Chương 8: Môi Diện Bao

Môi Diện Bao

“Ừm ừm, tự mình lấy đi.”

Lão Vương nằm trên ghế giả vờ ngủ, cả mắt cũng không mở ra.

“Ồ…”

Trương Dương liền cầm chiếc điện thoại di động cùng đồ sạc đang đặt ở trên bàn lên. Pin của chiếc điện thoại này đã quá cũ, phải liên tục được nạp điện, chỉ cần không cắm điện, điện thoại sẽ ngay lập tức không dùng được nữa. Nghe nói, đây là do lão Vương cố ý để vậy, lão trước kia thường xuyên bị mất điện thoại di động khi đóng cửa, chỉ cho tới khi đổi sang chiếc điện thoại di động này, lão mới không bị mất điện thoại nữa.

Điều này luôn khiến cho Trương Dương nghĩ không ra. Điện thoại di động mà không thể đem đi được, sao không mua một chiếc điện thoại bàn chẳng phải là dễ dàng hơn nhiều sao?

Đương nhiên, mặc dù Trương Dương rất tò mò, nhưng chuyện này không quan hệ gì tới hắn nên hắn cũng chưa từng hỏi qua. Hắn chỉ biết, từ sau khi Vương bá có bộ điện thoại di động này, hắn chưa bao giờ gọi điện mà mất sóng, lần này cũng không ngoại lệ.

“Lưu Bưu, cứu mạng!”

“Sao vậy?”

Từ đầu bên kia truyền lại một giọng nói tràn đầy uể oải.

“Ta không có tiền, từ sáng tới giờ vẫn chưa được ăn cơm, mau tới cứu ta.”

“Thảm như vậy sao?”

“Đúng đúng, ta đói tới mức không đi được nữa rồi.”

Trương Dương mếu máo nói.

“Đợi hai mươi phút, ta sẽ tới ngay. Không, ba mươi phút…”

“Tại sao lại lâu như vậy? Ta đói không chịu nổi nữa rồi.”

Trương dương vừa nói xong, cảm giác cồn cào trong bụng càng thêm mãnh liệt. Hắn cảm thấy mình hiện giờ có thể nuốt chửng cả một con trâu.

“Ta thấy ngươi cũng chỉ là hơi đói mà thôi! Yên tâm, đói nửa giờ không chết ai đâu…” Đối phương không đợi Trương Dương nói xong đã cúp điện thoại.

Trương Dương cẩn thận đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ, vẻ mặt buồn bực. Mọi lần gọi điện thoại cho Lưu Bưu chưa tới 10 phút là hắn đã có mặt, hôm nay không ngờ lại phải đợi hắn tới nửa tiếng đồng hồ.

“Thằng bé đáng thương, mở cái ngăn bàn đầu tiên ra.”

Lão Vương giơ tay lên, hờ hững nói.

“Ồ!”

“Có thấy một cái túi ni lông màu đen hay không?”

“Có.”

“Ăn đi.”

“Bánh mì.”

Trương Dương mở túi ni lông màu đen ra, hai mắt sáng lên, nhưng hắn nhìn thấy chiếc bánh mì này đã ngả màu cũng có chút lo lắng, nhịn không được bèn hỏi:

“Để bao lâu rồi, đã quá hạn sử dụng chưa?”

“Bánh mì mà cũng cần có hạn sử dụng sao?”

Lão Vương không khỏi kinh ngạc ngồi dậy.

“Hì hì, tất nhiên, tất nhiên. Vậy đã bao lâu rồi?”

“Hình như là từ cuối tuần trước thì phải.”

Lão Vương có chút đắn đo, tựa như không thể xác định rõ được ngày tháng.

“Từ tuần trước?”

Trương Dương ngạc nhiên.

“Sao nào, không ăn à? Nhớ khi xưa…”

“Cháu ăn, cháu ăn. Ô… Ô…”

Trương Dương hai mắt rưng rưng cắn mạnh một miếng bánh mì. Hắn tình nguyện ăn hết chiếc bánh mì quá hạn này chứ quyết không muốn nghe lão đầu nói “nhớ khi xưa”, đó tuyệt đối là một loại hành hạ tinh thần.

Lão đầu này từng tham gia chiến tranh Vân Nam, nhưng trên thực tế, khi lão tham gia thì cũng là lúc cuộc chiến tranh sắp kết thúc. Cho tới khi ra quân, lão cũng còn chưa biết người Vân Nam trông như thế nào. Bất quá, bởi vì khi trước cũng đã có lần ngẫu nhiên đọ súng với người ta tại biên giới, cho nên, lão cũng được xem như là đã từng tham chiến. Hiện giờ mỗi tháng đều được lĩnh tiền trợ cấp cho người tham gia chiến đấu.

Đương nhiên, đây đều là do người khác nói cho Trương Dương biết, còn lão đầu này thì thổi phồng con ếch lên thành cả con bò. Tóm lại, chiến tranh tại Vân Nam nếu như không có lão, Đông Quốc khẳng định không thể thắng nổi. Ban đầu, cũng thu hút được một đám sinh viên sùng bái anh hùng thời chiến. Nhưng dần dần, giấy không bọc nổi lửa, tự nhiên hình tượng quang huy của lão trong lòng sinh viên cũng sụp đổ. Chỉ là, bản thân lão không biết mà thôi.

“Ngươi nói xem, ta nên làm sao để theo đuổi vợ của giáo sư Lý đây?”

Nhìn Trương Dương ăn bánh mỳ, lão đầu liền hài lòng nằm lên ghế, hai mắt nhắm lại.

“Việc này… việc này… cháu thấy, bác nên đợi một khoảng thời gian đi. Chồng người ta vừa mới mất, hẳn là không có tâm tư nói chuyện yêu đương đâu.”

“Ai! Đạo lý này ta cũng biết. Nhưng mà… nhưng mà… ta không vội không được!”

“Sao vậy?”

“Lão béo ở trong nhà ăn giờ ngày ngày đều đến nhà giáo sư Lý, nếu như ta còn không tấn công, có thể sẽ bị kẻ khác nhanh chân giành mất.”

Lão đều lộ vẻ buồn bã nói.

“Vậy… vậy… Hì hì… vậy bác cứ trực tiếp đi tới nhà vợ giáo sư Lý bảo rằng lão yêu bà ta. Tới tuổi như hai người cũng không cần vòng vo nữa, thời gian là vàng bạc, cả hai đều đã hơn sáu mươi rồi, ngày tháng không còn bao nhiêu, mỗi ngày đều phải nắm lấy cơ hội.”

“Ta không cần! Ai không còn được bao nhiêu ngày tháng nữa?”

“Nhưng mà, nói như vậy cũng không sai. Được, đợi lát nữa xong việc ta sẽ đi gặp bà ấy.”

Lão nhân thở dài một tiếng rồi đột nhiên hét lớn, khiến cho Trương Dương giật nảy mình.

Nhìn bộ dạng của lão đầu lúc này, Trương Dương không khỏi toát mồ hôi. Chồng người ta mới mất có hơn một tháng, không ngờ tối nay lại tới gặp tỏ tình. Trương Dương chỉ có thể thầm cầu trời khấn phật cho lão Vương không bị đánh, đuổi ra khỏi nhà là may.

“Trương Dương, nhanh lên nào!”

Bên ngoài cổng có một tiếng hét lớn vang lên.

“A, bác Vương, Lưu Bưu tới rồi, cháu đi trước đây.”

Nghe thấy tiếng của Lưu Bưu, Trương Dương tựa như gặp được cứu tinh, vội vàng đứng lên. Truyện được copy tại Truyện FULL

“Ồ… cẩn thận một chút. Nói cho tiểu tử đó biết, đừng có cả ngày không có việc gì cứ đem theo một đám hỗn đản lượn quanh cổng trường.”

“Vâng, vâng.”

“Đi đi.”

Lão đầu lại trở về với vẻ mệt mỏi không còn chút sức lực, cả người cuộn vào trong chiếc ghế trông cực kỳ cô độc.

“Vương bá, cháu đi đây. Đừng để cho gió thổi vào ngực, rất dễ bị cảm đó.”

Trương Dương nhìn lão đầu cuộn mình vào trong chiếc ghế, bỗng nhiên có chút không đành lòng.

“Đi đi.”

Lão đầu tựa như đã muốn đi ngủ, phất phất tay rồi lại nhắm nghiền mắt.

Trương Dương không nói thêm gì nữa, liền chỉnh đèn trong phòng bảo vệ xuống mức tối nhất rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, từ từ đóng cửa lại.

“Nhanh lên nào, chậm như con rùa thế.”

Đứng trước cửa trường là một người mặc đồ vét cùng với áo sơ mi trắng, mày rậm mắt sâu tựa như một bức tượng, mới nhìn đã thấy là một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Bên cạnh là một chiếc xe máy Yamaha 250 phân khối đã cũ, khắp xe toàn là dầu nhớt.

“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”

Đồ Thần Chi Lộ

Đồ Thần Chi Lộ

Score 7.1
Status: Completed Author:
Giới Thiệu Truyện

- Bạn là nam nhi? Bạn đã từng trải qua tuổi trẻ bồng bột? Bạn đã từng khát khao mơ ước được vung gươm múa kiếm chinh chiến nếm trải cảm giác phong vân giang hồ? Bạn đã từng chăm chú lắng nghe một tên huynh đệ nào đó chém gió với sự tò mò pha lẫn thích thú về đám giang hồ du côn và đặc biệt là xã hội đen…… Có thể xã hội đen là một cái gì đó vô cùng ghê rợn khát máu nhưng với những con nghiện đã tiêm nhiêm thâm căn cố đế hương vị tiếu ngạo giang hồ bạt kiếm cung thương như chúng huynh đệ tàng thư viện sao lại không bị cái thế giới ngầm chứa đầy sắc màu huyền bí mê người với man rợ, khiếp đảm cũng như bão táp huyết tinh đó kích thích cho được...

- Bạn muốn nghe về sự tích của một siêu cấp sát thủ? Bạn muốn biết những kĩ xảo cùng với những trận đổ bạc tiền tỉ của một siêu đổ vương? Bạn muốn hiểu thế nào là một thượng vị giả, một người có thể hô mưa gọi gió khuynh đảo giang hồ. Bạn có biết một nhà bác học siêu phàm một cái đại máy tính di động kết hợp với một siêu ma sát thủ sẽ tạo thành một loại người gì không?

- Bạn có muốn biết một bác sĩ tâm lý đại tài kết hợp với một bậc thầy tiếp thị marketing sẽ biến thành một tên thương gia đại thần thánh cỡ nào chăng. Ban muốn biết một thiên tài có khả năng tổng hợp trí tuệ của một nhà hùng biện, một tên thuyết khách bậc thánh, một sử gia uyên thâm, một võ sư siêu hạng, một tên khát máu hung tàn…. sẽ có thể làm nên những chiến tích lẫy lừng đến cỡ nào chăng?

- Có lẽ lâu nay bạn đã nhàm chán với sự cường điệu hóa quá mức của tiên hiệp, bạn đã sình bụng khi phải hấp thụ quá nhiều về đám ma pháp huyễn hoặc, bạn đã sặc máu cam cho đám sắc hiệp nhố nhăng….. Vậy đã đến lúc bạn nên đổi một chút khẩu vị đi thôi…. Đảm bảo văn phong ”Sát phạt” của La Bá Đạo sẽ cho bạn một liều thuốc đủ mạnh để sốc lại khẩu vị kiếm hiệp của bạn..

- Tình tiết dồn dập, gay cấn, nghẹt thở…. Lối viết văn “trảm phong bạt tụy” đến rợn người, ngòi bút sắc sảo lạnh lùng khiến người đọc bị hút hồn…. Tất cả tạo nên sự lôi cuốn kì lạ cho ĐỒ THẦN CHI LỘ HAY CÒN GỌI LÀ ĐỔ THẦN ĐƯỜNG theo ngôn ngữ Việt dân dã hơn còn gọi là “con đường diệt thần”. Một siêu phẩm đang cực hot! Đến với Con đường diệt thần là chúng ta đang cùng bước trên con đường trải đầy máu tươi, cuồng bạo nhưng cũng đầy sự hấp dẫn bí ẩn và đặc sắc của Trương Dương cùng người bạn côn đồ Lưu Bưu….. Những cuộc chém giết điên cuồng trên đường phố, nhà kho, bên bãi… Những cuộc ám sát kinh nhân để có thể được sánh ngang tầm với đám siêu sát thủ của ”Thời kì thần thoai”. Những cuộc sát phạt tiền tỉ trên song bạc để chứng tỏ ngôi vị đổ vương… nhưng cũng có những cuộc tình nóng bỏng lãng mạn rất đời thực của tuổi trẻ đam mê…. Bên cạnh đó bạn còn được tiếp cận với một đống tri thức về toán học, tâm lý học, sử học... của rất nhiều lĩnh vực khác nhau được lồng ghép khéo léo tinh tế đến không ngờ. Mời các bạn cùng khám phá

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset