Hương Hương đang ngủ thật say. đột nhiên bị người lay dậy, mở mắt ra đẽ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng phẫn nộ của Mộ Dung Lệ. Nàng cả kinh, vội vàng ngồi dậy,
” ‘Vương gia?’ Trời cũng đẽ khuya lắm rồi, đây là làm sao?”
Mộ Dung Lệ cả giận nói:
“Nàng càng lúc càng to gan nhỉ, nhìn thấy Bổn vương về, lại còn dám tiếp tục giả vờ ngủ?!’
Mẹ nó, không thể cho rằng bởi vì nàng đang ngủ, mà tỏ ra như lão tử đang rất quan tâm nàng như vậy được! Hừ!
Hương Hương vội vàng dậy, vốn định tìm y phục hầu hạ hắn thay đồ, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi:
“Tối nay, không phải vương gia…”
Thấy sắc mặt Mộ Dung Lệ càng lúc càng khó coi, nàng cũng không dám nói thêm nữa.
Mộ Dung Lệ nói:
“Nàng bất quá chỉ là một thị thiếp của bổn vương mà thôi, lại còn dám quản chuyện của bổn vương với vương phi nữa sao?”
Hương Hương giúp hắn thay áo, nghe vậy cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói:
“Nô tì không dám, vương gia có muốn tắm một chút không ạ?”
Mộ Dung Lệ giống như đấm một quyền vào chăn bông, toàn bộ sức lực đều rơi vào khoảng không. Hắn thực sự cũng không thể tính toán với một nữ nhân được, huống hồ lại còn có con gái mình. Lúc này tức giận hừ một tiếng, ôm lấy Hương Hương mà nhấm nháp cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Hương Hương tùy ý để hắn hôn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Bệ cẩm Bình lại làm cho hắn mất hứng nữa sao?
Cũng không phải chuyện gì quá ngoài ý muốn, nha đầu kia, haizz. Chỉ có điều dù sao cũng mới mười ba tuổi, đợi lớn thêm hai năm nữa cũng không muộn. Có lẽ Mộ Dung Lệ nói đúng, sau này nàng quả thực không cần phải quan tâm đến chuyện không phải của mình nữa. Mộ Dung Bác vẫn cần dùng tới Bệ gia, Mộ Dung Lệ và nàng ấy, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Lệ đã sớm rời phủ, hắn đi đâu, người trong phủ chưa bao giờ hỏi.
Hương Hương thức dậy, đầu tiên làm một chút điểm tâm cho Bệ cẩm Bình và Tiểu Huyên Huyên. Có lẽ là do rời đi ít ngày, tiểu Huyên Huyên dính nàng vô cùng. Trong phòng bếp có khói dầu, nàng để cho Thôi thị Ôm con đi ra ngoài một chút. Điểm tâm là bánh trứng gà, một ít củ cải muối, lại nấu thêm chút cháo. Đang làm, đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, nghe loáng thoáng hình như là Thôi thị đang nói gì đó, Hương Hương lấy làm kinh hãi, vội chạy ra cửa nhìn xem.
Chỉ nghe Mộ Dung Lệ cả giận nói: ‘Bảo ngươi trông nom hài tử, mà ngươi chỉ đứng nhìn như vậy Ư?Ị’
Hương Hương sợ hãi, bước nhanh về phía trước, giờ mới hiểu được là Thôi thị để cho Huyên Huyên tự đi lại một chút. Tiểu Huyên Huyên liền đi nghịch món đồ gì đó ở Thính Phong Uyển.
Lúc nàng chạy đến, vừa đúng lúc thấy Mộ Dung Lệ đoạt lấy bé con từ trong tay Thôi thi. Hương Hương kêu lên một tiếng, xông tới chặn ngang đoạt lại Tiểu Huyên Huyên từ trong tay Mộ Dung Lệ, bé con đã sớm quá sợ hãi mà khóc oa oa, lúc này nhìn thấy nàng, hai tay ôm lấy cổ nàng không chịu thả ra.
Mộ Dung Lệ vạn lần không ngờ được lại có người dám đoạt hài tử ở trong tay hắn, trong lúc sửng sốt lại để cho nàng đoạt đi. Hương Hương không nói lời nào, ôm hài tử quay đầu bỏ chạy. Mộ Dung Lệ nhìn tay mình trống không, giận dữ nói:
“Đồ hỗn trướng! Mau đứng lại!”
Hương Hương chạy một mạch về Tẩy Kiếm Các, Mộ Dung Lệ thực sự nổi giận đùng đùng, lập tức đuổi theo.Hương Hương chạy ào vào phòng, đóng cửa cài then lại, Mộ Dung Lệ vừa kêu, nàng liền dùng ghế chặn ngay trước cửa, dù thế nào cũng không chịu mở cửa.
Mộ Dung Lệ giận dữ gầm lên mấy tiếng, đã sớm kinh động đến đám người Quản Giác và Đào Ý Chi. Hương Hương đương nhiên rất sợ, Tiểu Huyên Huyên vừa khóc vừa kéo nàng. Hương Hương dỗ bé, cũng thật sự hối hận mình lỗ mãng, lần này thật không biết nên làm gì. Mộ Dung Lệ cũng không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì đây nữa.
Nhưng mà khuôn mặt tức giận của Mộ Dung Lệ lúc đó, thật giống như sẽ đem bé con ném xuống đất vậy. Nàng làm sao có thể không sợ hãi gần chết được?!
Mộ Dung Lệ trực tiếp sai người tháo cửa ra đi vào trong phòng, thấy Hương Hương đang ôm hài tử toàn thân phát run. Hắn ngẩn ra, đột nhiên phát hiện thì ra từ trước đến giờ nàng chưa hề có chút cảm giác an toàn nào.
Vì sao đột nhiên lại sợ hãi như vậy, nàng cho rằng mình sẽ làm cái gì chứ ?
Lửa giận ngập trời đột nhiên chỉ còn là một nhúm tro tàn chua xót. Nàng thực sự không có cảm giác mình là người có thể yên tâm dựa vào hay sao, nàng ôm theo nữ nhi, ở bên cạnh mình giống như chim sợ cành cong vậy. Mắt thấy thì là ôn thuận, khuất phục, không dám phản kháng, nhưng thực ra là chưa bao giờ tín nhiệm.
Hắn từng bước tiến tới gần, Hương Hương chậm rãi lùi về sau. Mộ Dung Lệ hạ âm điệu, khẽ nói:
“Ta giữ lại Thính Phóng Uyển, chỉ là vì không muốn để Lam Dụ cảm thấy người đi trà lạnh. Nhưng ta sẽ không bao giờ vì Huyên Huyên động vào đồ của nàng ấy mà làm gì con bé cả. Huyên Huyên là nữ nhi của ta, với lại cho dù Lam Dụ có ở đó, cũng sẽ không làm bất cứ điều gì chỉ vì một đứa bé nghịch ngợm.”
Hương Hương ngây ngốc, Mộ Dung Lệ vươn hai tay ra bước về phía nàng, áp chế lửa giận, nói:
“Tự mình qua đây đi, ta đã rất tức giận rồi, đừng có mà chọc giận ta hơn nữa.”
Nàng, cái đồ nữ nhân hỗn trướng này!
Hương Hương đi tới, Mộ Dung Lệ đưa hai tay ra ôm lấy Huyên Huyên trong ngực nàng, ánh mắt nàng vẫn mang theo ngạc nhiên và nghi vấn. Mộ Dung Lệ ôm Huyên Huyên vào trong lòng, lại giơ một cái thật cao, Huyên Huyên từ từ ngừng khóc, mở to đôi mắt đen láy quan sát hắn. Mộ Dung Lệ ôm bé ra ngoài. Bên ngoài, Quản Giác và Đào Ý Chi vẫn còn đang đứng im như thóc.
Mộ Dung Lệ nói:
“Còn đứng đó làm cái gì? Mau đem cửa gắn lên đi, còn đồ gì đó cũng dọn hết đi!”
Hai người vội vàng vâng dạ, bắt tay ngay vào làm việc. Ai cũng không dám hỏi rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì. Lúc trước vương gia rõ ràng đang lửa giận ngút trời, lúc này thoắt cái đã bình tâm lại.
Hương Hương đi theo phía sau Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ chọc cho Huyên Huyên cười rồi mới nói:
“Nàng cho rằng Bổn vương muốn làm cái gì?”
Hương Hương không nói gì, đương nhiên là cho rằng hắn sẽ đem con ném xuống đất. Tuy rằng đó cũng là hài tử của hắn, thế nhưng trong một khắc kia, ý nghĩ đầu tiên trong lòng nàng chính là điều này.
Mộ Dung Lệ nói:
“Ở trong lòng nàng, ta sẽ tùy tiện làm tổn hại đến hài tử của ta sao? Thậm chí còn có thể giết nó, có phải không?”
Hương Hương cúi đầu, có lòng muốn nói vài câu dễ nghe. Nhưng lời đến bên miệng, nàng cũng không nói ra. Nàng thật sự rất sợ hãi, lúc này đây cũng sợ rằng hắn chỉ là mang vẻ bình yên trước cơn bão mà thôi.
Mộ Dung Lệ nói:
“Không muốn nói thì đừng nói, ta chỉ là đang kìm nén để cùng nàng nói đạo lý thôi, chứ thực sự ta đang rất tức giận!”
Những đau xót trong lòng, hắn cư nhiên lại có thể ở trước mặt một nữ nhân mà dễ dàng tha thứ, nhượng bộ như vậy.
Ép buộc chính mình kìm nén giận dữ, dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện với nàng. Hắn không thể ra một bạt tai trên mặt nàng, người trước mặt cho dù có hỗn trướng thế nào thì vẫn chỉ là một nữ nhân. Đánh nữ nhân không phải là chuyện vẻ vang gì.
Trước mặt hắn lại là nữ nhân của hắn, mà đánh nữ nhân của mình lại càng là ô nhục trong ô nhục.
Thế nhưng nữ nhân này cư nhiên lại có thể thực sự cho rằng mình sẽ ném chết nữ nhi của mình sao!
Mẹ nó!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thấy Tiểu Huyên Huyên đẽ không sao liền đưa con cho Thôi Thị. Thôi thị rất có mắt nhìn, ôm lấy bé liền lập tức lui ra. Mộ Dung Lệ xoay người, đối mặt với Hương Hương, một lúc lâu nói:
“Ta là trượng phu của nàng.”
Hương Hương cúi đầu, khẽ nói:
“Nô tì biết sai rồi, nô tì chẳng qua là nhất thời cấp bách, cũng không có ý làm trái ý vương gia.”
Mộ Dung Lệ hỏi:
“Nàng sẽ không bao giờ tin bổn vương nữa phải không?”
Hương Hương ngẩn ra, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt hắn. Sau khi trải qua việc bỏ hay chọn ở cổ Đạo Tấn Kế ngày đó, nàng sẽ không bao giờ tin ta nữa, có phải không?
Hai người đều trầm mặc, Mộ Dung Lệ nói:
“Một con ngựa không chở nổi ba người, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ đuổi theo. Trốn vào trong rừng rậm so với ở lại trên lưng ngựa, tỷ lệ sống cao hơn, ta nói như vậy, nàng có hiểu được không?’
Hoặc là nói, chỉ cần ta chọn bỏ, nàng liền mất đi giá trị truy đuổi. Miễn là nàng không đứng tại chỗ bất động, cơ hội sống sẽ lớn hơn khi chạy trốn cùng ta.
Thảm thật, hắn cư nhiên lại có thể đi giải thích với một nữ nhân. Giải thích lý do hắn bỏ đi, thảm thương khi nghĩ rằng nàng đã thấu hiểu, tha thứ cho hắn?
Hắn xoay người, mà thôi, chung quy cũng là hạ trùng bất khả ngữ băng, (những điều không thể giải thích nổi) Đang định cất bước đi, đột nhiên sau lưng có người kéo hắn, Mộ Dung Lệ quay đầu, Hương Hương chần chừ nói:
“Vương gia.”
Mộ Dung Lệ bình tĩnh nhìn nàng, nữ nhân kia vẫn nhỏ bé nhu mì như thế, nhưng mà hắn biết rõ cũng không phải tất cả chỉ có như vậy. Vào đêm hắn bị ám sát, nàng cũng sẽ mạo hiểm mưa băng gió lạnh chạy đi vài dặm để tìm người cầu cứu. Nàng cũng sẽ vì con gái mình, mà nghĩ hết mọi cách chu toàn với hắn. Giả như ỷ lại, giả như tin tưởng, thậm chí còn phí hết tâm tư để chiều ý hắn.
Mộ Dung Lệ hỏi:
“Bổn vương chỉ hỏi nàng một câu thôi, nàng có nguyện ý cùng bổn vương cố gắng, hay là vẫn nghĩ đến nam nhân khác, giả tạo với Bổn vương? Nàng có con của bổn vương, cho dù bổn vương không thèm để ý đến một nữ nhân, nhưng cũng không thể như ý nàng mong muốn, để cho nàng và cái tên đáng chết kia rời đi. Nếu như nàng thật sự không thể quên được hắn, sau này, bổn vương sẽ không đặt chân đến đây nữa. Nàng vĩnh viễn cũng ở lại chỗ này, hài tử cũng ở lại bên cạnh nàng, tất cả mọi thứ đều như trước cho đến khi bé con trưởng thành thì thôi.”
Hắn hỏi vô cùng nghiêm túc, Hương Hương tin một khắc kia đều là những lời hắn nói thật lòng. Nàng đột nhiên thực sự nghĩ, nếu như sau này Mộ Dung Lệ không đến Tẩy Kiếm Các nữa thì sao.
Thì ra trong lòng cũng lại có chút buồn như vậy.
Tình cảm của con người thật không thể nào phân tích một cách rõ ràng được. Mà nàng vẫn chưa tới mười tám tuổi, không có cách nào lý giải được những vấn đề phức tạp như thế.
Tầm mắt hai người đều rơi trên mặt ao Tầy Kiếm, Mộ Dung Lệ đang chờ đợi lựa chọn của nàng. Im lặng như vậy, đã vượt quá phạm vi nhẫn nại của hắn, nhưng mà hắn cũng không hề rời đi. Cứ chờ chút đi, biết đâu sự lựa chọn của nàng lại khác?
Thật đau lòng, thì ra nếu từ nay về sau không đặt chân đến nơi này nữa, không thể nhìn thấy nữ nhân này nữa…trong lòng cũng chẳng dễ chịu một chút nào như vậy.
Thì ra hắn thực sự đã lưu luyến cái cảm giác ấm áp của mười ngón tay giao nhau ngày đó. Sợ một đêm nào đó đột nhiên tỉnh lại, lại nhớ tới trong đêm giá rét ấy, hình ảnh đèn lồng trong tay nàng phản chiếu trên vũng nước, ánh lên màu vàng cam dịu nhẹ.
Hương Hương cúi đầu, chậm rãi nói:
“Thiếp….thiếp nguyện ý đi theo vương gia.”
Nàng không phải là người thích để tâm vào những chuyện trẻ con vụn vặt, nàng biết rõ như thế nào mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Vĩnh viễn bị giam cầm trong nơi này từ khi mười bảy tuổi đến khi già lụ khụ, mới là lựa chọn tốt nhất sao?
Đương nhiên không phải.
Người không thể quá kiểu cách, huống hồ nàng cũng không phải nhận định rằng Mộ Dung Lệ không tốt. Hắn nguyện ý thổ lộ tâm tình, mà đời này nàng cũng không thể lựa chọn, sao lại không thử tiếp nhận?
Còn về Hàn Tục…. nàng lại có lập trường gì, tư cách gì mà lo lắng cho hắn đây?
Chỉ hi vọng Mộ Dung Lệ có thể hết giận, coi như ngày hôm nay không có chuyện gì.
Mộ Dung Lệ tiến đến, cầm tay nàng lên, một lúc sau mới kéo nàng tới, tùy ý dựa vào ngực mình. Hắn khẽ nói: ‘Sinh cho bổn vương một nhi tử đi, bổn vương sẽ nâng nàng lên làm trắc phi, trong phủ về sau, trừ nàng ra, sẽ không còn một nữ nhân nào khác. Đây là….lời cam kết của ta.’
Còn về phần Bệ cẩm Bình, hắn không hề nghĩ qua—cái nha đầu đáng chết kia cũng có thề gọi là nữ nhân được sao?!