Quần áo Trương Dương trong nháy mắt liền ướt đẫm, nếu vừa rồi chậm vài tíc tắc, hiện tại có lẽ hắn đã bị nổ tan xương nát thịt rồi.
Một đợt tiếng súng dày đặc, hiển nhiên thuộc hạ Mãi Mãi Đề đang áp chế hỏa lực trên núi.
Nắm bắt được thời gian rảnh trong nháy mắt này, Trương Dương đã liên tục lăn lê bò toài lao vào trong con mương cạn kia, lúc hắn nằm trong con mương sau đó mới hiểu rõ vì sao những kẻ này phải thay đổi vị trí không ngừng, bởi vì con mương thực sự quá nông, căn bản không đủ để che cơ thể, chỉ có thể di động không ngừng mới có thể đảm bảo an toàn.
Đương nhiên vẫn có một khoảng trong con mương khá sâu, nhưng lại bị Mãi Mãi Đề chiếm cứ.
“Lại đây!” Một tay vệ sĩ lạnh lùng nằm trong con mương vẫy vẫy tay với Trương Dương.
Trương Dương nằm trong con mương không ngừng di động thân thể đi tới trước, hắn có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, dường như con mương hoàn toàn bại lộ dưới những họng súng trên núi vậy.
Trên thực tế, giác quan thứ sáu của Trương Dương hết sức nhạy bén, đích xác cả con mương đều nằm dưới họng súng ở trên núi, nếu không phải hỏa lực của mấy tay bắn tỉa bên Mãi Mãi Đề yểm hộ thì đã sớm bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.
“Lá gan của ngươi không nhỏ!”
Trương Dương rốt cục di chuyển đến bên cạnh Mãi Mãi Đề, cả mái tóc Mãi Mãi Đề không ngờ đã biến thành màu hoa râm, râu cũng lốm đốm bạc, chỉ trong thời gian ba tháng đã già nua đi rất nhiều, có điều, vẫn có thứ không hề thay đổi, đó chính là vẻ mặt uy quyền của Mãi Mãi Đề, Trương Dương có cảm giác rất rõ ràng giữa hai hàng lông mày Mãi Mãi Đề có sát khí nồng đậm. “Chuyện chúng ta sau này hãy nói, chờ chúng ta sống rời khỏi đây hãy tiếp tục.” Trương Dương liếc qua Mãi Mãi Đề nói.
“Cha, hắn chính là Trương Dương?” Một thiếu nữ thoạt nhìn như con lai nằm sấp bên cạnh Mãi Mãi Đề, mái tóc vàng, sống mũi hơi cao, tuy nhiên đôi mắt lại là màu đen, vốn đã có đặc trưng nữ nhân phương Tây lại có cả nét đẹp cổ điển của nữ nhân Đông Quốc, hiện lên vẻ rất đặc biệt.
Tuy nhiên một bộ gọng kính mắt trên mũi thiếu nữ này đã hoàn toàn phá tan tất cả mỹ cảm, tạo cho người ta một cảm giác rất bảo thủ, ương bướng. Đương nhiên, cũng thêm một chút điềm đãm nho nhã.
“Ân.” Mãi Mãi Đề đưa mắt nhìn thoáng qua trên núi, trước người hắn đặt một cỗ thi thể. Có cỗ thi thể này ngăn đạn nên vị trí của Mãi Mãi Đề trở thành chỗ an toàn nhất.
“Tại sao không giết hắn?” Cô gái giận dữ nhìn Trương Dương.
“Sau này hãy nói.” Mãi Mãi Đề quay đầu nói với Trương Dương: “Vương Phong và Trương Vân đều tới?”
“Ân, Vương Phong đã bò lên vách núi đến hậu phương địch nhân, ngươi nói với thủ hạ ngươi một tiếng, chờ lát nữa chú ý một người đến từ đằng sau phía trên núi, đừng bắn loạn xạ là được.”
“Ân.” Mãi Mãi Đề lập tức ra hiệu cho một thủ bên cạnh truyền đạt mệnh lệnh.
“Có thể cho ta một khẩu súng không?” Trương Dương liếc mắt qua một đống vũ khí trong con mương, hiển nhiên vũ khí đạn dược của Mãi Mãi Đề rất phong phú, hơn nữa lại rất tinh xảo.
Sự trầm mặc trong nháy mắt.
“Cẩn thận chút, ta thà để ngươi chết ở trên tay ta cũng không hi vọng ngươi chết trên tay đám phần tử ly khai kia.” Mãi Mãi Đề ra hiệu cho thuộc hạ ném một khẩu súng trường cho Trương Dương.
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Hừ!” Cô gái kia hung hăng “Hừ” một tiếng.
Trương Dương thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn cô gái đó một cái, hắn vuốt ve thân súng lạnh ngắt trong tay, cảm giác được sự nặng nề và sự lạnh lẽo của kim loại, Trương Dương có cảm giác tìm được sự an toàn.
Đây là khẩu súng trường Big Bird JQ 12.7mm kiểu mới của Đông Quốc, áp dụng tiêu chuẩn thiết kế nòng chốt súng có thể thay đổi, có thể dùng thích hợp hai loại đạn. Đạn 12.7mm toàn thế giới chủ yếu có hai loại, đạn do Nga sản xuất và đạn súng lục Browning của Mỹ, khi thiết kế súng Đông Quốc đã cân nhắc đến việc phải bố trí chốt súng của nó bất đồng, để có thể thích ứng với hai loại đạn này.
Trương Dương đối với số liệu kỹ thuật súng hết sức quen thuộc, nhưng hắn là lần đầu tiên thực sự được tiếp xúc với loại súng trường này, không khỏi có chút yêu thích không muốn buông tay.
Một vệ sĩ bên người Mãi Mãi Đề nhìn Trương Dương cầm súng trong tay tựa như một đứa trẻ gặp một món đồ chơi yêu thích, trên mặt không khỏi nổi lên một tia khinh thường, từ động tác của Trương Dương hắn đã nhìn ra được, đây là một tân binh lần đầu tiên thấy súng.
Tuy nhiên biểu hiện của Trương Dương lập tức lật đổ ý nghĩ khinh thường trong lòng hắn.
“Ca sát!”
Trương Dương kiểm tra ổ đạn một lần lại điều chỉnh ống ngắm một chút, ngoài động tác luống cuống vuốt ve khẩu súng lúc đầu ra, động tác lúc sau tựa như nước chảy mây trôi, khẩu súng trường phảng phất như biến thành một bộ phận thân thể hắn vậy. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Chẳng những vệ sĩ kia kinh ngạc một hồi, ngay cả vẻ mặt Mãi Mãi Đề cũng là kinh dị.
Tuy nhiên, động tác lúc sau của Trương Dương lại khiến bọn họ thất vọng, bởi vì Trương Dương lăn đến một chỗ khác, chọn một góc chết để ngắm, đương nhiên góc chết này chẳng những chỉ ra rằng đối phương bắn không tới Trương Dương, đồng thời Trương Dương cũng không cách nào gác súng, nói cách khác, người khác không thể bắn hắn, hắn cũng không thể bắn người ta….
Vốn thấy Trương Dương thử vận hành khẩu súng trường một cách điêu luyện thuần thục, trên mặt cô gái vốn tràn ngập chờ mong với Trương Dương lập tức cũng nổi lên một tia xem thường.
Một phút!
Hai phút!
Cả năm phút trôi qua Trương Dương ngoại trừ việc đưa mắt nhìn chằm chằm lên núi thì hắn gần như không cử động một lần nào, càng không nổ súng lần nào, thậm chí Mãi Mãi Đề cũng đã quên mất hắn….
Tới rồi!
Cuối cùng, Trương Dương nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Là A Trạch!
Tại sao không phải Vương Phong?
Trương Dương đột nhiên bất an, vội vàng nói với Mãi Mãi Đề: “Ta còn có hai đồng bọn đang phục kích trên núi, bảo thuộc hạ của ngươi đừng bắn loạn, mọi mục tiêu dễ bại lộ đều giao cho ta.”
“Ân.” Thuộc hạ bên cạnh Mãi Mãi Đề không chờ Mãi Mãi Đề dặn dò đã lăn người đến thông báo cho xạ thủ khác.
A Trạch ở trên núi lúc ẩn lúc hiện, tựa như một u linh địa ngục, Trương Dương tin rằng, cho dù hắn không nói với Mãi Mãi Đề, nếu muốn bắn vào A Trạch trên núi cũng không dễ dàng.
Tiếp theo đó, lại có một bóng người lén la lén lút mà quen thuộc xuất hiện tại một hướng khác, trong đống đá lộn xộn trên ngọn núi không ngừng qua lại như con thoi, mục tiêu của người này rõ ràng phải lớn hơn nhiều, giống như một con đại tinh tinh, chỉ có điều thân thể vẫn linh hoạt vô cùng.
Ngay lúc một đám thuộc hạ liên can của Mãi Mãi Đề áp chế hỏa lực trên núi phối hợp với A Trạch và Lưu Bưu thì Trương Dương đã thực hiện một động tác khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm….
Trương Dương không ngờ lại nhảy ra khỏi con mương, chạy băng băng trên đường quốc lộ, chứng kiến Trương Dương đột nhiên nhảy lên đường, bao gồm cả Mãi Mãi Đề trong đó đều quên bắn, vẻ mặt đờ đẫn nhìn theo thân thể đang không ngừng di động kia.
Lúc này mà chạy lên đường không khác gì tự sát.
Ba tiếng súng thanh thúy vang lên, là Trương Dương nổ súng, sau khi ba tiếng súng vang lên trên núi lập tức truyền đến ba tiếng kêu thảm thiết…Còn không đợi mọi người phản ứng lại, thân thể Trương Dương đã trình hiện theo hình chữ “chi” ( hình zíc zắc ) nhảy vào trong con mương.
Lần này vị trí Trương Dương rơi vào trong con mương là của một tay bắn tỉa, đây là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, Trương Dương có một loại cảm giác nếu không có người này áp chế phần tử Cương Độc bắn phá bằng bazooka thì thương vong của Mãi Mãi Đề tuyệt đối phải gấp đôi.
“Địch nhân còn sống tổng cộng có ba mươi bảy người, vừa rồi ta bắn chết ba, còn có ba mươi tư người, trong đó năm người chiếm cứ vị trí dễ thủ khó công, ngươi xem, ở đó…ở đó, hiện tại ta sẽ đổi sang chỗ khác hấp dẫn địch nhân, ngươi bằng mọi giá phải áp chế hai xạ thủ bên trái, súng bọn chúng cầm trong tay chính là súng ngắm, thời gian di chuyển mỗi lần của ta khoảng ba giây…Được, bắt đầu…”
Tay bắn tỉa há hốc mồm, còn chưa nói ra lời, thân thể Trương Dương từ trong con mương đã di chuyển cực nhanh, sau khi đi chuyển đến phía sau một thân cây nhỏ, cả người đột nhiên đứng dậy, chạy đến hướng mấy chiếc xe việt dã đang bốc cháy.
Một trận xạ kích dày đặc, hai bên địch ta đều liều mạng bắn, Trương Dương tựa như một cái ngòi nổ, đưa trận giằng co lúc đầu dẫn thành bắn điên cuồng, hiển nhiên, Trương Dương ban đầu liên tục bắn chết ba người đã chọc giận những phần tử Cương Độc ở trên núi.
Trúng đạn rồi!
Thân thể vốn đang di chuyển rất nhanh của Trương Dương đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, một cơn đau rát buốt từ bả vai truyền lại, đạn quá dày, đợt xạ kích của phần tử Cương Độc căn bản không phải thân pháp có thể tránh né được, nếu Trương Dương không phải là có giác quan thứ sáu mãnh mẽ dự đoán được nguy hiểm, có lẽ thân thể hắn sớm đã bị bắn thành cái rổ rồi.
Trong nháy mắt ngay khi Trương Dương trúng đạn, ngã xuống đất, lăn lộn rồi nổ súng…Hàng loạt các động tác liền mạch lưu loát!
Liên tục ba nhát súng, đây là ba mục tiêu quanh quẩn vô số lần trong não hải hắn, hơn nữa, ba mục tiêu này là ba mục tiêu dễ dàng chạm mặt với A Trạch Lưu Bưu nhất, vì sự an toàn của A Trạch Lưu Bưu, Trương Dương không thể không lợi dụng thân thể mình để mạo hiểm.
Sau khi nổ súng, Trương Dương gần như lăn không chút dừng lại đến phía sau một chiếc xe việt dã đang bốc cháy hừng hực, sau đó lại lăn vào trong con mương khô cạn.
Nghe được ba tiếng kêu thảm thiết mà trầm thấp, sờ sờ lên bờ vai chiếc áo jacket đen bị máu tươi thấm ướt, khóe miệng Trương Dương không nhịn được nổi lên một nụ cười, trúng một súng bên vai, đổi lấy ba mạng, rất đáng giá!
“Không tệ!”
Một tay bắn tỉa bên cạnh Trương Dương giơ ngón tay cái ra hiệu với Trương Dương, biểu hiện vừa rồi của Trương Dương không tròn không méo, mỗi lần ba súng, từng súng tiễn mạng, ngay cả những tay bắn tỉa chuyên nghiệp như bọn họ cũng thực hiện không nổi hiệu suất cao như thế.
Đương nhiên, bọn họ không biết, Trương Dương thoạt nhìn nổ súng và chạy thì hết sức đơn giản nhưng đều kết quả của muôn vàn lần tính toán ở trong đầu hắn.