Chương 63.1: Góa phụ (1)

Góa phụ (1)

Toàn bộ Tốn vương phủ đều bị tìm đến long trời lở đất suốt một đêm, Mộ Dung Lệ còn chưa nói lời nào, Quản Giác và Triệu Võ cũng đã sợ hãi không ít. Nếu như tiểu quận chúa thực sự xảy ra chuyện gì, không cần Mộ Dung Lệ lên tiếng, hai người cũng không muốn sống nữa!

Còn có mặt mũi mà sống sao, ngay cả một đứa bé mới hơn một tuổi cũng không trông được!

Mộ Dung Lệ tìm ở Tẩy Kiếm Các hơn nửa đêm, xác định nơi này thực sự không thấy. Nhưng mà một đứa bé nhỏ xíu như vậy, đâu có thể nào đi xa được, mà từ trong phòng đi ra ngoài phủ lại càng là chuyện không thể nào. Đi chỗ nào được cơ chứ…

Hắn lại một lần nữa nhìn về phía Hồ Tẩy Kiếm, sương bao trùm trên mặt hồ như một tầm màn mỏng. Mặt hồ tĩnh lặng như vậy, nhưng kỳ thực sâu không lường được. Nghe đồn trước đây, danh tướng Đại Yến Tả Thương Lang sau khi bị thương, liền đem danh cung Cửu Long vẫn kề cận bên người ném vào trong hồ này, từ đó về sau liền được phong kim treo ấn. Sau này Yến Vương Mộ Dung Viêm sai người tìm suốt hơn một tháng, nhưng không hề thấy tung tích cung thần đâu.

Nếu như con bé thực sự rơi vào trong hồ, chỉ sợ cả thần tiên trên cửu trùng thiên cũng phải bất lực.

Tốn vương tòng quân hơn mười năm, uy danh vang xa như vậy, đột nhiên có một loại sợ hãi thấu đến tận xương. Nếu như thật sự mất Huyên Huyên, làm sao mình đi gặp nữ nhân kia được!

Hắn đứng bên cạnh hồ Tẩy Kiếm, tay phải để lên trán, chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì đó cứ nhảy lên loạn xạ, giống như muốn phá ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng người nói: “Chưa tìm được sao?”

Là Lam Dụ, Mộ Dung Lệ không quay đầu lại. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy vô lực như vậy. Con bé chỉ có thể tới nơi này, nhưng mà nơi duy nhất ở đây chưa tìm lại chính là hồ Tẩy Kiếm này. Lam Dụ đi tới bên cạnh hắn, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, “Nếu như không tìm được hài tử, huynh có nghi là do ta làm không?”

Mộ Dung Lệ nói: “Ta không có tâm trạng mà nói chuyện đùa đâu.”

Lam Dụ lặp lại: “Nói đi, dù sao thì huynh cũng đâu còn chuyện gì khác để làm.”

Mộ Dung Lệ nói: “Không, Lam Dụ, ta biết rõ nàng là người như thế nào.”

Lam Dụ nói: “Huynh cũng biết sau chín năm, ta sẽ thành người như thế nào sao?” Mộ Dung Lệ không nói lời nào, Lam Dụ nói tiếp: “Được rồi, nếu như không tìm thấy đứa bé, huynh cũng tin không phải do ta làm, vậy huynh làm sao đây? Đón Quách cô nương quay về, bồi thường giống như đối với ta sao? Hay lại tự mình áy náy, thống khổ, vượt qua tám năm?”

Mộ Dung Lệ không muốn nghe nữa, nói: “Ta đi ra ngoài tìm.”

Lam Dụ nhìn theo bóng lưng của hắn, nói: “Lệ ca, huynh rớt một miếng thịt, huynh đau lòng, ta hiểu. Nhưng không phải cứ nhặt lên vá lại vết thương là coi như chưa từng bị cắt mất đâu.”

Mộ Dung Lệ nói: “Bây giờ ta không muốn nghe những lời nói nhảm này, ta chỉ muốn biết Huyên Huyên đang ở đâu thôi!”

Hắn sải bước rời đi, gần ra khỏi viện, Lam Dụ nói: “Những nơi có thể tìm ta đều đã tìm hết rồi, xem ra là có người giấu đi.”

Mộ Dung Lệ nhíu mày, “Không thể nào!” Ai mẹ nó lại có gan này chứ?!

Lam Dụ nói: “Ta không biết là ai, nhưng mà nếu như vẫn còn ở trong phủ, huynh cho rằng đến tận bây giờ mà Quản Giác vẫn chưa tìm ra được sao?”

Mộ Dung Lệ thực sự nhịn không được chỉ muốn chửi lên, “Một đứa bé sống sờ sờ như vậy, nói giấu liền có thể giấu được sao?” Chờ chút, có một chỗ, hẳn không có người nào đi lục soát!

Hắn bước nhanh như bay, chạy về phía Mãn Tinh Lâu của Bệ Cẩm Bình. Kỳ thực Mãn Tinh Lâu đã từng được lục soát qua, nhưng mà Bệ Cẩm Bình ngủ say như chết, không hề bị đánh thức.

Mộ Dung Lệ đi nhanh vào phòng ngủ của nàng, nhưng nàng vẫn đang ngủ say. Thị nữ bên cạnh đáp lời, nói Quản Giác đã cho người lục soát từ trong ra ngoài khắp một lượt rồi. Nhưng mà Quản Giác đương nhiên không dám xông vào phòng ngủ của vương phi, không muốn làm kinh động đến Bệ Cẩm Bình. Mộ Dung Lệ nhíu mày, cũng không có ở đây sao?

Đúng lúc này, Bệ Cẩm Bình tỉnh giấc, vuốt mắt ngồi dậy, hỏi: “Ai đang nói chuyện vậy? Đêm hôm khuya khoắt có cho người khác ngủ không….” Lời còn chưa dứt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt xanh đen của Mộ Dung Lệ, nhất thời cái gì cũng không dám nói nữa.

Mộ Dung Lệ thấy hài tử không có ở chỗ nàng, cũng không muốn nói dông dài với nàng nữa, đang định đi, chợt nghe Bệ Cẩm Bình kêu lên: “Ai nha, nhóc con này, sao con có thể đái dầm ra đây được chứ!!”

Vừa nói chuyện vừa tay chân luống cuống bò dậy, còn rống với thị nữ: “Còn không mau tìm y phục thay cho tiểu quận chúa! Ai nha, hỏi nhũ mẫu xem buổi tối con bé được bú sữa chưa vậy! Trời ơi, thúi quá đi, ta chưa có con——”

Mộ Dung Lệ quay đầu, nhìn thấy tiểu quận chúa đang ngủ bên cạnh nàng, đạp đạp hai chân, vẫn không hề tỉnh. Vì cơ thể thực sự quá nhỏ, lúc Bệ Cẩm Bình còn đang ngủ, cả người bị vùi dưới chăn, không phát hiện ra.

Trong nháy mắt đó, trong lòng như có tảng đá lớn rơi xuống. Con mẹ nó, hồn phi phách tán cũng không bằng thế này.

Sắc mặt của Mộ Dung Lệ, không nhìn ra được bất cứ hỉ nộ ái ố gì, sắc mặt kia, tâm tình cả đời đều giấu ở bên trong. Con mẹ nó! Con mẹ nó!

Hắn không ngừng nghĩ, thật sự muốn đem cái thứ đáng chết này cắt ra thành từng miếng, nấu thành nồi thịt cho rồi!

Hắn đi đến, một tay bế tiểu Huyên Huyên lên, ôm vào trong ngực. Có cảm giác không chân thực chút nào. Tiểu Huyên Huyên bị đánh thức, oa một tiếng khóc lên. Mộ Dung Lệ, có thể khóc là tốt rồi, mẹ nó, tìm một chỗ không người, lão tử cùng khóc với con. Cái đứa tiểu vương bát này!

Ừm, không đúng, như vậy chẳng phải lão tử sẽ thành lão….

Thực sự là giận đến hồ đồ luôn rồi!

Đám người Quản Giác, Triệu Võ nghe nói đã tìm ra tiểu quận chúa, quả thực không khác gì việc sắp bị tử hình bỗng nghe được ngự chỉ đại xá thiên hạ vậy.

Cái gì gọi là có đường sống trong chỗ chết, cái gì gọi là có hi vọng, cái gì gọi là mừng như điên, cái gì gọi là mỉm cười nơi chín suối… Ách, cái cuối cùng bỏ đi. Lúc mọi người chạy đến Mãn Tinh Lâu, Mộ Dung Lệ đã ôm Tiểu Huyên Huyên đi rồi, chỉ bỏ lại một câu: “Lập tức thông báo cho Hương phu nhân!”

Bệ Cẩm Bình vẫn còn đang tức giận, “Cái thứ gì vậy, nói cũng không nói tiếng nào, liền cứ vậy ôm đi! Làm ta sợ hết hồn! Có cái gì hơn người đâu!”

Quản Giác trong lòng thầm nói, không hổ là vương phi, người cao siêu quá đi mất! Mẹ nó, ngài ấy mang binh mười năm, mấy chục vạn đại binh Tây Tĩnh còn không hù dọa được hắn, ngọn cờ hướng tới nơi nào, Đông Hồ nghe tiếng mà chạy, Sơn Nhung không đánh mà hàng. Người lại đơn thương độc mã, bày ra chút kế vặt, suýt chút nữa đã hù ngài ấy sợ chết khiếp trong chính vương phủ của mình….

Bệ Cẩm Bình thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, mắng xong liền để thị nữ đi thay chăn nệm, xong rồi lại ngủ tiếp. Mộ Dung Lệ ôm bé con xuất hiện, nhũ mẫu liên quan đến chuyện này đã sợ đến ngất đi. Còn lại hai người mới còn chưa được dạy bảo tốt, bất kể thế nào cũng không dám qua——bộ dáng kia của Mộ Dung Lệ, tựa như muốn gặm xương người ta vậy. Có người đến gần mới là lạ!

Tiểu Huyên Huyên khóc mãi không thôi—— cái quần còn đang ướt đây này! Chỗ thắt lưng Mộ Dung Lệ bị cọ xát vào cũng ướt một mảng lớn, cả giận nói: “Người chết hết rồi sao?”

Quản Giác không có cách nào khác, nghiêm lệnh cho hai nhũ mẫu mới nhất định phải đi qua. Hai nhũ mẫu đang đi, chân liền mềm nhũn, hạ nhân cầm y phục của Tiểu quận chúa chạy tới trước. Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm bọn hắn——ý của các ngươi là, để lão tử tự thay y phục cho con bé phải không?

Quản Giác cũng không hề có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, hai đại nam nhân, tay chân luống cuống thay đồ cho Huyên Huyên. Huyên Huyên khó chịu, khóc nháo đủ thứ. Trên đầu Mộ Dung Lệ, bao nhiêu mồ hôi đều tuôn hết ra, mẹ nó, trên đời này tại sao lại có loại trẻ con phiền toái như vậy cơ chứ!

Hắn gầm lên: “Câm miệng!” Thiếu chút nữa đem lão tử hù chết! Con còn có mặt mũi mà khóc nữa sao! Đêm hôm khuya khoắt không ngủ cùng nhũ mẫu, chạy loạn làm cái gì!

Ban đêm Tiểu Huyên Huyên bị đánh thức, vốn đã hơi khó chịu rồi. Giờ lại bị hắn quát cho một trận, nhất thời khóc đến thở không ra hơi. Mộ Dung Lệ thực sự bó tay toàn tập, gào thét: “Hỏi xem hai nhũ mẫu kia chết chưa? Không chết thì lăn tới đây mau! Dài dòng nữa liền giết hết cửu tộc!”

Quản Giác nghĩ thầm, ai ya, loạn hết lên rồi, ông nói: “Để tiểu nhân ôm tiểu Quận chúa đi.”

Mộ Dung Lệ đang nhức đầu, lập tức liền đưa tiểu Huyên Huyên cho ông, “Ôm đi đi!”

Đợi đến khi hài tử được ôm đi, lúc này Mộ Dung Lệ mới bắt đầu thay y phục. Lúc này trống ngực còn đập liên hồi. Hắn ra khỏi phòng, liền đến Thính phong uyển. Mộ Dung Kha đã đi ngủ, còn Lam Dụ thì chưa. Thấy hắn qua, đứng lên nói: “Tìm thấy rồi sao?”

Mộ Dung Lệ ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng, ừ một tiếng. Lam Dụu nói: “Huynh tới tìm ta, không phải chỉ là muốn báo cho ta biết chuyện này thôi đấy chứ?”

Mộ Dung Lệ nói: “Hài tử cần có mẫu thân, nàng ấy nhất định phải về.”

Lam Dụ cười nói: “Vậy huynh định an bài ta như thế nào đây?”

Mộ Dung Lệ cũng không phải là người thích rối rắm, nếu có chuyện gì quá phức tạp, hắn sẽ chuyển qua hướng đơn giản mà nghĩ, “Có thể để cho nàng ấy đến cái viện cách xa nàng nhất, như vậy thì nàng sẽ không phải gặp mặt nàng ấy nữa.”

Lam Dụ trầm mặc, sau đó hỏi: “Nếu như ta không đồng ý thì sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Ở bên cạnh ta, sẽ không có một người nào khác làm chủ nhà nữa. Nàng nhất định phải đồng ý.” Thái độ cương quyết, không hề có chút ý muốn thương lượng nào. Hắn nói tiếp: “Chín năm trước, là ta nợ nàng. Ta vẫn muốn dùng tất cả mọi thứ của ta để đền bù cho nàng. Nhưng mà, Lam Dụ, chín năm trước, con bé bất quá mới chỉ là một hài tử, ta không thể bởi vì áy náy của ta, mà khiến cho hai mẹ con phải chia lìa, nay đây mai đó. Lam Dụ, nếu như con bé thực sự xảy ra chuyện gì….bi kịch chín năm trước, ta sẽ không để nó lại diễn ra một lần nữa.”

Lam Dụ cư nhiên cũng không hề có ý khăng khăng, nói: “Lệ ca, thực ra thì ta bơi rất giỏi.”

Mộ Dung Lệ ngớ ra——cái gì?

Lam Dụ nói: “Trước đây ta nhảy xuống sông, thực ra cũng không phải vì muốn tự sát.” Bầu không khí nhất thời tẻ ngắt, nàng mỉm cười: “Ta biết chuyện này không liên quan gì đến huynh, nhưng đó là lựa chọn của ta. Ta muốn bảo vệ Mặc Dương, bảo vệ cho mấy vạn bách tính trong thành. Bỏ một mình ta, không tính là gì cả. Nhưng mà Lệ ca à, ta cũng không có cách nào cứ thản nhiên coi như không có chuyện gì xảy ra mà xuất hiện trước mặt huynh được. Bởi vì cứ nhìn thấy huynh, ta lại nghĩ đến chuyện này, nhớ tới diện mạo của bọn chúng ghê tởm như thế nào!”

Nàng đưa tay ra, chạm nhẹ vào mặt Mộ Dung Lệ, “Ta nhảy xuống sông cũng không phải là do nhất thời xúc động, hay cũng không phải là do muốn đi tìm chết. Thân thể ta đã cho huynh, ta cũng đã từng có đoạn thời gian sạch sẽ không chút dơ bẩn, Lệ ca, ta cũng đã từng yêu huynh. Ta không phải người chỉ vì mấy tên súc sinh mà đi kết thúc mạng sống của mình. Nhưng ta cũng không muốn đối mặt với huynh. Từ nay về sau, tháng tháng năm năm, phải đối mặt với thương hại, nhường nhịn, thương tiếc của huynh, vĩnh viễn giấu đoạn quá khứ này trong lòng, ở bên cạnh huynh, mỗi ngày cùng một nữ nhân tranh giành tình cảm. Đó không phải là cuộc sống ta muốn.”

Mộ Dung Lệ không nói gì, Lam Dụ nói: “Khi đó ta vẫn còn trẻ không biết gì, ta cảm thấy nếu rời đi như vậy, con mẹ nó, dù huynh có là con chó thì cũng có thể nhớ kỹ lão tử chứ? Hà tất gì sau này phải ân ái lương bạc, kết thúc u ám? Nhưng mà ta không nghĩ tới, huynh lại khổ sở nhiều năm như vậy. Lệ ca, xin lỗi, ta….”

Nàng cúi đầu xuống, trán khẽ tựa lên bờ vai dày rộng của hắn, “Lệ ca, ta mang theo tình yêu và nỗi nhớ rời đi, ta không đau khổ, cũng không nuối tiếc. Bây giờ, ta và huynh, mỗi người đều đã có cuộc sống mới, mạnh mẽ bó buộc nhau, đây chính là kết quả.”

Mộ Dung Lệ chậm rãi nói: “Nàng muốn đi phải không?”

Lam Dụ giơ tay hắn lên, để cho hắn ôm hông mình, nói: “Lệ ca, năm nay tiểu Kha sáu tuổi.”

Mộ Dung Lệ không phản ứng kịp, “Cái gì?” Vậy có quan hệ gì?

Giọng nói của Lam Dụ bỗng nhiên lại mang chút hạnh phúc, “Thằng bé mang họ Đoan Mộc, tên là Đoan Mộc Kha. Là con của tướng công ta, Đoan Mộc Chính Dương.”

Mộ Dung Lệ lập tức lại muốn bốc hỏa, “Tướng công của nàng?!” Đoan Mộc Chính Dương quỷ quái gì từ đâu chui ra vậy?!

Lam Dụ cười không ngừng, “Hôm huynh đến, hắn cũng đang ở trong phòng. Ta nói đem con lên Tấn Dương Thành chơi mấy ngày với huynh.”

Mộ Dung Lệ đã hiểu, “Lam Dụ….”

Lam Dụ quay qua ôm hắn một cái, nói: “Lệ ca, quen biết với huynh, yêu huynh, ta không hối hận. Chuyện ở thành Mặc Dương, ta lại càng không hối hận. Trước đây rời khỏi huynh, ta cũng đã từng hối hận. Biết đâu cứ khăng khăng ở lại bên cạnh huynh, có khi cũng sẽ vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng mà, nếu như đã chọn rồi, sẽ không hối hận nữa.”

Mộ Dung Lệ không biết nên nói cái gì.

Tình yêu và nỗi nhớ trên thế gian này, có cái bất cứ lúc nào cũng có thể phai mờ, héo úa, nhưng lại có những cái mọc rễ thật sâu trong tâm trí, lá xanh tươi tốt đến ngút trời.

Thời gian vì nó mà tô lên lớp men nồng đậm, nhật nguyệt thay phiên, tỉ mỉ trang điểm, khiến nó càng ngày càng tươi đẹp kiều diễm, chỉ là không thể quay về được nữa.

Vòng hoa rất đẹp, nhưng không có ai lấy nó trưng trong nhà. Một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện ra, trang điểm lộng lẫy sống qua ngày, là chuyện nực cười cỡ nào.

Mộ Dung Lệ hỏi: “Tên hỗn trướng kia có đối tốt với nàng không?”

Lam Dụ nói: “Trước đây không tốt một chút nào, còn nói mình là một kiếm khách, đồ rác rưởi, coi mình quý giá lắm ý. Lại còn chê ta thô lỗ, cục cằn!”

Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Cái gì?!” Người lão tử coi như là trân báu, thế mà tên hỗn trướng đó lại dám chê?!

Đông Phong Ác

Đông Phong Ác

Status: Completed Author:

Truyện HE, ngược trước sủng ngọt sau, 1 vs 1

Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần.

Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng.
Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..."

Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ.

Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.

Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset