Thái y vừa nói ra, Tiêu Nghiêu đột nhiên đứng dậy đá ngã lăn ghế đẩu ở một bên.
“Lời này của các ngươi nói cũng như chưa nói, mạch tượng khoẻ mạnh là có ý gì? Trong bụng nàng ấy rốt cuộc có long chủng hay không, điều này các ngươi cũng không khám ra sao? Còn có dược này rốt cuộc có thể ăn được hay không, trong chốc lát các ngươi nói có thể ăn, trong chốc lát lại nói để cho an toàn thì không cần ăn. Đến tột cùng là y thuật của các ngươi có vấn đề, hay là miệng biểu đạt có vấn đề? Muốn trẫm lập tức đi Hàn Lâm viện mời mấy đại nho sĩ dạy các ngươi nói chuyện không?”
Quả thực là Hoàng thượng bực bội không thôi, từ trước hắn đã phát hiện, đám người Thái Y viện này nói là danh y y thuật tốt nhất, nhưng nói chuyện lại giống như con cáo già xảo quyệt.
Bọn họ sợ gánh trách nhiệm, rơi đầu, càng gặp phải chuyện quan trọng thì càng nói kiểu ba phải cái nào cũng được.
“Ngày thường trẫm nghe ngôn quan thẳng thắn nói trẫm là bạo quân ngu ngốc vô đạo, liền cảm thấy các ngôn quan hẳn là nên chia cho các ngươi một chút cái loại thái độ cương trực này. Người ta bất động hữu động đều muốn đâm đầu vào cột mà chết, hai tay dâng đầu lên, hận không thể lập tức lấy mạng khuyên can. Các ngươi có thể có một nửa tinh thần của người ta hay không, lại sợ chết như vậy?”
Tiêu Nghiêu tức giận đến mức trong ngực bị đè nén, có sự đối lập của những Thái y tham sống sợ chết này, ở trong mắt hắn, các ngôn quan chuyện bé xíu cũng làm như Đại Diệp triều sắp mất nước đến nơi đều trở nên đáng yêu hơn.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, Thái Y viện cũng là chế độ thay ca, ít nhiều Minh Quý phi trợ giúp Tiết Viện phán lên chức, hiện giờ Thái Y viện đều là một đám chỉ biết luồn cúi.
Những người này lại đều có không ít giao tình với Tiết Viện phán, Tần Phiên Phiên có thai chính là Tiết Viện phán chẩn bệnh. Mà mấy người này bọn họ cũng hoặc nhiều hoặc ít đều đi qua trước mặt Hoàng thượng báo cáo thai nhi của Đào Tiệp dư khoẻ mạnh, sao dám nói không mang thai.
Mấy thái y liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn nói: “Từ mạch tượng xem ra là hoạt mạch, nhưng hoạt mạch có vài loại tình huống, hiện giờ Đào Tiệp dư có phản ứng nôn nghén, đó chính là có long chủng.”
Hiển nhiên đáp án này cũng làm ngôi cửu ngũ vô cùng không hài lòng, thật không biết đám lang băm này suy nghĩ cái gì, lấy vấn đề y học tới lừa gạt hắn, hắn cũng không thể nói cái gì.
“Hoàng thượng, không cần nghe lang băm bọn họ nói hươu nói vượn, hiện tại thần thiếp cũng có thể nôn nghén, lập tức phun một cái cho người nhìn. Còn không phải chỉ là làm bộ ghê tởm buồn nôn, ai chẳng biết. Nhất định là nàng ta giả vờ, khôi phục lại thuốc này thì lập tức có thể biết rốt cuộc thế nào, hoặc là Đào Tiệp dư sợ hãi cũng đúng. Nếu bảy tháng sau ngươi không sinh, đó chính là ngày ngươi vào lãnh cung.”
Nguyệt Quý phi nhìn đám thái y này, nói đi nói lại vẫn là bộ dáng rùa đen rụt đầu, đã sớm có vẻ không kiên nhẫn.
Nàng ta bình tĩnh hơn nhiều so với thời điểm mới bắt đầu tới, cũng không hề kêu gào nhất định bức bách Tần Phiên Phiên uống thuốc, mà nói chờ bảy tháng xem kết quả.
Đương nhiên Tần Phiên Phiên không thể khiến nàng ta lùi bước, bảy tháng sau khẳng định chính mình sinh không ra, lộ ra là giả mang thai, dĩ nhiên trúng chiêu của nàng ta.
Bất luận bảy tháng sau như thế nào, hiện tại nàng phải làm Nguyệt Quý phi vào lãnh cung.
“Nguyệt Quý phi nói, ta ăn thuốc này chứng minh mình hoài long chủng, ngươi sẽ tùy ta xử trí phải không? Nếu Quý phi ngài mới vừa rồi đề ra vào lãnh cung, không bằng trừng phạt ngài chính là vào lãnh cung đi? Thế nào, vào hay là không vào?” Tần Phiên Phiên lạnh lùng lên tiếng, biểu tình trên mặt cũng lạnh lẽo, không hề có ý sợ hãi lùi bước.
Nguyệt Quý phi sửng sốt một chút, nàng ta không nghĩ tới Tần Phiên Phiên lại hung hãn như thế, hoàn toàn không do dự chút nào.
Chẳng lẽ đúng như lời Tiết Viện phán lúc trước, Tần Phiên Phiên không biết thai của chính mình là giả? “Có gì không dám? Nếu ngươi mang thai thật, ta sẽ vào, nếu là giả, vậy đó là ngươi vào. Ngươi yên tâm, chúng ta lại chờ bảy tháng sẽ biết kết quả, khẳng định là ngươi vào lãnh cung chứ không phải ta.” Nguyệt Quý phi cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không kiêng nể gì.
Nhưng làm nàng ta kinh ngạc chính là Tần Phiên Phiên thật sự nhặt lên một viên thuốc đưa vào trong miệng mình.
Toàn bộ người trong đại điện đều chấn kinh, Nguyệt Quý phi càng là cứng còng đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Tần Phiên Phiên nàng thật sự không biết chính mình giả mang thai! Thế nhưng không chút do dự mà ăn thuốc kia!
“Tần Phiên Phiên, nàng dám, nhổ ra!” Tiêu Nghiêu bước lại đây, bóp chặt cổ nàng, muốn ngăn cản nàng nuốt, nhưng lại không dám dùng lực quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn có chút giằng co.
“Nuốt rồi.” Nàng vừa nói vừa mở miệng hướng về phía hắn, để hắn thấy rõ ràng trong miệng nàng không có cái gì.
Hai người đối mặt nhau, trong nháy mắt này, Tần Phiên Phiên nhìn thấy vài biểu tình biến hóa trên mặt nam nhân, phẫn nộ, kinh ngạc, khó hiểu, còn có phức tạp nói không rõ cùng một chút thất vọng.
“Tần Phiên Phiên, nàng thật tàn nhẫn.” Hắn bóp cổ nàng, lung lay một chút, cuối cùng buông tay ra, xoay người ngồi trở lại vị trí của mình.
Toàn bộ trong điện yên lặng như chết, không có ai dám lên tiếng. Hoàng thượng như lão tăng nhập định, ngồi ở chỗ kia không hề nhúc nhích, chỉ là nhíu chặt mày và thần sắc lạnh lẽo đầy mặt, thể hiện tâm tình tức giận của hắn giờ phút này.
“Ngươi dám ăn thật, ha ha ha, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết chính mình là mang thai giả sao? Ngươi làm nữ nhân cũng quá vô dụng đi, ngươi chỉ là thời gian hành kinh bị trễ, ăn thuốc này vào thì sẽ khôi phục, đến lúc đó ngươi đừng vu hại ta nói là ngươi đẻ non. Mạch tượng đẻ non đến lang băm cũng có thể khám ra, nhưng nguyệt sự tới thì hoàn toàn bất đồng…”
Nguyệt Quý phi vui sướng khi người gặp họa, khẩn trương cực độ qua đi là hưng phấn cực độ, làm vị thường xuyên tỏ ra lạnh như băng này thế nhưng cũng trở nên lảm nhảm, nói không ngừng.
“Câm miệng!” Tiêu Nghiêu lạnh lùng phun ra hai chữ.
Nguyệt Quý phi ngẩn ra, tươi cười điên khùng trên mặt thu hồi lại, ngồi trên ghế ở một bên, cả người mềm nhũn, như là mất hồn lạc phách.
Trên thực tế nàng cũng không biết vì sao mình muốn làm ra những chuyện này, không quan tâm, chỉ là phẫn hận và bất mãn với Tần Phiên Phiên, tích tụ lại đến một thời điểm nhất định sẽ bùng nổ, rốt cuộc nàng nhịn không được.
Như là bị tuyết đọng làm cong nhánh cây, tới một thời điểm nhất định, hoặc là trực tiếp bị gãy, hoặc là bắn ngược lại quét sạch toàn bộ tuyết đọng.
Nàng không nghĩ tới khuất phục, để cho Tần Phiên Phiên lợi dụng long chủng có thể sẽ có trong tương lai, đi một bước hướng lên trên? Tình cảm với Hoàng thượng càng ngày càng tốt?
Đây là chuyện nàng không muốn nhìn thấy nhất, cho nên nàng liền làm tới, nhưng đến thời điểm vạch trần Tần Phiên Phiên, trong lòng Nguyệt Quý phi lại không vui mừng như trong tưởng tượng.
Dù cho biến mất một Tần Phiên Phiên, có lẽ còn có Tôn Phiên Phiên, Vương Phiên Phiên, tóm lại không tới phiên nàng.
Đám thái y kia cũng chờ bên cạnh, bởi vì không có sự phân phó của Hoàng thượng, bọn họ đến đi cũng không dám.
Tần Phiên Phiên cảm thấy nhàm chán, cho người chuẩn bị dưa và trái cây, nàng một bên cắn hạt dưa, một bên ăn nho.
Đang ăn lại cảm thấy bụng hơi đói, vừa lúc phòng bếp nhỏ nấu mấy củ khoai sọ, nàng liền vừa chấm đường trắng vừa ăn hai củ.
Tuy nói ngôi cửu ngũ ngồi trong điện thỉnh thoảng hận sắt không thành thép mà trừng nàng vài lần.
“Hoàng thượng, ngài muốn ăn không? Mềm mềm mại mại còn ngọt, ăn rất ngon.” Nàng ăn củ khoai tương đối nhỏ, chấm nửa vòng đường trắng, dùng chiếc đũa kẹp, vừa lúc một miếng tràn đầy miệng.
Nàng vừa nói vừa gắp một miếng đưa đến miệng Tiêu Nghiêu, Hoàng thượng ghét bỏ mà nhìn nàng một cái, trong nháy nàng muốn lùi tay về, hắn lại há mồm ngậm lấy miếng khoai.
“Nàng là heo sao?” Hắn vừa nhai vừa hỏi, trên mặt vẫn là biểu tình không vui.
“Tần thiếp là nuôi heo.” Trên mặt Tần Phiên Phiên mỉm cười, vừa chớp mắt với hắn vừa cười hì hì nói.
Trong miệng Tiêu Nghiêu chứa đầy khoai sọ, tức khắc nuốt cũng không xong phun cũng không xong, đáng ra hắn không nên ăn khoai sọ này, tiếp nhận sự lấy lòng của nàng.
“Tần thiếp chính là đói, muốn ăn, mỗi ngày đều muốn ăn thật nhiều đồ ăn, nhưng thời điểm thực sự ăn lại cảm thấy ngán. Khoai sọ ăn ngon, thần thiếp cũng ăn không hết mấy củ. Vương Thái y, ngươi nói ta như vậy bình thường không?”
Nàng vừa nói vừa thuận miệng dò hỏi một thái y, kia đúng là thái y trẻ tuổi nhất Thái Y viện, hắn đã bị dọa đến mướt mồ hôi ướt cả triều phục, giờ phút này nghe được Đào Tiệp dư điểm danh, càng là cả người run rẩy.
“Bình thường, trong lúc nữ tử mang thai chia thành hai loại tình huống, một loại ăn được uống được, nhìn đến cái gì cũng đều muốn ăn, một loại khác chính là muốn ăn nhưng ăn đến miệng lại phun ra, cái gì cũng ăn không vô. Đây đều là biểu hiện thai nghén, biểu hiện của Tiệp dư vẫn là rất tốt, nuốt trôi chính là phúc. Chứng minh tiểu hài tử trong bụng ngài đau lòng ngài đấy!”
Mồm mép của Vương Thái y này cũng lưu loát, sau khi nói vài câu thì không còn sợ hãi, thậm chí theo thói quen mà bỏ thêm một câu nịnh hót.
“A, các thái y Thái Y viện y thuật chẳng ra gì, nhưng trình độ nịnh hót thì thật không tệ.” Nguyệt Quý phi ở mộ bên lập tức cười lạnh một tiếng, hết sức trào phúng.
Tần Phiên Phiên lại lột một củ khoai sọ, nghe được lời này không khỏi ngẩng đầu mắt trợn trắng: “Lời này của Nguyệt Quý phi thực sự buồn cười, Tiết Viện phán Thái Y viện là một tay ngươi đề bạt lên, hiện giờ không khí này của Thái Y viện vẫn do ngươi ban tặng đấy, cũng không biết ngươi oán trách ai. Còn nói người khác và Tiết Thái y quan hệ không rõ, loại lời nói này ngươi cũng dám nói, nếu thực sự có cái tâm tư gì thì cũng là ngươi và Tiết Viện phán có ẩn tình.”
Lại không phải chỉ có Nguyệt Quý phi biết nói hươu nói vượn, ở phương diện vu oan người khác, Tần Phiên Phiên nàng chưa từng sợ hãi.
“Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi ——”
Nguyệt Quý phi kích động đứng lên khỏi ghế, trên mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, hiển nhiên là bị tức giận.
Nhưng nàng ta còn chưa nói xong, đã thấy Hoàng thượng đột nhiên đập bàn một cái.
“Thế nào, hai vị đều gấp không chờ nổi phải cho trẫm đội nón xanh có phải hay không?”
Một câu này ngữ khí hắn lạnh băng chất vấn, lập tức khiến hai người bị bức lui, không dám nhắc lại lời này.
Hôm nay Tiết Viện phán cũng xui xẻo, hắn vừa lúc đến phiên thay ca về nhà, nếu biết Nguyệt Quý phi náo loạn thành như vậy, đoán rằng phải sợ tới mức tè ra quần lăn vào cung.
Lại cho hắn hai cái lá gan, hắn cũng không dám làm Hoàng thượng đội nón xanh.
“A ——” Tần Phiên Phiên bỗng nhiên ném chiếc đũa, đôi tay che bụng lại, vẻ mặt thống khổ.
Không khí trong điện vì việc này mà cứng đờ, lực chú ý của mọi người đều phóng đến trên người nàng, Liễu Âm và Vọng Lan liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bàn tay đều thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.
Chủ tử đây là làm sao vậy, chẳng lẽ nguyệt sự tới thật?
“Ha ha, nguyệt sự tới có phải hay không? Ta biết ngươi giả mang thai mà.” Nguyệt Quý phi vỗ tay cười to, trên mặt là biểu tình vui sướng xưa nay chưa từng có.
Tiêu Nghiêu ngẩng đầu, mặt như sương lạnh mà nhìn Tần Phiên Phiên, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm, một chút ít biểu tình trên mặt nàng đều không buông tha, tay chậm rãi nắm chặt.
Ngay từ đầu Tần Phiên Phiên đau đến độ sắc mặt tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, mày nhăn lại, hiển nhiên là đau đến mức chịu không nổi.
“Bắt mạch cho nàng ấy xem đến tột cùng chuyện gì xảy ra.” Tiêu Nghiêu gần như gằn giọng để phun ra những lời này.
Vương Thái y quỳ gối đằng trước, không biết bị ai đẩy, cả người trực tiếp lao ra, đành phải run run rẩy rẩy mà đứng lên, đi về hướng nàng.
Độc tác đi của hắn một chân nông một chân sâu, giống như là giây tiếp theo mạng sẽ không còn.
“Không cần lại đây, tần thiếp đau bụng là tiêu chảy, muốn ra cung (là đi vệ sinh đó mà).” Nàng chớp mắt, biểu tình trên mặt có chút e lệ, thanh âm ba chữ cuối cùng nàng ép tới cực thấp, hiển nhiên chỉ muốn để một mình Hoàng thượng nghe thấy.
Tiêu Nghiêu vốn đang nổi nóng ở bên cạnh, bị lời vừa rồi của nàng chỉnh, sắc mặt càng đen đi vài phần.
Hắn nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Hiện giờ bụng nàng còn đau không?”
“Từng cơn từng cơn, nói không chừng, ai da, lại đau.”
“Kêu nàng ăn nhiều như vậy, nàng còn nói là đang nuôi heo!” Tiêu Nghiêu phẫn nộ mà vỗ mặt bàn.
Từ đầu Nguyệt Quý phi thấy nàng ta đau thành như vậy, quả thực mừng rỡ như điên, khẳng định nữ nhân này phải vào lãnh cung, ngày lành của các phi tần hậu cung lại tới rồi.
Nhưng sau khi nghe nàng ta lấy cớ, cùng thái độ Hoàng thượng đối với nàng ta, Nguyệt Quý phi lập tức đại kinh thất sắc mà nhắc nhở: “Hoàng thượng, đừng bị nàng ta mê hoặc, tốt nhất tìm một cô cô giáo tập đi theo nàng ta. Nhất định là nàng ta muốn thoát khỏi tầm mắt của mọi người.”
Đều đã tới bước này rồi, kiên quyết phải san bằng Tần Phiên Phiên, không thể cho nàng ta cơ hội xoay người.
“Nếu Nguyệt Quý phi không tin, vậy đại cung nữ bên cạnh ngươi đi vào cùng ta. Nói vậy vị đại cung nữ này là tâm phúc của ngươi, lời nói của nàng ta ngươi nên tin chứ, cũng không cần tìm cô cô gì, sau khi ta đi vào không thấy máu còn nhìn không ra sao?”
Hiển nhiên là Tần Phiên Phiên đau đến chịu không nổi, trực tiếp chỉ tên muốn cung nữ bên người Nguyệt Quý phi.
“Được, ngươi đi đi, xem cẩn thận cho ta.”
Sau khi Tần Phiên Phiên dẫn người chạy nhanh mà vọt vào, sắc mặt Tiêu Nghiêu cũng không tốt, lạnh giọng phân phó cho người dọn hết một bàn đồ ăn đi.
Lúc này, trên bàn giữa hai người đã bày đầy chén đĩa, Tần Phiên Phiên nói nàng nuôi heo, lời này cũng không sai, chính là nuôi chính nàng.
Một lát sau, Tần Phiên Phiên thể hiện vẻ mặt thần thanh khí sảng đi ra, đi đường cũng mang theo gió.
Nhưng sắc mặt tiểu cung nữ đi theo kia lại trắng bệch, Nguyệt Quý phi lập tức sốt ruột hỏi: “Thế nào?”
Tiểu cung nữ lắc đầu, hiển nhiên là không thu hoạch được gì.
Tần Phiên Phiên trở về nhìn thấy đồ ăn trên bàn đã bị dọn sạch sẽ, không khỏi bĩu môi, kéo ngón tay Hoàng thượng qua thưởng thức.
Cuối cùng Tiêu Nghiêu cho người dọn hết tấu chương lại đây, trong điện vẫn luôn im ắng, ngoại trừ Đào Tiệp dư không an phận ngẫu nhiên phát ra tiếng ồn, những người còn lại đều tận lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình, không quấy rầy Hoàng thượng phê duyệt tấu chương.
Sau khi phê duyệt một đống tấu chương, Tiêu Nghiêu lại ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Phiên Phiên đang thật cẩn thận lột đậu phộng, bộ dáng cắn vỏ tốn sức lực rất lớn, quả thực chính là thiếu dạy dỗ mà.
“Đã một buổi chiều trôi qua, sắc trời đã sắp tối, ta nhớ rõ theo lời Nguyệt Quý phi chính là một canh giờ thấy hiệu quả. Đây cũng đã hai lần nửa canh giờ trôi qua, nàng ấy ngoại trừ ăn chính là uống, mỗi lần ra cung đều có cung nữ của ngươi đi theo, vẫn không thấy máu, có phải nên có cái kết luận hay không? “
Hắn nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, sắc trời ngoài điện vừa sẩm tối, ánh hoàng hôn cũng không thấy, không biết từ khi nào trên bàn đã châm đèn.
Hiện giờ tự tin trong lòng Nguyệt Quý phi biến thành nôn nóng bất an, lời Hoàng thượng vừa nói ra, biểu tình trên mặt nàng ta liền thay đổi hoàn toàn, sợ hãi, kinh hoảng trào dâng trong óc.
“Không phải, thuốc này là trước đó Tiết Viện phán cho thần thiếp, nhất định là hắn lừa thần thiếp, cho thần thiếp thuốc giả. Không thể nào, nàng ta rõ ràng là giả mang thai, là dùng thuốc nên nguyệt sự mới không tới, hiện giờ dùng thuốc này, hẳn là phải giải trừ tác dụng thuốc kia chứ, vì sao…”
Nguyệt Quý phi kinh hoảng thất thố mà hô to lên, nàng ta khó có thể tin được, có lẽ là quá mức không ngờ đến, cả người nàng ta đều sắp hỏng rồi.
Bộ dáng la to như vậy trái ngược hoàn toàn với Nguyệt Quý phi cao cao tại thượng lúc trước, giống như bà điên.
“Hoàng thượng, ngài nghe thần thiếp nói, nhất định là nàng ta giả mang thai, nhất định là nàng ta khi quân. Ngài sai thái y khai thuốc khác đi ——” Thanh âm la hét của nàng ta càng ngày càng cao vút, vang vọng trong điện, cực kỳ chói tai.
Sắc mặt Tiêu Nghiêu lại càng thêm âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn nàng ta, nhẹ nhàng nheo đôi mắt, thấp giọng nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, Nguyệt Quý phi ngươi vu oan hãm hại Đào Tiệp dư, còn có ý đồ mưu hại con vua, dựa theo lời lúc trước, tước đoạt phong hào, biếm vào lãnh cung.”
Ngữ khí nam nhân có vẻ không chút để ý, không có sinh khí cũng không có bực bội, chỉ có bình tĩnh, giống như nữ nhân trước mắt bị biếm lãnh cung không phải nữ nhân đã ở bên hắn nhiều năm.
“Không, Hoàng thượng, từ mười lăm tuổi thần thiếp đã đi theo ngài, hiện giờ đã là tám năm, ngài không thể ——”
“Trước đó rất lâu trẫm đã nhắc nhở ngươi một lần, an phận làm Quý phi của ngươi, nhưng ngươi đều coi là gió thoảng bên tai. Lần này là chính ngươi hứa hẹn, muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi. Người tới, mang nàng ta đi.” Tiêu Nghiêu đến nói cũng không buồn nói thêm một câu.
Hắn vừa nói ra liền có mấy thái giám đi lên bắt lấy cánh tay nàng ta, kéo nàng ta ra ngoài.
“Hoàng thượng, thần thiếp không nói sai, Tần Phiên Phiên chính là giả mang thai chính là khi quân. Hoàng thượng, vì sao ngài tin nàng ta không tin thần thiếp!”
Thanh âm kêu khóc của nàng ta nhỏ dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn, trong điện lâm vào lặng yên như tờ.