỉ còn lại có Hoa Tinh và ngũ nữ. Hoa Tinh nói với Mai Hương: “Hương Nhi, muội thuật lại cho huynh những sự tình sau khi huynh đuổi theo tên hắc y nhân đi.”
Mai Hương kéo Đồng Tâm lại gần Hoa Tinh, bắt đầu thuật lại mọi chuyện một cách chi tiết. Hoa Tinh vừa nghe vừa ngắm Đồng Tâm, mỉm cười với ánh mắt tò mò của nàng. Hoa Tinh tiếp tục bài câu dẫn thiếu nữ của hắn, dùng hắc sắc quang hoa trong mắt hấp dẫn nàng, Đồng Tâm bị ánh mắt đó mê hoặc thật sâu. Sau khi Mai Hương kể lại xong, Hoa Tinh trầm ngâm: “Lần này, tổ chức Ám Dạ và Ám Ưng liên thủ, quyết tâm thu thập Hoa Tinh ta. Rất tốt, để coi ai thu thập ai, ta sẽ làm cho chúng vĩnh viễn biến mất.” Rồi cười tươi rói với Đồng Tâm.
Hoa Tinh nhận thấy thiếu nữ này rất kì lạ, có lúc trông như một thiếu nữ trong sáng, ngây thơ, nhưng có khi lại cảm giác như nàng thấu hiểu hết thảy mọi sự tình trên thế gian. Khẽ buông tay Ám Vũ và Trần Lan ra, Hoa Tinh nở nụ cười: “Nội thương của hai nàng đã đỡ đi nhiều rồi đó, Tiểu Vũ, thương thế của nàng ta sẽ điều trị thêm một chút nữa là khỏi hẳn thôi. Giờ đây, tất cả đều bình yên vô sự, toàn là nhờ Đồng Tâm, ta nên hảo hảo đa tạ nàng.” Và nhìn Đồng Tâm với một thần thái như muốn quan tâm, như muốn săn sóc.
Mai Hương liếc nhìn Đồng Tâm, vẻ mặt ẩn chứa điều gì đó, hưởng ứng reo lên: “Đúng là phải hảo hảo đa tạ Đồng Tâm muội muội, vừa rồi, nếu không có muội ấy, có khi muội đã không thể gặp lại huynh. Hoa Tinh, huynh nhất định phải giúp muội báo đáp muội ấy, như vậy muội mới cảm thấy thoải mái được.”
Đồng Tâm cười lúng liếng: “Mai tỷ tỷ đừng khách khí, muội cũng là trong lúc vô ý nghe thấy có tiếng ồn ào ở ngoài, nên đến xem, không ngờ lại có thể giúp được tỷ tỷ chút chuyện nhỏ nhoi, Đồng Tâm cũng cao hứng lắm rồi.”
Hoa Tinh cười sảng khoái: “Mặc kệ là nói như thế nào, nàng đã cứu các nàng ấy một mạng, đặc biệt là đã cứu Hương Nhi một mạng, cho nên ta sẽ hết báo đáp nàng. Nàng có yêu cầu gì, hoặc là có gì cần trợ giúp, nàng cứ nói ra, nhất định ta sẽ hỗ trợ cho nàng. Nếu nàng đã gọi Hương Nhi là tỷ tỷ, sau này ta sẽ gọi nàng là Tâm Nhi, như vậy có vẻ thân thiết hơn, muội không ngại chứ?” Nói hết câu cuối cùng, sâu thẳm trong mắt hắn chợt lóe lên một ánh sáng đen nhánh, tỏa ra lực hấp dẫn vô cùng, như muốn trói chặt lấy trái tim Đồng Tâm.
Đôi mắt chớp chớp mỹ lệ của Đồng Tâm, dần dần khắc sâu hình bóng Hoa Tinh vào tâm hồn thuần khiết. Đồng Tâm cất tiếng nói ngọt ngào, thánh khiết: “Hảo a, sau này huynh cứ gọi muội là Tâm Nhi nhé, muội gọi huynh là Hoa đại ca. Hoa đại ca, võ công của huynh rất là cao, huynh là người thứ hai mà muội thấy thực sự lợi hại đó.” Trong tâm trí của Đồng Tâm, vấn đề về tình cảm còn rất đơn sơ, chỉ cảm thấy mình rất thích nói chuyện với Hoa Tinh, rất thích nhìn vào đôi mắt mê hồn của hắn. Bởi vì ánh mắt đó, thần sắc đó tỏa ra một mị lực không thể kháng cự, bất tri bất giác cứ như cuốn nàng vào.
Hoa Tinh được thể tán dương tiếp: “Tâm Nhi của huynh có kiếm pháp cũng vô cùng thần kì, bây giờ muội còn nhỏ, đợi vài năm nữa, võ công của muội sẽ càng thêm lợi hại. Bây giờ, đợi huynh chữa trị nội thương cho Hương Nhi, sau đó sẽ tiếp tục trò chuyện với muội.” Đoạn hắn liệu thương cho Mai Hương.
Cất bước đi theo sau Đồng Tâm, Hoa Tinh nhìn thân tư hấp dẫn, kiều mị đang lắc lư đằng trước, ánh mắt lộ ra tia cảm thán. Đồng Tâm mới mười sau tuổi, đã phát triển như một đại cô nương, eo thon uốn lượn, mông cong vô đối, hai chân thon dài, phải nói là vưu vật tuyệt vời. Hơn nữa, song phong mượt mà nhô cao trước ngực, mặt ngọc mỹ lệ mà trong sáng, chỉ hai chữ để tả thôi quá đẹp. Cơ thể nàng tràn ngập sức sống thanh xuân, nhưng lại yểu điệu, quyến rũ khiến cho Hoa Tinh nhìn mà điên đảo thần hồn. Lại nghĩ, chốc nữa có thể thấy Đồng Tâm và Đồng Ý giống nhau như đúc, Hoa Tinh nhịn không được mà nổi máu tham lam, quyết định thu hết hai tỷ muội vào hậu cung, để thương yêu thật tốt, để chăm sóc thật nhiều và để hưởng thụ tận cùng sự mỹ diệu của các nàng. Nhất định là vô cùng thú vị đây, khà khà. Ôi, nam nhân, tâm tư không lúc nào dứt khỏi nghĩ đến nữ nhân vậy.
Khi vào trong phòng của tỷ muội Đồng Tâm, thấy Đồng Ý đang nằm nghiêng trên giường. Đồng Tâm giới thiệu: “Hoa đại ca, đây là muội muội Đồng Ý, chúng muội là song sinh, cho nên lớn lên cực kỳ giống nhau. Hiện tại, muội ấy đang mang bệnh tron người, không thể đứng dậy vấn an huynh được, mong Hoa đại ca lượng thứ cho.”
Trong mắt Hoa Tinh toát lên thần sắc kinh diễm, khoát tay nói: “Không có sao cả. Hai tỷ muội thực sự là quá thần kì, nếu huynh không ở đây tận mắt trông thấy hai muội, chắc là huynh sẽ không tin được, trên đời lại có hai cô nương kiều diễm giống hệt nhau như thế này.” Đồng Tâm nghe vậy, trong lòng thích thú, mày ngài nhướng lên, phảng phất ba phần hoan hỉ trên khuôn mặt. Liếc nhìn muội muội, Đồng Tâm tiếp lời: “Đây là Hoa đại ca, Hoa Tinh, huynh ấy đến thăm chúng ta đó.”
Đồng Ý chớp mắt nhìn tỷ tỷ, trong lòng mơ hồ đã đoán ra chuyện gì đó, quan sát hai người. Đồng Ý nói một cách thản nhiên: “Hoa đại ca, mời ngồi, đa tạ huynh đã đến thăm muội và tỷ tỷ. Ngày hôm qua, Mai Hương tỷ tỷ luôn không ngừng nhắc đến huynh, không nghĩ tới chúng muội đã có thể gặp được huynh vào hôm nay.” Giọng nói ngọt ngào, êm ái như làn nước hồ thu, ẩn hàm trong đó một tâm tư khác lạ.
Hoa Tinh đáp: “Hôm qua, Hương Nhi quay về có nhắc với huynh về hai muội, chỉ vì nhất thời chưa có thời gian đến thăm hai muội. Hôm nay, huynh bị một sát thủ đánh lén dẫn dụ đi, còn may có Tâm Nhi hỗ trợ, bằng không Hương Nhi đã chết dưới chưởng của sát thủ rồi. Huynh tới đây, trước là để cảm tạ hai muội, sau là nghe Mai Hương nói trên người muội có trọng bệnh, muốn đến xem thử huynh có thể giúp được gì hay không. Nếu huynh không có biện pháp, có thể đưa hai muội đi tìm Y Thánh Liễu Vô Song, nhờ nàng ấy chữa bệnh cho muội.” Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Đồng Tâm và Đồng Ý đều trở nên vui vẻ, lộ ra thần sắc hấp dẫn một cách lạ thường.
Đồng Tâm cao hứng: “Hoa đại ca, huynh biết Y Thánh ở đâu sao, thực sự là quá tốt. Chúng muội một mực đi tìm người ấy, đáng tiếc không biết đang ở nơi nào, rốt cuộc bây giờ được nghe từ miệng huynh nơi ở của người ấy, không biết trước mắt người ấy đang ở đâu vậy?”
Hoa Tinh thấy trong mắt nàng sự mong chờ, gấp gáp, mỉm cười: “Nàng ấy, đang ở Phượng Hoàng thư viện của huynh, muốn tìm nàng ấy, quá dễ dàng. Hiện giờ để huynh xem bệnh tình của Ý Nhi đã, đến lúc đó hãy nói, được không nào?” Đoạn khẽ ngồi bên giường, hữu thủ nắm lấy tay nhỏ xinh, trắng mượt như bạch ngọc, chậm rãi tìm hiểu bệnh tình trong cơ thể nàng. Nhìn tay thon nhỏ, sáng mịn của Đồng Ý mà Hoa Tinh khen thầm đẹp quá, muốn vĩnh viễn không bao giờ buông ra.
Sắc mặt Đồng Ý ửng hồng, nhìn tỷ tỷ, ánh mắt như lóe lên tia cười khác thường, tựa hồ nói với tỷ tỷ cái gì đó. Đồng Tâm thấy sắc mặt muội muội ửng hồng, trừng mắt lên rất nhanh, rồi xoay người đi không nhìn Đồng Ý nữa. Phảng phất như bí mật trong lòng bị phát hiện ra, Đồng Tâm có vẻ có vài phần ngượng ngùng.
Đồng Ý lại nhìn qua Hoa Tinh, nhìn sâu vào mắt của hắn, tựa hồ muốn tìm kiếm gì đó trong mắt hắn, nét mặt không một biểu hiện khác lạ. Hoa Tinh nở nụ cười với nàng, đáp lại mỹ mâu trong veo như nước của nàng, cảm nhận được một cảm xúc kì lạ thoáng qua, Hoa Tinh chấn động trong lòng, tự nhủ không biết vì cái gì mà tự nhiên xúc động như vậy. Hoa Tinh điều khiển luồng chân khí lưu chuyển nhanh hơn, kiểm tra kĩ càng tình hình trong cơ thể Đồng Ý.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai hàng lông mày Hoa Tinh bắt đầu nhướng lên, sắc mặt dần dần biến đổi, ánh mắt toát lên sự kinh ngạc. Cuối cùng, tại sao Hoa Tinh lại có biểu hiện như vậy? Là vì bệnh tình của Đồng Ý quá trầm trọng, hay là còn nguyên nhân nào khác nữa? Trong khoảnh khắc đó, căn phòng rơi vào thinh lặng, có vẻ có chút khác thường.