Chương 61.1: Xuất phủ (1)

Xuất phủ (1)

Hôm nay, Hương Hương muốn rửa lê tuyết, định làm mứt quả lê tuyết hoa quế. Món dưa muối của nàng cũng đã làm xong đâu đấy, che đậy thật kỹ càng. Mấy món này, không để một thời gian thì không ra được mùi vị gì cả. Hương Hương đang làm, đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào.

Hương Hương ngẩng đầu lên, nhìn lên nữ tử đang đi vào. Nàng đứng dậy, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, “Lam phu nhân.”

Lam Dụ hơi ngạc nhiên, “Ngươi biết ta sao?”

Hương Hương mỉm cười, “Dạ… Mấy vị Chu tướng quân có từng nhắc đến phu nhân.”

Lam Dụ cười, “Hiếm khi thấy được mấy cẩu vật này còn nhớ rõ ta như vậy.”

Hương Hương không biết nàng qua đây có chuyện gì, biết rõ địa vị của nàng ở trong lòng Mộ Dung Lệ, kỳ thực Hương Hương có chút bất an. Lam Dụ đã nhìn ra tâm tư của nàng, nói: “Lúc vương gia ở bên ngoài, trong phủ có kêu người mang đến đồ này nọ. Là ngươi làm cho vương gia sao?” Nhìn lướt qua những khối lê được cắt ngay ngắn, nếu nói là nữ nhân này làm, thì quá dễ hiểu rồi.

Hương Hương xoa hai tay, có chút ngượng ngùng, “Đều là những món ăn bình thường, không để lên bàn tiệc được, đã để Lam phu nhân chê cười rồi.”

Lam Dụ nói: “Ta không chê cười, ta thật sự rất thích mấy món cá khô ngươi làm, ngươi có thể làm thêm cho ta một ít nữa được không?”

Hương Hương nghe nàng nói vì điều này mà đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Dạ được, ở chỗ nô tỳ vẫn còn một ít, để nô tỳ đi lấy cho Lam phu nhân dùng tạm trước. Ngày mai nô tỳ sẽ phơi thêm một chút ạ.”

Lam Dứu nói: “Bắt ngươi làm những thứ này, hắn sẽ không mắng ta đấy chứ?”

Hương Hương ngẩn ra—— nàng mà cũng bị mắng nữa sao? Mờ mịt nói: “Không có, không có đâu ạ, Vương gia chưa bao giờ nhắc đến mấy chuyện này đâu. Với lại, ngoài những chuyện này ra, nô tỳ cũng không biết phải làm cái gì nữa.”

“Ồ.” Lam Dụ ngồi lên lan can đá bên cạnh hồ Tẩy Kiếm, “Trước đây khi hắn mắng người, ta đều không thèm nói chuyện với hắn.”

Hương Hương thoáng mỉm cười, nghĩ thầm vậy thật là tốt, không muốn nói chuyện thì liền không nói lời nào. Nàng cúi xuống tiếp tục cắt lê, bàn tay trắng nõn mịn màng cũng giống như những miếng lê tuyết này vậy. Lam Dụ hỏi: “Hai người quen biết khi nào?”

Hương Hương sợ nàng đa nghi, rất cẩn thận nói: “Dạ hơn một năm trước ạ, lúc vương gia đến Lư Sơn bình định giặc xâm chiếm biên cương, hơi say rượu…. nên đã đem nô tỳ về.” Nghĩ một chút, lại lấy lòng nói: “Lúc đó Vương gia thường kêu tên của Lam phu nhân, cho nên nô tỳ mới biết phu nhân.”

Lam Dụ nói: “Chẳng trách ngươi sợ ta như vậy.”

Lam Dụ cười cười, xoay người đi ra ngoài. Lúc gần đi, hỏi: “Ngươi có yêu hắn không?”

Hương Hương không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy, mở miệng không lên tiếng. Lam Dụ cười, “Thì ra hắn thích nữ nhân nhát gan như vậy.”

Hương Hương không dám trả lời, giống như con ốc sên luôn núp mình trong vỏ, thật vất vả mới nhô được đầu ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài, liền bị người táng một bạt tai. Vì vậy lại lần nữa lùi về, ngay cả râu cũng không dám lộ ra.

Buổi chiều, Mộ Dung Lệ dẫn Mộ Dung Kha đi ra ngoài cưỡi ngựa, lúc về, toàn thân hai người đều đầy mồ hôi. Mộ Dung Kha rất thích người cha này, mặc dù cha không hay cười, lại hay dạy dỗ người khác, nhưng cha thực sự rất tốt. Suốt một đường hắn nắm tay của Mộ Dung Lệ, cha con hai người đồng thời đi vào trong. Hương Hương đang chỉ cho Huyên Huyên cách cho cá ăn bên hồ sen. Mặt trời ban ngày rất gay gắt, thật lâu mặt trời mới xuống núi, liền đi ra ngoài chơi.

Hai mẹ con chạm mặt Mộ Dung Lệ và Mộ Dung Kha, Hương Hương vội hành lễ. Mộ Dung Lệ ra hiệu cho nàng đứng dậy, lại tiến đến muốn ôm Tiểu Huyên Huyên, Tiểu Huyên Huyên hơi do dự một chút, nhìn nhìn Hương Hương. Mộ Dung Lệ nhíu mi, ngồi xổm xuống, dang hai cánh tay ra, nói: “Qua đây nào!”

Huyên Huyên còn nhỏ, vốn cũng không hiểu chuyện lắm. Lúc bé chơi với Bệ Cẩm Bình, nghe Bệ Cẩm Bình nói Mộ Dung Lệ là một lão đại bại hoại, có tình nhân cũ cái là ngay cả con gái cũng không cần. Bé tuổi còn nhỏ thật nhưng mà nghe vào cũng hiểu. Lúc này đang do dự không biết có nên đi qua hay không.

Hương Hương cúi xuống giúp bé lau khô tay, nói: “Đi đi, để cho cha ôm một cái.”

Tiểu Huyên Huyên đi tới trước mặt Mộ Dung Lệ, liếc nhìn hắn, lại nhìn qua Mộ Dung Kha. Mộ Dung Lệ ôm bé vào lòng, cảm thấy bé con không thực sự vui cho lắm, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hương Hương cười nói: “Không có gì đâu ạ. Chắc là chơi mệt rồi.” Không thể nào do mấy lời nói càn Cẩm Bình, tiểu hài tử mới một tuổi, nghe hiểu được mấy chuyện này sao?

Mộ Dung Lệ để bé xuống, bé lại chạy đến bên cạnh hồ, chỉ chỉ vào hồ, ý muốn Hương Hương cho cá ăn tiếp đi. Lại còn bi bi bô bô nói: “Cá cá…cá cá…”

Hương Hương mỉm cười với Mộ Dung Kha, xoay người tiếp tục cho cá ăn, nói: “Cá lớn…cá nhỏ….”

Từ từ dạy bé nói chuyện.

Mộ Dung Lệ nhìn thoáng qua thân ảnh của hai mẹ con, không biết vì sao, lại có chút cảm giác có lỗi. Hắn nói với Mộ Dung Kha: “Con đi về trước đi, kêu mẫu thân tắm cho một cái, người toàn mồ hôi không à.”

Mộ Dung Kha vâng một tiếng, sống tự do quen rồi, hắn cũng không hành lễ với Hương Hương, liền chạy đi một mạch. Mộ Dung Lệ tiến lên mấy bước, ôm lấy Tiểu Huyên Huyên, nâng bé lên cao một chút, để cho bé xem cá. Trong hồ, lá sen ngập trời, cá chép đủ loại màu sắc tranh nhau cướp thức ăn, vẫy vẫy cái đuôi thật to làm tung bọt nước lóng lánh.

Cuối cùng Tiểu Huyên Huyên cũng cười tươi, vươn bàn tay nhỏ bé ra muốn chạm vào đuôi con cá lớn nhất. Mộ Dung Lệ chọc bé, “Thích như vậy sao? Để cha cho con xuống thêm một tí nhé?”

Bé vội vàng, muốn chạm vào cá lớn kia, kêu to: “Cá!”

Mộ Dung Lệ quay qua nhìn Hương Hương, nàng cúi đầu chậm rãi cho cá ăn, không hề nhìn đến hắn.

Mộ Dung Lệ nói: “Đỡ lấy này.” Liền đưa Huyên Huyên cho nàng, hơi vén vạt áo, trực tiếp nhảy xuống hồ sen. Hương Hương hoảng sợ kêu lên, chỉ thấy hắn như chuồn chuồn lướt nước, bắt lấy con cá chép có đuôi to nhất, xoay người, trong chớp mắt đã đứng trước mặt hai mẹ con. Động tác nhanh nhẹn, ngay cả vạt áo cũng không bị dính nước. Đuôi cá kia ra sức giãy dụa trong tay hắn, hắn đưa cho Huyên Huyên, “Đến đây nào! Con rất muốn có cá đúng không?”

Huyên Huyên sợ quá liền khóc lớn lên, cá ra khỏi nước, cái miệng khó khăn đóng mở, cái đuôi liều mạng vùng vẫy, cảm giác sắp chết thật đáng sợ.

Mộ Dung Lệ không hiểu, mẹ nó chứ, con thích cá, lão tử xuống bắt cho rồi còn gì nữa, cái vẻ mặt này là sao chứ hả?

Hương Hương nói: “Vương gia thả cá ra đi, Huyên Huyên còn nhỏ, chỉ cảm thấy cá ở trong nước rất đẹp mà thôi.” Hắn lúc nào cũng vậy, thích cái gì là chiếm lấy, cũng không bao giờ để ý người khác có muốn hay không. Thậm chí có thể tiếp tục sống sót hay không.

Mộ Dung Lệ vươn tay ném cá vào trong hồ, thầm nghĩ, hèn gì cổ nhân nói chỉ có nữ nhân và tiểu hài tử là khó nuôi. Không dọa được ta đâu.

Rồi nghênh ngang rời đi.

Hương Hương ở cạnh tiểu Huyên Huyên cho cá ăn xong, hoàng hôn đã phủ xuống, hai mẹ con nắm tay nhau cùng trở về Tẩy Kiếm Các. Nắng chiều chưa hết kéo dài bóng dáng của hai mẹ con, Tiểu Huyên Huyên đứng ở trong cái bóng của nàng, Hương Hương khẽ hát lên một điệu hát dân gian của huyện Lệnh Chi, Huyên Huyên ở bên chỉ khanh khách cười.

Mộ Dung Lệ và Quản Giác từ trong thư phòng đi ra, thấy một màn này, trong lòng lại dâng lên cảm giác không nói nên lời.

Hắn không phải là thi nhân, chuyên làm những chuyện miêu tả tâm tình. Nhưng mà khung cảnh kia thực sự rất đẹp, khiến hắn có chút cảm giác như chim bay về tổ.

Ngày hôm sau, tông chính đang chuẩn bị công văn sắc lập Lam Dụ làm trắc phi báo vào trong cung. Thư phi là người đầu tiên phản đối. Nguyên nhân lớn nhất chính là con của Lam Dụ không phải là con của Mộ Dung Lệ. Hiếm khi bà mới nghiêm túc gọi Mộ Dung Lệ đến Chương Văn điện, khuyên hắn: “Nếu như con thực sự nhận đứa bé này, nếu như sau này chính phi không thể hạ sinh nhi tử, nó sẽ là trưởng tử của con. Chẳng lẽ con muốn tương lai của Tốn vương phủ đều giao hết cho nó sao?”

Mộ Dung Lệ không nhịn được, “Chuyện của con, không phiền mẫu phi phải phí tâm.”

Thư phi thở dài, “Tuổi ta cũng đã cao rồi, muốn phí tâm cũng không phí được mấy năm nữa. Lệ nhi, nếu con không thể nghe lời ta khuyên, vậy hãy cùng Bệ Cẩm Bình động phòng đi. Nếu nàng có thể sinh cho mấy nhi tử thì mọi chuyện coi như cho qua. Lam nha đầu, mặc dù cũng tốt, lập công lao lớn ở trận đánh thành Mặc Dương, nhưng mà…. Nhưng mà dù sao nàng cũng đã mất danh tiết! Con nhận nàng hồi phủ, không muốn nói ra thì cũng thôi đi. Nhưng lại muốn gióng trống khua chiêng như vậy, lại còn muốn lập làm trắc phi! Quan văn quan võ trong triều, còn có muôn dân trăm họ, sẽ nhìn con như thế nào đây hả? Sẽ nhìn Mộ Dung gia chúng ta như thế nào đây!”

Mộ Dung Lệ không thích nghe, lập tức đứng lên, nói: “Nếu mẫu phi không còn chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui trước.”

Thư phi đưa hắn ra tới cửa, không ngừng lắc đầu. Biết rõ đứa con trai này có khuyên thế nào cũng không được, cũng chỉ có thể hi vọng Hương Hương có chút ý tranh giành. Nếu như sinh được con trai, ít nhiều gì cũng là cốt nhục của Mộ Dung Lệ! Nhưng mà đối với cái tính khí này của Mộ Dung Lệ, nếu thật sự có ý định che chở Lam Dụ, chỉ sợ đến cả Hương Hương cũng chả có tác dụng gì.

Công văn phong Lam Dụ lên làm Tốn trắc phi, sau khi đi qua chỗ Hoàng hậu để đóng dấu, liền được đưa đến Tốn vương phủ. Mộ Dung Lệ không có ở vương phủ, vương phi Bệ Cẩm Bình liền dẫn mọi người ra nhận ý chỉ. Từ nay về sau, Lam Dụ chính là Lam trắc phi.

Theo lễ nghi, Hương Hương cần phải dâng trà hành lễ với Lam Dụ, nhưng nàng chỉ phất tay một cái, “Bỏ đi, nếu như cô dập đầu lạy ta một cái, ta cũng lại phải dập đầu với vương phi một cái nữa đấy. Tuổi ta cũng đã tam tuần rồi, cứ dày vò qua lại vậy cũng mệt mỏi lắm chứ. Giúp đỡ nhau một tí đi.”

Hương Hương dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Bệ Cẩm Bình lại càng không thèm tính toán, chỉ cảm thấy nữ nhân này quay về thì thật là tốt, từ nay về sau ta sẽ không phải gặp cái tên vương gia khốn kiếp kia nữa!

Đang vui còn không kịp đây, còn muốn cái gì nữa!

Lúc trở lại Tẩy Kiếm Các, Hương Hương thực sự đi ướp cá khô, cá khô của nàng được ngâm trong nước pha giấm để làm sạch. Ướp tương cũng rất tỉ mỉ, khiến cá khô không còn một chút mùi tanh nào. Đây là món Mộ Dung Lệ thích ăn nhất, nên bình thường Hương Hương luôn phơi sẵn một ít.

Lúc này đang là mùa hè, trời lúc nào cũng nắng nên không phải tốn quá nhiều sức. Nếu như đến thu đông mà muốn phơi cá khô thì cũng chỉ có thể cho lửa nhỏ liu riu mà nướng lên thôi.

Hương Hương đang cùng Bích Châu bỏ đầu cá, Thôi thị dẫn tiểu Huyên Huyên chơi đùa bên cạnh. Bên ngoài đột nhiên có người tiến vào, chính là Lam Dụ.

Hương Hương vội vàng đứng dậy hành lễ, “Lam trắc phi ạ.”

Lam Dứu gật đầu, vừa liếc nhìn tiểu Huyên Huyên, nói: “Con gái ngươi lớn lên thật xinh đẹp.”

Hương Hương không rõ tâm tư của nàng, nhưng thoạt nhìn dường như không hề có dụng ý xấu. Nhưng lại có cảm giác gì đó không thể đoán ra. Hương Hương mỉm cười, “Trẻ nhỏ nghịch ngợm, khiến Lam trắc phi chê cười rồi.”

Lam Dụ nói: “Ta không hề cười nhạo nha, ta đang nói chuyện rất đứng đắn đó.”

Hương Hương nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, Lam Dụ dường như không thích loại giả tạo khách sáo này. Nhưng mà hai người các nàng, quan hệ như vậy….

Ngoại trừ vô lễ không đáp, còn có thể như thế nào nữa đây?

Lam Dụ chơi đùa với Tiểu Huyên Huyên, nhưng bé dường như không quá thích nàng. Vốn đang là tiểu công chúa trong phủ, bình thường tất cả mọi người đều phải nghe theo, lúc này đột nhiên có một người xa lạ tới, liền mang theo địch ý. Lam Dụ cũng không thèm để ý, nói: “Cá khô phải phơi rất lâu sao?”

Hương Hương nói: “Trời nắng như vầy, chắc chỉ cần phơi hai ngày thôi ạ. Nhưng nếu người muốn liền, nô tỳ sẽ cho nướng trên lửa nhỏ một chút liền được rồi…”

Lam Dụ nói: “Vậy cô mau nướng cho ta đi.”

Hương Hương vâng một tiếng, cũng không cảm thấy có gì không ổn, nói: “Chắc buổi tối là được, nô tỳ sẽ cho người đem qua ạ.”

Lam Dụ nói: “Vậy thì được.”

Cũng không nói lời cảm ơn nào, xoay người cái liền ra khỏi sân.

Thôi thị nhìn Hương Hương, chỉ biết thở dài. Nhưng Hương Hương lại cảm thấy khá tốt, nàng bỏ hết đầu cá đi, ướp tương thật đều, rồi đem ra phơi nắng trước cho gia vị ngấm đều mới cho lên nướng.

Nàng không ngại nhẫn nhịn lui bước, chỉ hi vọng không ai quấy rầy đến mình và con gái mà thôi. Mỗi lần Lam Dụ đến đều không thể khiến cho nàng yên tâm được. Nàng không phải là người lớn gan.

Ban đêm, Mộ Dung Lệ vẫn ở lại Thính Phong uyển, thấy đĩa cá khô thật lớn trên bàn, hắn ngẩn ra. Lam Dụ đón hắn, nói: “Sao hôm nay huynh về trễ thế? Ngày mai chúng ta đi săn thú đi! Ở lâu trong vương phủ ta buồn đến phát bệnh rồi đó.”

Mộ Dung Lệ hỏi: “Nàng tới Tẩy Kiếm các sao?”

Lam Dụ chậm rãi xoay người, nói: “Đúng vậy! Ta đến chỗ thiếp thất của huynh….ừm, tên là Hương Hương phải không? Cá khô hết rồi, nên ta kêu nàng ấy làm thêm một chút.”

Lông mày Mộ Dung Lệ nhíu lại, nói: “Sau này đừng có đến đó nữa.”

Lam Dụ không hiểu, “Cái gì?”

Mộ Dung Lệ nói: “Lam Dụ, nàng ấy rất nhát gan, nàng sẽ dọa nàng ấy đấy!”

Đông Phong Ác

Đông Phong Ác

Status: Completed Author:

Truyện HE, ngược trước sủng ngọt sau, 1 vs 1

Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần.

Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng.
Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..."

Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ.

Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.

Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset