Chương 67.2: Dựa vào (2)

Dựa vào (2)

Mộ Dung Lệ vẫn nói: “Tùy nàng!”

Hương Hương thấy hắn nói như vậy, lại cũng không có ý bắt nàng phải đi, cũng không tiện nói thêm gì nữa, nghĩ đến điểm tâm để lại lúc sáng cho hắn chắc là đủ rồi, đành phải qua chỗ Trần bá lấy ít trà về, lại bưng ra cho hắn mấy đĩa trái cây tươi.

Mộ Dung Lệ một mình chiếm một cái bàn nhỏ, những khách nhân khác cũng đặc biệt có ánh mắt, không ai muốn cùng hắn ngồi chung một bàn. Hắn uống trà, nhìn Hương Hương bưng đậu hoa cho từng bàn, từng bàn một. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn đi đến phường đậu hũ của Quách gia ở huyện Lệnh Chi. Hắn không phải là một người tỉ mỉ, nhưng vẫn nhớ rõ bóng hình nàng ngày đó, mặc một bộ bố y màu cỏ tươi, váy trắng, trên đầu cài một đóa hoa quyên màu vàng nhạt.

Thực ra hắn không thích trà, nhưng với trà này, hắn lại ngồi suốt một canh giờ. Đã muốn gần trưa, rốt cuộc Hương Hương cũng bán xong đậu hoa, lúc này mới thu dọn bàn ghế để vào trong quầy trà của Trần bá.

Mộ Dung Lệ không đến giúp nàng, hắn vốn mang tính tình đại gia, lấy đâu ra cái ý thức kia. Đợi đến khi Hương Hương gánh thùng gỗ chuẩn bị về nhà, hắn mới đi qua, nhíu mày nói: “Mỗi ngày nàng đều làm những chuyện này sao?”

Hương Hương thấy đám người Trần bá và thư sinh đều đang nhìn mình, nhất thời có chút xấu hổ, vội vàng đi trước vài bước, đáp lời: “Dạ”. Bày sạp buôn bán, cũng đâu phải cứ như vậy?

Mộ Dung Lệ nhíu mày, “Rất thú vị sao?”

Hương Hương nhìn nhìn hắn, trong lòng nói có gì mà thú vị, phải kiếm tiền ăn cơm chứ sao.

Mộ Dung Lệ sánh bước cùng nàng, nhìn nàng gánh thùng gỗ trên vai thực sự rất kỳ quặc, không khỏi nhận lấy. Cũng không phải chưa từng gánh qua, lúc ở Trường thành, cát đá bùn đất còn không phải do hắn gánh sao? Mặc dù hắn không phải tự mình động thủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn cũng các tướng sĩ gánh bùn cát.

Hương Hương thấy hắn trực tiếp gánh trên vai như vậy, động tác cũng thành thạo, cũng có chút kinh ngạc, hỏi: “Trước đây vương gia từng gánh qua rồi sao?”

Những bậc vương tôn công tử này, không phải nên là mười ngón tay không dính nước đó sao?

Mộ Dung Lệ nói: “Trong quân doanh, công việc đầy ra đấy, nào là đào hầm sửa kênh, xây cầu lót đường, chuyện gì lại không làm? Có khi ở đâu có nạn châu chấu, hạn hán, quân sĩ đang trong lúc không chiến, có mặt ở đó cũng là chuyện thường thấy.” Gánh một cái quang gánh thôi mà, có gì đâu mà ngạc nhiên?

Hương Hương bật cười, Mộ Dung Lệ nói: “Năm đó, lúc huyện Lệnh Chi sửa tường thành, lão tử còn đến lót từng cục gạch đây!”

Hương Hương đột nhiên nhớ tới, nói: “Chuyện mấy năm trước phải không? Ta còn nhớ rõ lúc huyện lý sửa thành ta mới mười một tuổi. Ngày đầu tiên khởi công còn dùng tam sinh tế thiên! Cha ta đã dẫn ta và đệ đệ đến xem.”

Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, lúc đó hắn không muốn sống trong thành Tấn Dương nữa, Yến Vương liền đưa hắn chạy tới huyện Lệnh Chi, chủ yếu là vì tế thiên. Sau khi có mặt để tế thiên, liền tự tay dùng xẻng động thổ đầu tiên, quả thật cũng từng đặt gạch lên. Nhưng mà người ta là thân phận gì, ngươi còn mong người ta làm thợ gạch nữa sao. Đương nhiên cũng chỉ là hứng thú nhất thời, cũng không ở quá mấy ngày.

Hắn hiếm khi nói về chuyện cũ, Hương Hương nghe hắn nói nạn châu chấu ở Ngư Dương, lại nghe đến dịch bệnh ở Liêu Tây. Những thứ kia đều là một thế giới hoàn toàn xa lạ nàng chưa từng được tiếp xúc qua, Mộ Dung Lệ thấy nàng nghe hứng khởi, cũng liền nói nhiều một chút: “Trước đây nghe đồn ở Huyện Dương Nhạc xuất hiện cương thi hút máu, lúc đó lão tử cùng với mấy thái y cũng đã đi đến đó a. Nhưng thực ra mấy cương thi đó là do thôn dân ở đó bị chó cắn, mắt chuyển đỏ, sợ sáng, sợ nước, gặp người liền cắn….”

Hắn nói nhiều chuyện, bất tri bất giác đã về gần đến nhà. Lần đầu tiên Hương Hương cảm thấy thì ra con đường này lại ngắn như vậy. Sau đó nàng nói: “Lục nương bị thương, ta đi làm chút thuốc cho bà.”

Mộ Dung Lệ hỏi: “Không để hạ nhân đi cho?”

Hương Hương nói: “Bà là vì ta mới bị thương, nên ta muốn tự mình làm chút gì đó cho bà…”

Mộ Dung Lệ nói: “Đi đi.” Chỉ là một chén thuốc thôi mà, ai đi lấy thì cũng có gì khác biệt đâu? Nàng đi không chừng còn lấy phải thuốc giả ấy chứ…

Hương Hương lấy thuốc, tự mình sắc lấy rồi đưa qua cho Lục nương. Vừa giúp bà đổi thuốc, vừa chăm sóc bà tắm rửa, còn mua cơm trưa cho bà. Mộ Dung Lệ cảm thấy nữ nhân này từ sáng đến tối bận hơn mình nhiều. Chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng đủ làm cho nàng bận rộn một hồi. Ví như làm cơm cho hai con chó, nàng cũng có thể làm đến gần nửa canh giờ.

Cả một đời như vậy, thật không coi là sống uổng phí sao?

Hương Hương trở lại trong phòng, thấy Mộ Dung Lệ đang cầm một hũ thuốc bột trong tay, nàng chưa từng thấy qua, không khỏi nhìn nhiều hơn. Mộ Dung Lệ cũng không nói đến, chỉ là hỏi: “Tắm ở đâu vậy?”

Hương Hương đun nước nóng cho hắn, lại đến chà lưng cho hắn. Tay trắng chuyển động trên tấm lưng dày rộng của hắn, Mộ Dung Lệ cũng cảm thấy, lần gặp mặt này coi như là vui vẻ, biết rõ cơ thể mình không khỏe, vẫn nói: “Nếu như nàng muốn, tự mình tới đi.” Nếu chính nữ nhân của mình có ý này, cho dù có chết cũng phải làm một lần. Cái khó chịu nho nhỏ này thì nhằm nhò gì.

Hương Hương nghĩ nghĩ mãi mới hiểu được ý của hắn, sắc mặt lấp tức ửng đỏ, “Không, ta…” Nói còn chưa hết câu, đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Hương Hương đang luống cuống, vội vàng đứng dậy đi mở cửa. Bên ngoài là Dương Lục nương đang đi vào, nói: “Quách nương tử, có chuyện này, bà già này đã muốn hỏi từ hôm qua rồi.”

Thực ra Hương Hương không muốn để cho bà vào cửa, Mộ Dung Lệ còn đang ở trong phòng đây! Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, đánh phải nhắm mắt hỏi: “Lục nương có chuyện gì vậy ạ? Bà cứ nói đi đừng ngại.”

Lục nương nói: “Trấn trên có gia đình họ Lý, con trai mở một cửa hàng bán vải. Con có ấn tượng gì không?”

Hương Hương mù mờ, “Con…con không biết ạ. Ngoại trừ những lúc cần mua đồ, chứ con chưa qua trấn trên bao giờ ạ.

Lục nương nói: “Mấy ngày trước hắn có đến quán của con ăn đậu hoa, lúc về khen không dứt miệng. Quách nương tử, hắn nguyện ý không so đo tính toán chuyện con là góa phụ, muốn lấy con làm chính thất. Đây là cơ hội khó có được nha. Mặc dù nhà hắn còn có một tiểu thiếp, bất quá đó chỉ là nha đầu thông phòng mà thôi, trở ngại không lớn. Lại còn chưa có con nối dõi…”

Sắc mặt Hương Hương cũng thay đổi, Dương Lục nương còn đang nói chuyện, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông to lớn từ trong phòng đi ra, trên người chỉ khoác một cái áo trắng mỏng, đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bà.

“Quách, Quách nương tử….” Bà cả kinh chết đứng người, đây là…

Lại thấy nam nhân kia đi đến trước mặt Hương Hương, cười lạnh nói: “Góa phụ sao?” Hắn lại chuyển hướng sang Dương Lục nương, hỏi: “Nàng nói nàng là góa phụ sao?!”

Tiện nhân! Lão tử thả nàng ra cho nàng chơi đùa một chút, con mẹ nó nàng thật lại dám nói lão tử chết rồi?! Thảo nào mật thám của vương phủ hơn mười ngày mới tìm được người——ai lại dám nghĩ thiếp của vương gia trốn đi lại dám tuyên bố rằng mình là một góa phụ đâu chứ!!

Dương Lục nương cũng bối rối, hơn nửa ngày mới hỏi: “Quách nương tử, hắn là ai vậy?”

Hương Hương nhất thời cũng bị nói lắp: “Hắn…”

Mộ Dung Lệ lạnh như băng nói: “Lão tử chính là trượng phu đã chết của nàng đây!”

Dương Lục nương gần như là chạy trốn đi ra ngoài, người đàn ông này so với Dương Thuận Phát còn đáng sợ hơn nhiều. Dương Thuận Phát chỉ là con chó, suốt ngày đi sủa bậy mà thôi. Còn hắn là còn hổ, không nói tiếng nào, nhưng một cái tát thôi lại có thể bay đi nửa mặt….

Chờ đến khi Dương Lục nương đã chạy đến không còn thấy bóng dáng đâu, lúc này Mộ Dung Lệ mới áp sát đến Hương Hương, Hương Hương liên tiếp lui về phía sau. Nàng chỉ là lời nói vô tâm, thuận miệng mà nói thôi. Thật sự không hề có ý muốn rủa hắn chết. Mộ Dung Lệ xách nàng đi, ném lên trên giường, đồ hỗn trướng, hôm nay lão tử không cho nàng nếm chút lợi hại thì không được!

Hắn đè lên người nàng, Hương Hương chết đi sống lại nhiều lần, sau lại phát hiện ra hô hấp của Mộ Dung Lệ có chút không đúng lắm. Đôi khi hắn phải dừng lại, hít thật sâu cái hũ thuốc ở trong tay, hít xong lại tiếp tục trở lại. Hương Hương có chút hoảng hốt, hỏi: “Vương gia, ngài bị sao vậy? Đang bị thương phải không?”

Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Câm miệng!”

Nàng hỏi lão tử thế nào, cho dù không chết cũng sẽ bị nàng làm tức chết!

Ban đêm, Mộ Dung Lệ liền bắt đầu cảm thấy không tốt, trong phổi giống như một cái ống bễ cũ kỹ, tạp âm càng ngày càng nhiều. Ngực bắt đầu đau nhức khó chịu, hô hấp càng lúc càng chật vật, hắn vẫn mạnh mẽ chống đỡ, đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng thức dậy. Hương Hương đang ngủ, hắn không muốn đánh thức nàng, trực tiếp đi ra ngoài.

Đầu đường nửa đêm một mảnh yên tĩnh, hắn vịn lấy tường đá, thở gấp một hồi. Đêm khuya sương năng, lại hít phải chút gió lạnh, hắn bắt đầu ho khan. Thị vệ nằm vùng bí mặt mắt thầy tình huống không ổn, cũng không dám tiến lên đỡ lấy hắn, vội chạy đi tìm đại phu.

Lần này đi cùng tới tổng cộng có ba đại phu, hai người là thái y, một người là thánh thủ giải độc dân gian, Lâm Hạnh Chi. Lúc này ba người đỡ hắn lên xe ngựa, Mộ Dung Lệ vừa ho khan, vừa thở gấp, chỉ cảm thấy đầu óc căng ra đau nhức, giống như muốn nổ ra luôn vậy. Hai thái y vừa giúp hắn thuận khí, vừa thêm bớt thuốc, lại phối với hũ thuốc hít.

Thánh thủ giải độc Lâm Hạnh Chi: “Vương gia, độc này của ngài vô cùng ngang ngược, bọn ta đã lấy ít máu của Quách tiểu công tử xem có thể điều chế ra thuốc giải hay không. Trước mắt thì thuốc hít này mặc dù có thể làm giảm các triệu chứng, nhưng nếu dùng nhiều e rằng sẽ khiến cho chất độc bị biến tính, nếu cứ để tích tụ ở trong phổi, chỉ sợ càng phức tạp khó giải. Trong lúc này, ngài tuyệt đối không được để kiệt sức!”

Mộ Dung Lệ qua hơn nửa ngày thở dốc, rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại, nói: “Khói độc cũng phải nghĩ cách chế ra. Sớm muộn gì bổn vương cũng phải mời nhị ca ngửi thử một chút.” Bây giờ phụ vương còn sống, cho dù thế lực phân tranh, nhưng sao nhẫn tâm để ông thấy cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây?

Trong lòng cho dù có tức giận thế nào, cũng phải kìm nén xuống.

Hắn nghỉ ngơi ở trong xe một hồi, Lâm Hạnh Chi ở một bên vẫn khuyên: “Nơi này dù sao y dược cũng không tiện, không bằng vương gia và Hương phu nhân dọn đến dịch quán ở tạm đi ạ. Nếu bệnh trở nặng, thảo dân cũng có thể kịp thời đi qua chữa trị.”

Mộ Dung Lệ suy nghĩ một chút, nói: “Quên đi, các ngươi cứ tìm một chỗ ở gần đây là được.”

Ba người nhất tề đáp ứng, Mộ Dung Lệ cảm giác mình có thể động được rồi, liền đứng dậy, lai đỗi hũ thuốc hít mới, lần nữa đi vào cửa.

Hương Hương ngày đêm mệt mỏi, cư nhiên vẫn chưa tỉnh lại. Mộ Dung Lệ nằm xuống bên cạnh nàng, lại ôm nàng vào trong ngực. Đầu nhỏ Hương Hương hơi lệch, cọ cọ trong khuỷu tay hắn tìm một vị trí thoải mái, phát ra tiếng mơ hồ nhỏ.

Mộ Dung Lệ không ngủ được, vén tóc trên trán nàng lên, chỉ cảm thấy lông mày, lông mi, rồi còn cả cái mũi kia, tại sao lại dễ nhìn như vậy? Nhìn một chút, nhẹ nhàng dùng môi đóng dấu lên chóp mũi nàng.

Đông Phong Ác

Đông Phong Ác

Status: Completed Author:

Truyện HE, ngược trước sủng ngọt sau, 1 vs 1

Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần.

Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng.
Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..."

Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ.

Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.

Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset