Chương 64.1: Dày vò (1)

Dày vò (1)

Ở trấn Ích Thủy, sau khi Hương Hương thu dọn căn nhà thuê xong xuôi, liền ngủ tròn một đêm. Sáng hôm sau dậy, nàng tìm người làm một hòn đá mài nhỏ trước, lấy ra mười lượng bạc, mua đủ tất cả mọi thứ nồi chậu chén muôi.

Nàng không thể cứ ngồi không mãi, ít nhất cũng phải tìm được kế sinh nhai. Nàng vừa sinh ra, trong nhà cũng đã mở phường đậu hũ. Mà nếu nói về đậu hũ, tay nghề làm óc đậu của nàng vô cùng thuần thục. Lúc này nếu muốn kiếm sống, suy nghĩ đầu tiên đương nhiên là mở phường đậu hũ rồi. Chỉ có điều tiền nàng dư cũng không nhiều, nên không dám mở lớn. Hơn nữa cũng sợ người khác chú ý, cho nên trước mắt cũng không định thuê cửa hàng.

Đầu tiên, nàng ngâm đậu tương, sau đó lại cắt ít sườn bò, khi đó dân chúng chưa được phép tự ý giết bò. Thịt bò rất ít, phần lớn đều là do quan bán ra. Cũng không phải Hương Hương tiếc chút tiền, chủ yếu là do nàng mới tới nên hơi sợ, không quen thuộc với khách nơi đây, nếu làm tương không tốt, chỉ sợ làm ăn cũng khó.

Trên trấn Ích Thủy lại không phải không có phường đậu hũ, người ta dựa vào cái gì mà đến chỗ này ăn.

Nàng đem hành tỏi, nấm đều cắt nhỏ, dùng nước tương ướp thịt bò băm vụn chung với hành tỏi, lại thêm vào một chút rượu. Chờ thịt ngấm gia vị, chảo trên dầu cũng đã sôi, liền cho thịt đã được thái hạt lựu bỏ vào, sau khi thịt đổi màu, cho nấm vào. Sau khi xào chín, cho vào tương chỗ đậu, dầu ớt đã chuẩn bị. Sau cùng cho thêm một ít nước, chút muối, đun sôi, đến khi gần cạn nước thì nhấc nồi ra.

Tiện thể cũng đốt nóng đá vôi. Sau đó chờ đậu tương đã được ngâm tốt, nàng bắt đầu nghiền đậu thành tương trước. Sau đó lại lần nữa dùng túi đậu hũ lọc bã đậu ra. Mãi cho đến khi sữa đậu không hề có tạp chất nữa, mới đem nghiền bã đậu thêm một lần, tiết kiệm đậu tương.

Sau cùng, đun sôi sữa đậu nành, vừa đun lại vừa vớt bọt ra. Chờ không sai biệt lắm, mới nghiền vụn đá vôi, dùng nước vôi trong điều chế thành tương, cho vào trong sữa đậu nành. Chờ không bao lâu, sữa đậu nành sẽ đông lại thành đậu hoa.

Hương Hương làm xong những thứ này, sắc trời cũng đã gần sáng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm, rất nhiều thứ không được tiện, làm chậm trễ rất nhiều thời gian.

Nàng cũng không có ý định làm đậu hũ, trước cứ bán đậu hoa đã, giờ không có cửa hàng, nhiều đồ quá nàng cũng không mang ra được.

Trong phòng bếp đã sớm được chuẩn bị hai cái thùng gỗ, nàng cẩn thận múc óc đậu lên, chọn một con đường có nhiều người qua lại ngồi bán.

Một tiểu quả phụ xinh đẹp như vậy, đột nhiên ra đây bán đậu hũ, đã đưa tới sự chú ý của một số người. Hương Hương dùng hai cái ghế trường mộc nhỏ đặt tấm ván lên, bên cạnh lại để mấy cái bàn nhỏ, để trên một cái ghế gỗ nhỏ, bắt đầu buôn bán.

Nàng gặp người ba phần là cười, huống hồ dáng dấp lại vô cùng ôn nhu hòa khí. Người qua đường nhìn qua, đa phần cũng đều là vì mỹ sắc của nữ nhân này. Óc đậu thực ra chỉ là thứ yếu. Lần lượt có người đến ngồi xuống, Hương Hương tay chân nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã bưng óc đậu tới.

Tương kia vừa thơm vừa cay, rất đủ vị. Óc đậu lại mịn màng mềm nhẵn, cho vào miệng một cái là tan ngay. Lúc mới đầu mọi người còn là vì mỹ nhân mà đến, nhưng mà sau khi ăn được một chén, lại khen óc đậu không dứt miệng.

Bởi vì tương làm từ thịt bò, vô cùng đắt, Hương Hương phải bán ba văn tiền một chén. Thành Tiểu Kế giàu có hơn nhiều so với huyện Lệnh Chi, giá tiền này cũng coi như còn rẻ. Chỉ chốc lát sau, xung quanh sạp nhỏ đã chật kín khách đến ăn đậu hũ não. Hương Hương bận rộn đến trở tay không kịp.

Hai thùng óc đậu, mới qua hai canh giờ đã hết sạch, lại còn có khách nhân không có chỗ ngồi phải đứng bên ven đường ăn. Người không biết còn tưởng ở đây đang xảy ra chuyện gì hay ho nữa ấy chứ.

Hương Hương chờ bán xong đậu hũ não, một mình lặng lẽ dẹp quầy. Bàn ghế tuy không nặng lắm, nhưng để chung một chỗ vẫn hơi nặng. Nàng từ từ đi về phía căn nhà thuê nhỏ của mình. Xung quanh có mấy sạp xem quẻ, bán trái cây, bán trà lạnh, nhưng cũng chỉ nhìn nàng mà thôi.

Mọi người vẫn là có chút coi thường nàng, luôn cảm thấy một nữ nhân xinh đẹp như vậy, tự mình đi ra mở sạp, buôn bán tốt như vậy, chẳng lẽ thực sự lại do người ta đến muốn ăn đậu hũ sao?

Vậy nên cũng chẳng muốn giúp một tay, cứ thờ ơ mà nhìn.

Sau khi về nhà, Hương Hương tính toán, mặc dù thịt bò đắt, nhưng hôm nay cũng kiếm được hơn hai trăm văn tiền. Một mình nàng dùng chắc chắn đủ. Bình yên như vậy quanh năm suốt tháng, chỉ cần chịu khó lao động, còn lo không kiếm nổi cơm ăn sao.

Nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng lúc này vẫn chưa thể nghỉ ngơi được ——bã đậu còn nhiều như vậy. Thời tiết này, bã đậu để không bao lâu sẽ hư hết, bỏ thì tiếc lắm.

Nàng bỏ bã đậu ra, cắt chút hành lá, đem sữa đậu và hành lá hòa cùng với tương, lại cho thêm bã đậu vào, sau cùng rắc chút bột lên bề mặt và cho thêm ít muối. Đợi dầu sôi, cho bã đậu vào chiên thành bánh trứng gà bã đậu. Lại nấu thêm một nồi cháo, tiếp tục mang ra ngoài bán.

Lúc này bán rẻ hơn, một cái bánh bã đậu chỉ có một văn tiền. Có khi còn được đưa kèm thêm chút cháo.

Dưới sông Ích Thủy có mấy người dân nghèo đến đào sông, thích đồ rẻ nên toàn bộ đều qua đây ăn, như vậy nàng cũng bán hàng được nhanh hơn.

Hương Hương bán xong, lúc trở lại nhà cũng đã là xế chiều. Nàng mệt mỏi đến xương cũng muốn rã ra, tùy tiện ăn chút bánh bã đậu, uống chút sữa đậu nành, liền ngả người ra ngủ.

Lúc người của Mộ Dung Lệ đang tìm tòi lục soát ở thành Đại Kế, thì Hương Hương lại đang bán đậu hũ ở thành Tiểu Kế.

Thời buổi này, nếu muốn tìm kiếm một người, thực sự là chuyện vô cùng khó khăn. Cho dù có là nhân vật tai mắt thông thiên như Mộ Dung Lệ thì cũng không thể nào trong chốc lát mà tìm ra ngay được. Hương Hương cũng không nghĩ quá nhiều đến chuyện trong vương phủ, đôi lúc cũng sẽ nhớ đến Tiểu Huyên Huyên.

Nhưng mà có nhớ cũng đâu giải quyết được chuyện gì, dù sao con người cũng luôn phải hướng tới phía trước, sống cho thật tốt mà thôi. Nàng cũng có chút mừng vì con gái không ở đây, cuộc sống như thế này, nàng có thể tự tin nói là vô cùng vui vẻ, nhưng dù sao đối với trẻ con mà nói, vẫn là một cuộc sống rất kham khổ.

Mỗi sáng sớm, Hương Hương đều rất đúng giờ đi đến đầu đường bán óc đậu. Nói chung là làm ăn, cần nhất vẫn là kiên trì bền bỉ, nếu như cứ muốn ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, thì từ từ khách cũng sẽ không tới nữa. Mỗi ngày nàng đều phải gánh mấy cái bàn ghế nặng nề đi đi về về, có khi còn phải đi về ba bốn chuyến, mới bán hết.

Chủ sạp bói quẻ với bán trà bên cạnh thấy vậy, cũng khó tránh khỏi có chút động lòng. Một nữ nhân, chỉ cần có thể chịu khổ, đa phần đều không phải là người hư hỏng gì. Với lại, mỗi lần Hương Hương đi bán đều mặc những bộ y phục vải bố hết sức đơn giản, trang sức sặc sỡ gì cũng không thấy đeo.

Nàng lại là một nữ tử đơn thân hiểu chuyện, bình dị, không gây chuyện thị phi, đối nhân xử thế lúc nào cũng rất lễ độ, quy củ. Người bên cạnh khó tránh khỏi liền sinh chút hảo cảm.

Sáng nay, Hương Hương vừa mới bán xong đậu hoa, chủ sạp bán trà bên cạnh liền nói: “Cô chuyển đồ đi tới đi lui như vậy, có mệt không hả. Không cần dọn nữa đâu, ban ngày cứ để đấy bọn ta trông cho, còn buổi tối thì cô dọn để vào trong sạp bán trà của ta này, hôm sau chỉ cần dọn ra là được.”

Trước kia Hương Hương không dám nói chuyện nhiều với bọn họ, chỉ sợ người ta hiểu lầm, cũng sợ biết mặt mà không biết lòng, có người lại có ý đồ xấu gì đó. Lúc này cũng đã bán được mấy ngày, thấy thư sinh bói quẻ với ông lão bán trà bên cạnh cũng đều là người đứng đắn, liền vui vẻ cảm ơn.

Về sau mỗi sáng sớm, thư sinh bói quẻ và ông lão bán trà đều có đậu hũ não ăn miễn phí. Nhưng hai người cũng không muốn chiếm tiện nghi của một tiểu nữ nhân, bình thường đều qua giúp đỡ nàng dọn bàn khiêng gánh. Lúc này Hương Hương mới được buông lỏng một chút.

Nam nhân bán trái cây bên cạnh thích nói khoác, thường nói mấy lời không đứng đắn. Bà chủ bán y phục bên cạnh còn thường xuyên ứng đối với hắn. Ngày thường ba dưa hai táo mà chiếm chút tiện nghi. Hương Hương không quá để ý đến hắn, cũng không bao giờ nhận lấy trái cây hắn đưa. Bình thường nếu như đang bận, lập tức trừng mắt lên mà quát. Thư sinh và ông lão bán trà biết cũng đều bênh vực nàng, nên hắn cũng không dám làm bậy.

Trấn Ích Thủy vốn cũng không phải là một trấn lớn gì, Hương Hương ngây người ở đây sáu, bảy ngày, dần dần cũng đã quen được với mọi người.

Chủ nhà Dương Lục nương nhiệt tình, nói nhiều, thích nhất là tám mấy chuyện bát quái ở trấn trên. Ông lão bán trà Trần bá thì có con trai đi đến thành Tấn Dương làm ăn, tự mình cùng bạn già cùng mở ra một quán trà. Thư sinh bói quẻ bên cạnh viết chữ rất đẹp, bình thường đều giúp người viết thư, viết câu đối đủ thứ, tạm thời sống qua ngày. Tính tình ngay thẳng, một lòng chuyên tâm đọc sách, muốn lấy được công danh.

Hương Hương vẫn thường nghe hai người nói chút chuyện lý thú ở thành Tiểu Kế, từ từ cũng cởi mở hơn một chút. Nàng không cố gắng liên lạc với người nhà, cuộc sống trong vương phủ, tựa hồ cứ như vậy mà lặng lẽ rời xa nàng. Nàng lại càng thích cái trấn yên bình, tĩnh lặng này hơn, có nước sông róc rách, có khói bếp lượn lờ.

Mộ Dung Lệ không hề rời khỏi thành Tấn Dương, nếu như hắn đích thân rời đi, mọi chuyện sẽ trở nên rất to tát. Cho dù bất luận kẻ nào biết được hắn vì một nữ nhân mà tự mình xuất thủ, thì đều không phải là chuyện tốt lành gì. Sau bao nhiêu lần tìm kiếm không được kết quả gì, Quản Giác rốt cuộc cũng biết được, người kia không hề ở thành Đại Kế. Có lẽ đã từng ghé qua, nhưng giờ thì nàng đã rời đi rồi.

Cái thành bốn phía đều thông như thế, một người giống như giọt nước nhập vào biển khơi, hoàn toàn không thể nào tìm ra được. Hắn phái người đi một chuyến đến huyện Lệnh Chi, vợ chồng Quách Điền căn bản không hề biết đến chuyện của Hương Hương. Ngay cả chuyện nàng bị thả ra ngoài phủ đến ở ngoại trạch cũng không hề hay biết. Người của Mộ Dung Lệ cũng không hề kinh động đến bọn họ, sau khi điều tra rõ tình hình liền bẩm báo lại cho hắn.

Mộ Dung Lệ cũng không nghĩ rằng, nữ nhân này lại thực sự hạ quyết tâm bỏ hắn đi như vậy. Hắn cười lạnh, nàng tốt nhất cứ cầu xin ông trời phù hộ trước đi, cả đời này đừng để lão tử tìm ra được!

Không, nàng cho rằng nàng thực sự có thể chạy thoát khỏi ta sao!

Hắn trầm giọng nói: “Đi đến huyện Lệnh Chi, nói đón con trai của Quách Điền, Quách Dương, đến thành Tấn Dương. Bổn vương sẽ đích thân dạy hắn tập võ.”

Người của Tốn vương phủ đi một chuyến đến huyện Lệnh Chi, truyền lại mệnh lệnh của Mộ Dung Lệ. Quách Điền cảm thấy không thể tin được, Quách Dương vẫn còn nhỏ, thoạt nhìn vị vương gia này cũng không phải là người kiên nhẫn gì cho cam. Tại sao đột nhiên lại muốn đón người đến dạy võ trong phủ?

Trước kia xem ý tứ của Hương Hương, không phải rất không tán thành việc cho đệ đệ mình nhập ngũ sao. Hơn nữa, người lần này tới lại nói rằng đây là ý của vương gia, không hề đề cập nửa câu đến Hương Hương. Thế nào lại không phải là ý của Hương Hương chứ?

Ông không nghĩ ra, nhưng đã là mệnh lệnh của Mộ Dung Lệ, ai lại dám nói một chữ không đây? Không nghĩ ra được cũng chỉ đành phải mặc cho Quách Dương theo chân bọn họ đi thôi.

Nhưng thật ra Quách Dương lại không thèm để ý chút nào, thậm chí còn rất cao hứng nữa. Hắn vốn đã coi Mộ Dung Lệ là đại anh hùng, vẫn luôn xem như mục tiêu phấn đấu suốt đời của mình. Bây giờ đột nhiên biết có thể được hắn truyền thụ võ nghệ, có chỗ nào không cao hứng mà để ý đâu?

Quách Điền kéo con trai đến trước mặt, sợ Quách Trần thị nghe được lại lo lắng, chỉ lén dặn dò, “Đến vương phủ thì đi xem tình hình của tỷ tỷ một chút. Nếu có chuyện gì, nhất định phải viết thư gửi cho cha với mẹ biết! Chuyện gì không biết thì lúc không có ai cứ đến nói với tỷ tỷ, đừng có ở bên ngoài mà nói bậy nói bạ đấy! Vương phủ không giống như những nơi khác, quy củ nhiều, không thể cứ ỷ vào tuổi nhỏ mà làm bậy được. Hơn nữa, trong phủ còn có vương phi, không được gây họa cho tỷ tỷ, nghe chưa!”

Quách Dương đâu còn tâm trí đâu mà nghe cha càm ràm như vậy, liên tục gật đầu. Ngay cả đợi Quách Trần thị chuẩn bị y phục cho cũng không đợi, liền theo người của Tốn vương phủ rời đi.

Vợ chồng Quách Điền cũng ra tiễn hắn, nhưng không đuổi kịp khoái mã của vương phủ, chỉ kịp tới đến bên đường, nhìn một hồi mù bụi. Vợ chồng hai người nhìn nhau, vừa mừng nhưng cũng lại vừa lo. Đứa con trai mười ba tuổi này, rốt cuộc cũng đã chạy một con đường khác, không thể nào đoán nổi nữa rồi.

Tất cả thân bằng quê nhà đều hâm mộ mãi không thôi, Quách gia vừa bay ra một con kim phượng, bây giờ con trai lại có tiền đồ như vậy. Sau này nhất định như đại bàng tung cánh, tiền đồ vô lượng. Quách Điền khiêm tốn đáp lại lời khen tặng của mọi người, trong lòng cũng toàn là thở dài.

Đông Phong Ác

Đông Phong Ác

Status: Completed Author:

Truyện HE, ngược trước sủng ngọt sau, 1 vs 1

Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần.

Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng.
Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..."

Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ.

Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.

Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset