Lúc Hương Hương tỉnh lại, trong phòng đã không có ai. Đi ra ngoài, nàng thấy Hàn Tục đang thổi bếp lò trong tiểu viện. Hàn Tục mặc một bộ trường sam văn sĩ màu xám tro, dùng một chiếc khăn lam búi tóc lên theo kiểu thư sinh. Hắn vốn đã có mấy phần phong độ người trí thức, cải trang như vậy lại càng có vẻ giống một người đọc sách nho nhã hơn.
Dù vậy hắn sử dụng bếp lò lại vô cùng thành thạo, chỉ chốc lát sau củi đã bén lửa.
Hương Hương đi tới, Hàn Tục nhìn thấy nàng liền nói: “Ta đang định sắc thuốc, nàng nghỉ ngơi một chút đi.”
Hương Hương ngồi xổm xuống, “Để ta giúp cho.”
Hàn Tục chỉ thuần thục nhấc siêu thuốc lên, cho thuốc vào, thêm ba chén nước. Hương Hương rất ngạc nhiên, “Không ngờ ngươi lại có thể làm được những việc này.”
Hàn Tục mỉm cười, “Khi còn nhỏ, nhà ta rất nghèo, khó tránh khỏi mỗi chuyện đều biết được một chút.”
Thật ra Hương Hương không thích hắn, trước kia hắn đã vừa đánh vừa xoa ép nàng đi theo Mộ Dung Lệ. Cảm giác hắn không phải là người tốt, so với hắn, Chu Trác còn quang minh chính đại hơn.
Lúc này dù sao cũng đang nhàn rỗi, cũng cùng hắn nói chuyện mấy câu, “Còn nghèo hơn quê ta sao?”
Hàn Tục cười, “Huyện Lệnh Chi mặc dù là nơi hẻo lánh, lại hay có nạn trộm cướp, nhưng không bị cai trị hà khắc, cũng chưa tính là quá tệ. Đế Đô có phố xá náo nhiệt, nhưng cũng có những nhà không có cơm ăn. Nếu như lúc đó, ngay cả gia thế như nhà nàng, ta cũng với không nổi đâu.”
Khói xanh lần lượt dâng lên, bay qua khuôn mặt hắn, Hương Hương cảm thấy thật ra thì vẻ ngoài của hắn cũng rất ưa nhìn. Cuối cùng nàng cũng cười một chút, “Hiện tại, ngươi cũng có thể chọn các tiểu thư khuê các ở thành Tấn Dương để thành hôn nữa cơ mà.”
Hàn Tục bật cười, nói: “Thật ra khi đó….” Hắn nhìn nhìn Hương Hương, không nói tiếp. Thật ra khi đó hắn cũng chỉ mong lấy được một cô gái tinh tế, an tĩnh, có thể khâu vá, giặt đồ, lại vừa có thể sinh con cho hắn. Tham luyến nhi nữ tình trường, sợ gì anh hùng khí đoản?
Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng muốn lấy một tiểu thư khuê các nào. Tương kính như tân cả một đời, còn có ý nghĩa gì nữa?
Chỉ là những lời này, nói cho cùng vẫn không nên nói với nàng. Hàn Tục chỉ nói: “Bây giờ cũng không thể để người nào trong lòng, nếu như Khang Vương đăng cơ, đến lúc đấy mới có thể chọn được.”
Hương Hương nhận lấy cây quạt trong tay hắn, nhẹ nhàng quạt bếp lửa. Hàn Tục tiếp tục hỏi: “Bây giờ nàng còn hận ta không?”. Hương Hương ngẩn ra, không lên tiếng. Hàn Tục lại cười, “Nàng có hận thì ta cũng không có cách nào khác, nếu ta có xuất thân như Chu Trác thì cũng không làm những chuyện như vậy.”
Xuất thân thấp hèn thì phải biết cách đọc ánh mắt người ta, phải đoán được tâm tư của chủ soái. Công trạng cũng không thể nào mà chỉ dựa vào một đôi tay làm nên. Hắn lại đột nhiên cười, “Nếu như ngài ấy thật sự chướng mắt, ta cũng phải tự giành cho mình thôi.”
Hương Hương đỏ mặt, nhớ đến dáng vẻ Chu Trác lúc đó, lại nhất thời nổi giận. Hàn Tục đã quen đoán ý người ta qua lời nói và sắc mặt, đương nhiên đã nhìn ra, nói: “Nếu Chu Trác muốn, ta cũng không cản được. Cũng không thể vì một nữ nhân mà trở mặt với huynh đệ trong nhà chứ?”
Hương Hương hỏi: “Trong mắt các người, nữ nhân kỳ thực chỉ như một món đồ chơi thôi, đúng không?” Chu Trác, ngươi, Mộ Dung Lệ, thậm chí còn có cả Mộ Dung Bác, không phải đều như vậy sao?
Hàn Tục suy nghĩ một chút, nói: “Người khác thì ta không biết, nhưng đối với ta mà nói thì dù là đồ chơi thôi, nó cũng rất xa xỉ, là một món đồ chơi rất xa xỉ.”
Mùi thuốc chậm rãi lan tỏa ra khắp siêu thuốc. Nước cũng bắt đầu sôi lên, Hương Hương cầm lấy khăn lót tay muốn nhấc nắp lên, Hàn Tục liền cầm lấy khăn, phất tay kêu nàng đi ra, khẽ nói: “Cẩn thận nóng!”
Tiếng nói vang lên rất gần, tựa như kề sát bên tai. Hương Hương giống như thật sự bị bỏng liền vội vàng tránh ra.
Nàng đứng dậy, vốn định đi nấu chút gì đó ăn, nhưng ở chỗ này không quen, ông chủ quán rượu cũng không biết đã đi đâu, nhất thời không biết phải tìm ở chỗ nào, nàng cũng không còn cách nào khác.
Hàn Tục lại nói: “Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chạy lung tung. Nếu như nàng bị bệnh chết ở đây thì coi như ta đã đi một chuyến vô ích rồi.”
Hương Hương nói: “Ngươi cũng không ra khỏi đây được phải không?”
Hàn Tục “Ừ” một tiếng, lại an ủi: “Không cần lo lắng đâu, Thái tử biết hai vị Vương gia đã rời khỏi Cổ đạo Tấn Kế rồi nên sẽ không kiểm tra nghiêm ngặt lâu lắm đâu. Tin đồn qua là được rồi.”
Hương Hương cúi đầu, nói: “Không phải ngài ấy cho phép ngươi tới đúng không?”
Hàn Tục ngẩn ra, Hương Hương nói: “Cảm ơn.”
Hàn Tục cảm thấy thú vị, “Cảm ơn?”
Hương Hương gật đầu, “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội được sống, cho ta có cơ hội được gặp mặt con gái của mình.”
Hàn Tục mỉm cười, “Chỉ là bổn phận của một thuộc hạ mà thôi. Lúc nào về còn có thể lấy lòng ngài ấy một chút.”
Hương Hương cũng không nói tiếp nữa, Hàn Tục đem thuốc đổ ra chén, để sang một bên cho nguội bớt.
Ông chủ quán rượu từ bên ngoài đi vào, trong tay xách thịt bò kho tương với gà quay. Ông biết rõ Hàn Tục thích rượu mạnh, đặc biệt đem một vò rượu ủ mùa xuân từ rất lâu rồi ở trong hầm rượu của tiệm mình ra.
“Lão Từ.” Hàn Tục đem siêu thuốc rửa sạch rồi mới gọi ông, “Phu nhân bị cảm lạnh một chút, phiền ông nấu một chút cháo, hơi đặc một chút nha.”
Lão Từ chính là ông chủ quán rượu kia, ông đáp ứng một tiếng, lại không ngừng bận rộn đi ngay đến phòng bếp. Hương Hương cũng muốn đi qua giúp ông một tay, Hàn Tục nói: “Nghỉ ngơi chút đi, nàng dưỡng thân thể cho thật tốt coi như là đã giúp ta một đại ân rồi.”
Hương Hương không thể làm gì khác hơn là đành phải quay về, thuốc còn chưa có nguội hẳn. Hàn Tục xem thử cạnh chén, lại múc thêm một nửa chậu nước làm lạnh, hỏi Hương Hương: “Nàng có ghét thức ăn muối không?”
“Hả?” Hương Hương còn chưa hiểu gì hết đã thấy hắn lấy ra một miếng dưa hấu, hai ba nhát đã gọt xong vỏ dưa hấu, gọt phần vỏ giữa đi, thái thành những sợi nhỏ.
Hương Hương vui vẻ đi tới. Hàn Tục đem vỏ dưa thái sợi nhỏ ướp với muối, tay áo trường sam của hắn được vén qua lên, lộ ra ngoài bắp thịt màu đồng khỏe mạnh.
Đợi đến khi Lão Từ nấu cháo xong, Hương Hương cũng đã dọn chén đũa lên, đang chuẩn bị ăn thì Hàn Tục nói: “Uống thuốc trước đi.”
Hương Hương nhận lấy chén thuốc, thuốc kia lại vô cùng đắng. Nàng uống một ngụm, cả khuôn mặt nhỏ nhắn như nhíu lại cùng một chỗ. Hàn Tục cùng Lão Từ cũng ngồi chung một bàn, cũng không phân biệt cái gì mà tôn ti trên dưới. Hai người cùng nhau uống rượu, ăn thịt, Lão Từ hỏi: “Man Tử gần đây có khỏe không vậy?”
Đương nhiên phải nhớ đến, Man Tử chính là con trai của ông. Hàn Tục nói: “Vẫn khỏe, chờ ít ngày nữa tin tức qua đi, cho hắn nghỉ một chút, để trở về thăm ông.”
Lão Từ xua xua tay, “Thăm với thân cái gì, ta vẫn đang rất khỏe mạnh, không cần nó phải trở về đâu.”
Hàn Tục cười, đến khi ngẩng đầu lên thấy Hương Hương vẫn đang uống từng ngụm thuốc một, quả thực buồn cười. Hắn hỏi, “Lão Từ này, ông có đường không?”
Lão Từ a một tiếng, nói: “Có mật ong.”
Vừa nói chuyện vừa đứng dậy, ôm nửa bình mật ong đi qua. Hàn Tục cầm một cái muỗng, múc một muỗng lớn mật ong, cứ như vậy hòa vào trong chén thuốc của Hương Hương.
Hương Hương cho là hắn cố tình trêu chọc, vốn có chút để ý, nhìn lên thì thấy bộ dáng tùy ý của hắn như là chuyện đương nhiên vậy. Khi đó, ống tay áo của hắn đã được rũ xuống, ngón tay hắn thon dài, cầm muỗng sứ trắng nhẹ nhàng khuấy nước thuốc trong tay nàng, chiếc muỗng xoay tròn, ống tay áo cũng hơi bay lên, vô cùng ưu nhã lại đẹp mắt.
Hương Hương nhìn đến hơi thất thần, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng quên nói ra.
Uống thuốc xong, Hương Hương múc một chén cháo, quả nhiên cảm thấy ăn thịt quá nhiều mỡ, liền lấy dưa ướp ở trên bàn ăn chung. Món dưa của Hàn Tục, bên trong còn có chút dầu, lại cho thêm một ít hạt vừng, hạt lạc giã nhỏ, mùi vị không tệ.
Nàng ngồi ăn cơm, Hàn Tục và Lão Từ cùng nhau uống rượu. Lão Từ lại không uống loại rượu ủ vào mùa xuân lâu năm, đó là bình rượu được ủ vào năm khi con trai ông chào đời. Ủ trong hầm hơn mười năm nên rượu rất mạnh. Ông đã là người cao tuổi rồi, không uống được loại rượu mạnh như vậy. Tự mình rót một chút rượu vàng, cùng Hàn Tục cụng ly.
Hàn Tục cảm thấy không tệ, quay sang hỏi Hương Hương: “Nàng có muốn uống một chút không?”
“Hả?” Hương Hương không biết uống rượu, Hàn Tục lại rót cho nàng một ít, “Làm ấm cơ thể.”
Hương Hương liền uống ngay, vừa uống vào đã cảm thấy mùi vị vừa cay vừa hắc xộc thẳng lên mũi, nước mắt chảy ra. Lão Từ vội nói: “Uống từng chút chút một thôi, rượu này mạnh lắm đấy!”
Kỳ thực Hàn Tục cũng không rót nhiều, chỉ là một chút đáy chén thôi. Hắn cũng không lưu tâm, lại tiếp tục tán gẫu cùng Lão Từ, “Ngày mai ông đi xem xét xung quanh trạm gác một chút, xem có cách nào để trót lọt ra ngoài không. Tốt nhất là có thể gặp được Trần Chiêu.” Mong là về sớm được một chút, về lâu là không có trái ngọt mà ăn.
Lão Từ đáp ứng một tiếng, ông mở cửa quán rượu ở vùng này đã bao nhiêu năm nay, muốn đi ra ngoài cũng không khó lắm.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, cả người Hương Hương trượt thẳng xuống dưới bàn.
Hàn Tục bị dọa đến nhảy dựng lên, sau đó liền vội đỡ nàng dậy. Chỉ thấy hai gò má Hương Hương đỏ bừng, mắt nhắm lại, bất tỉnh nhân sự. Hàn Tục nhìn Lão Từ một cái, Lão Từ cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Hàn Tục không dám nói Hương Hương là ai, Lão Từ đương nhiên cũng sẽ không hỏi. Chuyện của nhà binh, biết được càng ít càng tốt.
Hàn Tục cũng không tiếp tục uống rượu nữa, ôm Hương Hương đi vào trong phòng. Mỹ nhân trong ngực mềm mại không xương, cả người đều có chút nóng lên. Hắn cảm giác tất cả rượu mình uống vào đều đang sôi sùng sục bên trong huyết quản, dường như ngay cả máu cũng đang bị thiêu đốt.
Trong phòng không có một ánh đèn nào, hắn mượn ánh trăng yếu ớt, đặt Hương Hương nằm trên giường. Trong ánh sáng bạc nhàn nhạt, chỉ thấy người kia tóc mây có chút rối, vài lọn bị dính trên làn da tinh tế như đồ sứ trắng vậy.
Loại nữ nhân này, thật sự là một món đồ chơi xa xỉ. Hắn kéo chăn mỏng đắp lên cho nàng.
Hương Hương bị say, nên ngủ rất ngon giấc. Chỉ cảm thấy toàn thân lâng lâng, ấm áp. Trong mơ, nàng thấy mình đang ở trong khu rừng ở Cổ Đạo Tấn Kế, bị người ta truy đuổi, trong tiếng bước chân hỗn loạn. Có người đi tới bên nàng, đưa tay cởi y phục của nàng ra. Nàng không thể nào phát ra âm thanh, cố hết sức đẩy người kia ra, nhưng người nọ lại bắt đầu hôn nàng.
Thần thức mơ hồ, trong một thoáng nàng lại cho rằng người kia là Mộ Dung Lệ, tuy nhiên, đợi đến khi người kia ngẩng mặt lên, lại đột nhiên phát hiện ra đó là khuôn mặt của Hàn Tục!
Hương Hương hét lên một tiếng, xoay người ngồi dậy, mới phát hiện ra đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Nhưng mà….
Trời ơi!
Nàng vậy mà lại mơ thấy cùng Hàn Tục…..
Trời ơi!!
Nàng che mắt, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra. Trên mặt của Hàn Tục còn mang theo mấy phần lo lắng, “Có chuyện gì vậy?”
Hương Hương làm sao lại có thể nói cho hắn biết là có chuyện gì cơ chứ? Chỉ hàm hồ nói: “Là một cơn ác mộng.”
Đúng là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật đáng sợ!
Hàn Tục tựa hồ như được thở phào nhẹ nhõm, “Giờ vẫn còn sớm, nàng nên ngủ thêm một chút đi.”
Lúc này Hương Hương mới phát hiện có chút không đúng, hỏi: “Ngươi…..ngủ ở trước phòng ta?” Ngươi là chó sao?!
Hàn Tục xoay người đóng cửa lại cho nàng, “Ở chỗ khác ta không yên tâm, nàng cứ ngủ tiếp đi.”
Hương Hương nhắm mắt lại, một lúc lâu lại mở mắt ra, nhìn lên giấy hoa văn chạm khắc trên cửa, thấy được bóng dáng mơ hồ của hắn.
Bên ngoài, sắc trời còn chưa rõ, nàng nhắm mắt lại, cuối cùng cũng ngủ được thật say.
Hương Hương mười bảy tuổi, mượn rượu sinh ý, lần đầu tiên có một giấc mộng xuân. Lại mộng thấy mình cùng thuộc hạ của phu quân xxx…