Chương 61.2: Xuất phủ (2)

Xuất phủ (2)

Lam Dụ cười, “Ta cũng đâu phải là quái thú, việc gì nàng ấy phải sợ?”

Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhắc lại: “Sau này không được qua đó nữa.”

Nụ cười trên mặt Lam Dụ cũng dần dần tắt đi, khẽ nói: “Huynh thích nàng ta sao?”

Nét sắc sảo trong mắt Mộ Dung Lệ đột nhiên biến đâu mất, nói: “Nàng là mẫu thân của con gái ta.”

Lam Dụ cũng nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Chỉ có như vậy thôi sao?”

Mộ Dung Lệ không nói gì. Lam Dụ đến gần hắn, đứng gần như chạm vào chóp mũi hắn, hỏi: “Huynh yêu nàng ta sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Không được đi vào viện của nàng ấy nữa, nếu như có lần sau…. “ Lam Dụ nổi giận, “Lần sau thì như thế nào?! Huynh còn dám đánh ta sao hả?”

Mộ Dung Lệ cũng tức giận, “Ta đánh con ta!”

Lam Dụ hét lên, “Huynh dám! Vương bát đản!!”

Vừa nhào qua liền bị Mộ Dung Lệ ấn xuống, vỗ vào mông một cái, giận dữ hỏi: “Có nghe không?!”

Lam Dụ thực sự tức đến bốc khói, “Mộ Dung Lệ, tên rùa đen vương bát này! Huynh đánh con trai ta thử xem, ta đi đánh con gái huynh cho coi!”

Kết quả Mộ Dung Lệ vừa mới bình tĩnh lại tí đã nổi giận đùng đúng, đánh thêm một cái nữa.

Cả đời này, Lam Dụ là nữ nhân duy nhất mà Mộ Dung Lệ hạ thủ. Đồ hỗn trướng này, cá tính vẫn như trước, không đánh thì ngứa da hay sao.

Con mẹ nó, nhiều năm qua ngươi không trở lại như vậy! Mộ Dung Lệ lửa giận hừng hực, đồ đáng chết! Lần trước rời đi lão tử mới hứa cho nàng lên làm trắc phi, lão tử mới hứa hẹn duy nhất với một mình nàng, thật vất vả nàng mới nói nàng và con gái sẽ cùng chờ ta trở lại.

Con mẹ nó ngươi lại đi hù dọa nàng, hỗn trướng! Ngươi dám bảo nàng ấy đi phơi cá khô! Ngươi vậy mà lại thực sự có cái gan đó!!

Ngươi trốn lão tử chín năm, giỏi quá nhỉ!

Lão tử đánh chết ngươi….

Từ Thính Phong uyển truyền tới tiếng hét chói tai cùng với tiếng tức giận mắng chửi, đủ mọi âm thanh vật lộn với ném đồ. Hương Hương tự cho Huyên Huyên ăn cơm, nghe tiếng kia, không biết vì sao lại nhớ đến hồi còn bé, nàng cùng tỷ tỷ và đệ đệ chơi đùa ở trong sân. Khi đó, nương lúc nào cũng nói, ầm ĩ quá đi, mấy đứa nhỏ này, không thể nào yên tĩnh được một chút hay sao hả?

Mà Tẩy Kiếm các lúc nào cũng yên tĩnh, cho dù tiểu Huyên Huyên có khóc lớn tiếng đến mấy, ngay lập tức cũng có Thôi thị đến dỗ dành, để cho bé an tĩnh lại. Chỉ sợ quấy rầy đến vương gia.

Một nơi không thể tùy ý khóc cười, có thể gọi là nhà được sao?

Cha thường nói thê thiếp của nhà cao cửa rộng, lúc nào cũng phải đi tranh giành tình yêu. Hiện tại, Hương Hương rốt cuộc cũng hiểu rõ, tất cả những tranh đến tranh lui đó, cũng chỉ vì người ta không cảm thấy hạnh phúc mà thôi.

Sau khi Thính phong uyển yên tĩnh lại, Hương Hương dỗ cho tiểu Huyên Huyên đi ngủ trước, dù sao thì mấy ngày nay Mộ Dung Lệ cũng không tới, nàng cũng ôm con gái ngủ luôn.

Lúc Mộ Dung Lệ tới, chỉ thấy hai mẹ con đang nằm trên giường, Huyên Huyên đang ngủ rất sâu, Hương Hương cứ chốc chốc lại cầm quạt quạt cho bé. Thấy hắn đến, nàng vội vàng thức dậy, Mộ Dung Lễ khẽ nói: “Không cần phiền toái”

Hương Hương chần chờ nói: “Vương gia qua đây có chuyện gì không ạ?”

Mộ Dung Lệ trợn mắt, mẹ nó, đây là viện của thiếp thất lão tử, lão tử cần phải có việc gì mới qua được sao? Lửa giận chiếu vào mắt Hương Hương, ánh mắt nàng trong veo đến yên bình.

Mộ Dung Lệ đột nhiên nhớ tới, thì ra đã xa nàng mấy tháng rồi, đáng lẽ nên là tiểu biệt thắng tân hôn. Hắn hơi sốt ruột, nói: “Bổn vương đã hứa nâng nàng lên làm trắc phi, phải đợi mấy ngày nữa.” Tốt nhất là hãy sinh cho ta một đứa con trai, phụ vương và mẫu phi đều mong cả, nếu như Hương Hương sinh được, việc báo lên chính tông sẽ không có vấn đề gì.

Cũng coi như hiếm khi mới thấy được hắn kiềm chế tính tình, chịu giải thích với nàng một câu, “Chuyện của Lam Dụ, nàng cũng biết rồi đó. Nhưng điều đó tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì đến hai mẹ con nàng.”

Hương Hương vâng một tiếng, cũng không muốn chất vấn cái gì. Đúng là không có ảnh hưởng gì, chỉ là người sẽ không bao giờ đến đây nữa. Mỗi ngày người sẽ đều dẫn Kha nhi đi cưỡi ngựa, tiểu Huyên Huyên bất quá cũng chỉ mới một tuổi, mong đợi được gì người qua đây. Nàng chỉ nói: “Nếu sau này vương gia có thời gian, xin hãy đến đây nhìn Huyên Huyên một chút, con bé dù sao cũng rất nhớ vương gia.”

Nếu không tới nữa, trẻ con có lẽ cũng thực sự phải chia tầng lớp.

Mộ Dung Lệ hỏi: “Chỉ có con bé nhớ thôi sao?”

Hương Hương khẽ run, hắn đưa tay qua, Hương Hương rất thuận theo mà giúp hắn lên giường. Mộ Dung Lệ kéo nàng qua, tựa vào trong ngực mình. Nàng lúc nào cũng trầm tĩnh nhu thuận như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé mười bảy mười tám tuổi. Mộ Dung Lệ đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Sinh nhật nàng là bao giờ? Không phải nàng rất thích nghe hát kịch sao, tìm một gánh hát đến cho náo nhiệt một chút nhé.”

Hương Hương khẽ nói: “Hôm trước rồi ạ.”

“Ừm?” Mộ Dung Lệ hơi ngừng lại, cả giận nói: “Quản Giác không an bài gì sao?”

Hương Hương nói: “Nô tì không thích náo nhiệt. Hà tất gì vương gia phải trách cứ Quản tiên sinh.”

Mộ Dung Lệ cúi đầu hôn lên trán nàng. Lại không vui nữa sao? Thầm than, đại ca và phụ vương có bầy đàn thê thiếp, nguyên một hậu trạch như vậy, rốt cuộc là sống chung hòa bình thế nào vậy!

Hắn ôm Hương Hương trên giường, đè lên người nàng. Thực ra Hương Hương có chút không muốn hầu hạ hắn, nàng vừa mới bị giật mình tỉnh giấc, cả người hơi yếu ớt. Nhưng mà hắn sẽ chấp nhận lý do này sao?

Nàng tùy ý mặc cho hắn hôn, cố gắng phối hợp, tránh cho con bị giật mình tỉnh giấc. Mấy tháng qua Mộ Dung Lệ không hề gần gũi qua nữ sắc, thân thể lúc này có chút nóng như lửa. Đang cao hứng, bên ngoài đột nhiên có người gọi to: “Lệ ca.”

Hương Hương giật mình, toàn thân đều lạnh lại. Mộ Dung Lệ thực sự lửa giận ngập trời, mắng: “Lam Dụ, con mẹ nó, ngươi muốn chết sao hả!”

Bên ngoài, Lam Dụ nói: “Ta không muốn chết, huynh đi ra đây cho ta, ta có chuyện muốn nói.”

Cơ thể Hương Hương khẽ run, chỉ sợ nàng đi vào huyên náo sẽ quá khó coi. Hương Hương đẩy Mộ Dung Lệ ra, gần như sợ hãi đi tìm y phục của mình. Mộ Dung Lệ tiến đến ôm nàng, Hương Hương lại vẫn giãy giụa phủ thêm áo ngoài, che lấy cơ thể.

Không biết vì sao, Mộ Dung Lệ lại cảm thấy có chút thương tâm. Mỗi một chỗ trong Tấn Dương thành, mỗi một người, mỗi một cái cửa sổ trong căn phòng này, không có chỗ nào có thể khiến cho nàng cảm thấy được an toàn.

Hắn có thể bảo vệ quốc gia, nhưng nữ nhân của hắn, lại giống như chim sợ cành cong vậy. Chỉ một âm thanh nhỏ bé cũng khiến cho nàng sợ hãi.

Hắn trấn an không có tác dụng, bởi vì chưa bao giờ giữ được lời hứa của mình. Đình viện xa hoa, cẩm y ngọc thực, tất cả đều không phải là cuộc sống mà nàng muốn.

Mộ Dung Lệ mặc quần đi ra ngoài, Lam Dụ đang đứng bên cạnh hồ Tẩy Kiếm, nghiêng người dựa vào lan can đá, bộ dáng rất là nhàn nhã. Mộ Dung Lệ tức giận nói: “Nếu bây giờ nàng không muốn tắm rửa, uống nước, thì tốt nhất hãy nghĩ ra một cái lý do nào đó thật hay vào!!”

Lam Dụ nói: “Lệ ca, huynh hãy để ta đi đi.”

Mộ Dung Lệ nói: “Đêm hôm khuya khoắt nàng lại nổi điên cái gì nữa?!”

Lam Dụ cười cười, “Lệ ca, ta đã sớm nói rồi, chuyện năm đó, ta không phải là vì huynh mới nhảy xuống sông. Huynh không cần phải áy náy.”

Mộ Dung Lệ trừng mắt, “Nàng lại dám đi nữa xem!”

Lam Dụ nói: “Ta không dám, cho nên mới đến hỏi huynh. Trước đây huynh hứa cho ta vị trí chính phi, bây giờ lại dùng một vị trí trắc phi để mà dỗ dành ta sao?” Mộ Dung Lệ nhíu mày, Lam Dụ nói: “Ta biết huynh cần cái mối quan hệ với Bệ gia này, mà tiểu nha đầu kia cũng không hề có tình cảm với huynh. Ta biết rõ đạo lý nên ta cũng có thể nhẫn nhịn.”

Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, Lam Dụ nói: “Nhưng mà huynh lại còn nuôi một tiểu thiếp, ban đêm lén lút qua đây ngủ với nàng….”

Mộ Dung Lệ tức giận mắng: “Nói cái rắm gì vậy!! Thiếp của lão tử, lão tử không ngủ cùng vậy còn cho ai ngủ hả?”

Lam Dụ nói: “Không phải, vấn đề là huynh yêu nàng ấy.”

Mộ Dung Lệ ngây người, Lam Dụ nói: “Huynh thật nhẫn tâm, sau khi để ta trải qua chuyện như vậy, liền dựa vào sự áy náy của huynh mà sống suốt đời sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Cái gì mà gọi là dựa vào sự áy náy của lão tử sống qua ngày chứ hả? Chẳng lẽ giữa chúng ta không tồn tại tình cảm sao? Chẳng lẽ lão tử không yêu nàng sao?”

Lam Dụ nói: “Chín năm trước có yêu, ta tin điều đó. Nhưng mà Lệ ca, tình cảm con người rất dễ thay đổi….”

Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Lệ đã cắt ngang, “Cút về!” Hắn không muốn nghe nữa.

Lam Dụ nói: “Vậy cũng tốt, Lệ ca, ta không cần vị trí chính phi kia nữa. Nhưng mà nếu như huynh nhất định muốn ta ở lại bên cạnh huynh cả đời, huynh phải cam đoan chỉ thích một mình ta. Có được không?”

Ở chỗ tối trong màn đêm, Hương Hương đứng tựa vào khung cửa. Tiểu Huyên Huyên ngủ rất say, nàng không muốn thắp đèn lên. Những lúc như thế này, còn muốn người khác chú ý đến mình nữa sao. Mộ Dung Lệ quay đầu lại nhìn nàng, lại quay lại lần nữa nhìn Lam Dụ.

Ánh mắt Lam Dụ thanh lạnh kiên định, nàng nói: “Ngay cả tình yêu huynh cũng không thể cho ta sao?”

Mộ Dung Lệ trầm giọng nói: “Ta cam đoan, ta chỉ yêu một mình nàng.”

Lam Dụ hất cằm chỉ Hương Hương, nói: “Vậy huynh cho nàng ra khỏi phủ đi, huynh không thương người ta thì giữ người ta lại làm gì?”

Mộ Dung Lệ nhấc chân đá, “Nói bậy cái gì đấy hả!!”

Lam Dụ nghiêng người tránh, nói: “Ta đang nói rất thật lòng, huynh cho nàng ra khỏi phủ đi. Ta có thể khoan nhượng huynh có người nữ nhân khác, nhưng ta không thể tha thứ cho việc huynh đi thích một nữ nhân khác. Đặc biệt lại là một mỹ nhân, nàng ta khiến ta cảm thấy mình thật dơ bẩn! Huynh có hiểu không hả?! Ta bỏ đi chín năm, huynh có nữ nhân khác, cũng có cả con gái, nhưng những điều đó ta không quan tâm. Thế nhưng mà huynh lại đi yêu một nữ nhân khác! Vết thương ta mang suốt chín năm qua, huynh cứ như vậy mà xé nó ra, sau đó lại chọc cho nó chảy máu đầm đìa, rồi còn nói ‘Nhìn xem, ta đều không thèm để ý chút nào đâu!’ Mộ Dung Lệ, con mẹ nó, huynh đương nhiên không thèm để ý rồi, vì người chịu đau không phải huynh mà chính là lão tử đây này!!”

Mộ Dung Lệ ngơ ngác tại chỗ, Lam Dụ chỉ chỉ Hương Hương, nói: “Để nàng ra khỏi phủ, ta sẽ tin huynh chỉ thích một mình ta. Ta sẽ ở lại bên cạnh huynh, cả đời.”

Mộ Dung Lệ quay đầu nhìn Hương Hương, Hương Hương mờ mịt nhìn lại hắn.

Lam Dụ nói: “Ta hay là nàng ấy?”

Mộ Dung Lệ tức giận nói: “Nàng điên rồi sao? Cho dù lão tử có lập nàng làm chính phi, nàng cũng không quản được việc lão tử có nạp thê thiếp hay không!! Lại càng không thể đuổi mẫu thân hài tử của lão tử đi!”

Lam Dụ nói: “Đúng! Cho nên huynh cũng không thể quản được việc lão tử ở lại hay là đi!!”

Đôi môi Mộ Dung Lệ khẽ run, Lam Dụ nói tiếp: “Huynh chọn đi, ngay bây giờ.”

Mộ Dung Lệ phẩy tay áo giận dữ bỏ đi.

Hương Hương một đêm không ngủ, sáng hôm sau, mang hai mí mắt thâm quầng làm điểm tâm. Lúc Bệ Cẩm Bình tới giật hết cả mình, “Hương Hương tỷ, tỷ bị sao vậy?”

Hương Hương cười, “Chỉ là ngủ không ngon thôi, trưa ngủ bù là khỏe ngay đấy mà”

Bệ Cẩm Bình nói: “A, vậy buổi trưa muội cũng không đến đây ăn cơm nữa. Tỷ cũng không cần gì phải vội, lại khiến bản thân mệt chết bây giờ.”

Hương Hương sờ sờ đầu nàng, nói: “Cẩm Bình, nếu sau này tỷ không ở đây, muội phải chiếu cố chính mình thật tốt nhé.”

Bệ Cẩm Bình sợ hãi, “Hương Hương tỷ, tỷ muốn đi đâu sao?” Hương Hương nói: “Không phải, chỉ là nói vậy thôi. Đến đây đi, đem đồ ra ăn này.”

Bệ Cẩm Bình tính tình trẻ con, ăn một cái, chuyện này liền quên đi, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Lúc chiều, Mộ Dung Lệ đi qua. Hương Hương đang đi thay tã cho Huyên Huyên, thấy hắn qua, cơ thể nàng hơi căng thẳng. Mộ Dung Lệ cố gắng để cho thanh âm mình bình tĩnh, “Ta đã kêu Quản Giác sắp xếp tốt một căn nhà ở bên ngoài, nàng qua đó tạm mấy ngày nhé.”

Hương Hương ngẩng đầu nhìn hắn, hắn khẽ quay mặt đi chỗ khác, không nhìn tới nét mặt nàng, nói: “Chỉ là ở tạm mấy ngày thôi. Qua mấy ngày, chờ mọi chuyện ổn định lại, ta sẽ qua đón nàng về.”

Hương Hương đưa tay ra, nắm lấy góc áo hắn, khẽ nói: “Để thiếp mang con đi đi.”

Mộ Dung Lệ cắn răng, nói: “Con ở trong phủ, tự có nhũ mẫu chăm sóc. Nàng không cần phải lo lắng.”

Hương Hương gần như là cầu xin nói: “Nhũ mẫu cũng có con của mình ở nhà cần phải chăm sóc, không phải lúc nào cũng ở đây….”

Mộ Dung Lệ không muốn nhiều lời, “Vậy thì tìm thêm mấy người nữa! Không bằng ở bên ngoài với nàng sao?” Nếu như đám người Thái tử bắt được, chỉ sợ tất cả sẽ hỏng bét. Tuyệt đối không thể được.

Hương Hương nhìn hắn, rốt cuộc cũng biết, nàng sẽ đi mà không có con. Nước mắt tuôn rơi, ánh mắt cứ nhòa nhòa dần. Mộ Dung Lệ mím chặt môi, bắp cổ hơi run run, xoay người rời khỏi Tẩy Kiếm Các.

Quản Giác nhỏ giọng khuyên: “Hương phu nhân, xin người đừng khóc. Dù thế nào tiểu quận chúa cũng là cốt nhục duy nhất của vương gia. Ở ngay trong phủ còn có thể bị ủy khuất nữa sao? Người cũng nên vì tiểu quận chúa mà suy nghĩ một chút, hôm nay người đi ra bên ngoài, nếu như đem theo tiểu quận chúa thì người khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Chỉ sợ sau này coi như có về được, tiểu quận chúa cũng sẽ bị người ta chỉ trích này nọ, cho là vương gia hoài nghi huyết thống của con. Đến lúc đó, ngài làm sao để tiểu quận chúa đối mặt với những lời đàm tiếu này đây?”

Nếu người có thể trở về, tự nhiên sẽ có ngày mẹ con sum họp. Nếu như người không thể trở về, chẳng lẽ lại để tiểu quận chúa đi theo người, cũng người lang bạt đầu đường xó chợ sao?

Hương Hương từ từ trượt xuống đất, hai tay che mặt, nước mắt vẫn không ngừng chảy, tràn ra qua bàn tay, nhưng tuyệt nhiên không hề có chút âm thanh nào.

Nếu như có kiếp sau, nàng vẫn là một nữ nhân, nguyện lấy cành mận gai làm trâm cài tóc, mặc áo vải thô, sống cảnh nghèo hèn bần tiện, chứ quyết không làm thiếp cho người nữa.

Đông Phong Ác

Đông Phong Ác

Status: Completed Author:

Truyện HE, ngược trước sủng ngọt sau, 1 vs 1

Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần.

Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng.
Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..."

Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ.

Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.

Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset