Chương 73.2: Kinh hồn (2)

Kinh hồn (2)

Đôi lúc có người táy máy chân tay với nàng, nhưng mọi người đều yêu thích tay nghề nấu ăn của nàng, có thể đem biến thịt nướng thông thường thành món ngon, cũng yêu thích quần áo nàng giặt xong đều thoang thoảng mùi hương, nên đều không quá phận. Lại thêm nữa nàng là phụ nữ có thai, cũng không quá chú ý.

Hương Hương nỗ lực làm tốt tất cả những thứ này, nhưng không có một khắc nào quên, những kẻ này là dạng người gì!

Người Hồ cầm đầu cực kì ít nói, nhưng trong ánh mắt mang theo một cỗ tàn nhẫn. Hắn bình thường ở lại trong núi nhiều nhất, mấy tên thủ hạ thường thường đi ra ngoài săn thú, xuống núi cướp bóc.

Hắn rảnh rỗi, ngoại trừ việc mài loan đao của hắn, thì là nhìn chằm chằm Hương Hương. Có lúc nhìn nàng thịt muối, có lúc nhìn nàng giặt quần áo. Nữ nhân này tuy rằng bụng to, nhưng không có nửa điểm muốn nghỉ ngơi lười biếng.

Hắn nói: “Trượng phu của ngươi đã bao lâu chưa tới đây?”

Hương Hương dùng gậy gỗ cố hết sức đập quần áo, nói: “Rất lâu rồi, sau khi ta mang bầu cũng không còn gặp được hắn nữa.”

Hắn hỏi: “Ngươi cũng không đi tìm hắn ư?”

Hương Hương nói: “Hắn… Nếu như hắn không cần ta nữa, ta đi tìm hắn thì có ích gì?”

Hắn liền không nói lời nào, lại cúi đầu nhìn nàng dùng một loại bột đậu kì quái vò quần áo. Hắn nói: “Mỗi ngày ngươi đều làm những việc này à?” Dáng vẻ nàng làm những chuyện này rất nhuần nhuyễn, hắn càng tin chắc nàng không phải con cái gia đình giàu có.

Hương Hương nói: “Ừm.”

Nam nhân nói: “Rất tốt.” Đột nhiên hơi nhớ đại phi của mình. Thế nhưng Thành Khánh đã giết trưởng tử của hắn, các nàng chỉ sợ… đã bị chiếm thành của riêng rồi.

Hương Hương cố hết sức vò quần áo, đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau. Nàng ôm bụng, nói: “Ngươi… Ngươi có thể tránh đi một chút hay không?”

Nam nhân nhìn nàng, nàng nói: “Ta muốn đi tiểu.”

Nam nhân gật đầu, nói: “Đi.”

Hương Hương trốn trong đám cỏ cây um tùm, đứa bé này thật không ngoan, thời điểm không nên ra ngoài lại một mực đòi ra. Nàng ngậm một cành cây vào trong miệng, cởi y phục tự đỡ đẻ cho mình. May mà trước đây đã sinh một đứa rồi, có chút kinh nghiệm.

Bên ngoài bụi cỏ, nam nhân nghe động tĩnh bên trong, hắn không đi vào. Chẳng qua cảm thấy nữ nhân này rất kiên cường. So với với những tên đàn ông nhát gan mà hắn từng gặp còn kiên cường hơn nhiều.

Hắn đã có tuổi, trải qua nhiều chuyện chìm nổi. Thật ra con người, không phải chỉ có đánh hổ săn sói mới là dũng sĩ. Rùa thần và phù du, sao so mạnh yếu.

Qua gần nửa canh giờ, trong bụi cỏ đột nhiên oa một tiếng, tiếng khóc trẻ con rõ to truyền ra. Hương Hương biết không che giấu nổi, ôm hài tử cũng không biết làm thế nào cho phải. Những người nam nhân kia, có thể tạm thời sẽ không giết nàng. Thế nhưng con của nàng…

Bên ngoài, nam nhân khẽ nói: “Ngươi còn sống không? Ôm tới ta xem một chút.”

Hương Hương cắt đứt đoạn cuống rốn, là một thằng nhóc. Nàng dùng tấm da mỏng bọc kỹ đứa trẻ lại. Cả người đã sớm bị mồ hôi làm ướt đầm đìa, nàng yếu ớt đi ra, thấy nam nhân đưa tay ra, thật sự chuẩn bị đón lấy đứa bé.

Nàng không do dự, trao đứa bé cho hắn. Sau đó tới gần hắn, khẽ hỏi: “Đáng yêu không?”

Nam nhân ngẩn ra, loại thân cận khiến hắn cảm thấy có một chút ấm áp. Hắn nói: “Xấu quá.”

Hương Hương nói: “Bên ngoài gió lớn, ta ôm nó về trước nhé?”

Nam nhân ôm đứa nhỏ, quay đầu nhìn nàng đang gần như mất hết sức lực, cởi áo lông trên người bọc lấy nàng. Tay trái ôm nàng lên, tay phải ôm đứa trẻ, nhanh chóng trở về nhà nhỏ.

Hương Hương thay quần áo, tự nấu nước tắm rửa rồi mới ôm lấy đứa bé cho nó bú. Nàng thật sự khâm phục bản thân, thế nhưng con người ở tuyệt cảnh, chung quy phải đặc biệt kiên cường một chút.

Buổi tối, các nam nhân trở về, phát hiện nhiều thêm một thằng nhóc. Bọn họ ôm thằng bé, ngạc nhiên nhìn ngắm. Hương Hương sợ bọn họ làm con bị thương, cố gắng kéo người dậy làm đường thố ngư.

Bọn họ ở quan ngoại, cực ít hiểu biết về ẩm thực Đại Yến. Tuy rằng cảm thấy quái quái, nhưng cũng cảm thấy mới mẻ. Hương Hương ôm con trở về đi, nam nhân cầm đầu vẫn đang nhìn nàng, nàng khẽ nói: “Ta… Ta muốn cho nó bú.”

Nam nhân cầm đầu hỏi: “Ngươi đã từng sinh con?”

Hương Hương thất kinh, biết để lộ kẽ hở, vội vàng nói: “Vợ cả của trượng phu ta trước đây đã từng sinh con, ta… Từ khi nàng mang thai, ta vẫn ở bên cạnh hầu hạ.”

Lúc này nam nhân mới gật gù, không nhìn nàng nữa.

Hương Hương cho hài tử ăn xong, mình thì cảm thấy mệt muốn chết rồi, liền cứ ôm nó mà ngủ.

Bên ngoài nhà nhỏ, mấy nam nhân ngồi vây quanh ở bên đống lửa nói chuyện: “Mộ Dung Lệ vẫn bám lấy trấn Ích Thủy không buông, qua đó rất nhiều ngày, không có nửa điểm ý định triệt binh. Ta sợ hắn sớm muộn cũng sẽ lục soát đến ngọn núi này.”

Nam nhân cầm đầu, đương nhiên chính là Khả Hãn Đông Hồ Thiết Mộc Cát. Hắn nói: “Phải nhanh một chút làm địa đồ ở đây. Địa đồ có núi rừng chi tiết!”

Thủ hạ có người đáp một tiếng Vâng, hắn còn nói: “Đại quân đi tới chỗ nào rồi? Phi Ưng Hồi của ta có đến không?”

Hương Hương ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ nghe được ba chữ Mộ Dung Lệ.

Ngày thứ hai, nàng đi tới khe núi nhặt lại chỗ quần áo hôm qua sinh xong không kịp thu hồi. Mới vừa vào đến phòng nhỏ, liền thấy có người đang thu dọn đồ đạc, nàng ngẩn ra —— bọn họ phải đi sao?

Nàng mỉm cười hỏi: “Các ngươi muốn rời khỏi nơi này à?”

Nam nhân cầm đầu nhìn nàng một cái, hỏi: “Đi cùng chúng ta không?”

Hương Hương ngẩn ra, nàng vốn có mấy phần phong vận, lúc mang thai không chăm sóc tốt, người cũng gầy gò không ít. Bây giờ sinh đứa bé xong, vóc người rất nhanh hiển lộ ra. Trên mặt không còn phù thũng, mặt nhỏ lại, mắt cũng có vẻ to.

Quả thực là tiêu chuẩn mĩ nhân bại hoại của nước Yến.

Thế nhưng những ngày gần đây, các nam nhân lại không dám dùng lời nói đùa giỡn nàng nữa, trái lại trở nên thủ lễ. Bình thường cũng chưa bao giờ tiến vào phòng ngủ của nàng. Lúc này nghe thấy lời này, nàng hơi run, sau đó nói: “Không được, ta ở đây quen rồi. Đợi hết tối nay rồi đi, các ngươi săn nhiều thú như thế, một mình ta không ăn hết, hỏng rồi thì đáng tiếc.”

Nam nhân cầm đầu nói: “Theo ta đi đi.” Hương Hương cúi đầu, nam nhân nói: “Ta cưới nàng.”

Hương Hương khẽ nói: “Không —— ta không muốn làm thiếp.”

Các nam nhân xung quanh vốn hơi nổi giận, bây giờ lại đột nhiên nở nụ cười. Nam nhân cầm đầu cũng cười, nói: “Sẽ không ai đuổi nàng ra ngoài nữa, ta bảo đảm.”

Hương Hương cúi đầu, nam nhân nói: “Đi theo ta. Con của nàng, ta sẽ cố gắng nuôi dưỡng nó.”

Hương Hương âm thầm cắn răng, tựa hồ đang do dự. Nam nhân bước tới nắm tay nàng, nàng dường như bị bị bỏng mà rụt về, nói: “Ta… Ta tuy rằng ở nơi núi rừng, nhưng cũng là đàng hoàng…”

Nam nhân cười nói: “Ta biết. Nhưng nam nhân của nàng rất lâu không đến rồi, ta có thể cưới nàng.”

Hương Hương đỏ mặt, quay đầu trở về nhà. Các nam nhân nhìn lẫn nhau một chút, có người khẽ hỏi: “Nàng ta đồng ý hay không đồng ý?”

Có người lặng lẽ nói: “Đương nhiên là đồng ý rồi, thẹn thùng. Không xem mặt đều đỏ rồi hả?”

Nam nhân cầm đầu cười ha ha: “Chuẩn bị thức ăn ngon, rượu ngon, ăn uống no nê, từ mai chúng ta khởi hành!”

Trong phòng, đứa bé vẫn còn ngủ. Lòng bàn tay Hương Hương toàn là mồ hôi. Bọn họ sắp rời khỏi đây, không, tuyệt không cho phép bọn họ rời khỏi đây.

Nàng lấy trong phòng bếp ra một bao nấm. Từ sau khi cứu bọn họ, mỗi ngày nàng đều đi ra ngoài hái rau dại, giặt quần áo. Thậm chí sẽ từ từ xông mùi hoa lên y phục của bọn họ.

Mà như vậy khiến nàng có nhiều thời gian ở bên ngoài hơn, cũng có nhiều thời gian để hái nấm! Nàng đã từng làm việc với quân y một thời gian, lúc ấy thường thường đi ra ngoài hái rau dại. Quân y đã dạy nàng nhận biết nấm độc.

Nhưng phải thu thập nhiều như vậy, độc chết mấy người này, xem ra không dễ dàng một chút nào. Nàng vẫn không dám xuống tay, vạn nhất thất bại, nàng và con chắc chắn sẽ chết thảm!

Thế nhưng bọn họ lập tức sẽ rời khỏi nơi này, bất luận thế nào, ngày hôm nay nhất định phải động thủ.

Chỗ nấm kia nàng làm thành tương, nàng dùng mật ong nướng chín con lợn rừng, làm một bát tương thơm nức đậm đà, để bọn họ chấm ăn.

Mấy người kia xuống chân núi cướp rượu, đám người Hồ vẫn rất cẩn thận, rượu thịt đều dùng ngân châm để thử độc. Thế nhưng tương bưng lên cuối cùng, bọn họ cầm thịt trong tay, vốn không nghĩ đến phải thử độc cái này.

Nam nhân cầm đầu dùng hồ ngữ nói mấy câu, mọi người bắt đầu nhậu nhẹt. Hương Hương sợ bọn họ ăn không đủ, lại dùng chỗ nấm còn lại nấu gà hầm nấm. Sợ bị nhận ra, lại cắt nấm ra thật nhỏ.

Mọi người đều thả bụng ăn uống thật no say, Hương Hương chỉ ăn mấy miếng thịt, nam nhân cầm đầu nâng cốc đưa cho nàng, nàng cũng uống một hớp.

Đến lúc nửa đêm, những người bên ngoài bắt đầu miệng sùi bọt mép. Đến lúc nhận ra bất thường thì đã không đứng dậy nổi. Nam nhân cầm đầu gào thét vài tiếng, tựa hồ đang hỏi đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng ôm bụng, bắt đầu nôn mửa.

Hương Hương sợ cực kỳ, nàng đã cố gắng cho nhiều nấm độc nhất có thể, nhưng vẫn không chắc chắn được số lượng lớn như thế có đủ trí mạng không.

Bởi vì rất nhiều loại nấm sau khi đun sôi liền mất đi độc tính, lúc làm tương nàng thậm chí chỉ rửa sạch rồi cắt vụn cho vào ngâm. Bên ngoài có tiếng động rất lớn, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, nam nhân cầm đầu môi đã hơi phát tím, tức giận hỏi gì đó, nhưng nói hồ ngữ.

Hương Hương không muốn nghe hiểu, lúc hắn xông lại, cánh tay vẫn giấu ở phía sau của Hương Hương bỗng nhiên giơ lên, sau đó chém xuống —— Chu Mãn chết rồi, Hương Hương lấy bội đao của hắn.

Một đao kia chém xuống rất nặng, vẻ mặt nàng cũng dị thường tuyệt quyết. Nam nhân cầm đầu nhìn kỹ nàng, môi hơi mấp máy, như đang hỏi tại sao.

Hương Hương lại chém thêm một đao, lần này hai tay cực ổn, đầu của nam nhân bay ra ngoài, rầm một tiếng va lên tường, mang theo một luồng suối máu.

Một đời Khả Hãn Thiết Mộc Cát, nhất thời mất mạng nơi đây.

Bên ngoài các nam nhân trúng độc đã sâu, có hôn mê, có toàn thân co giật. Hương Hương nắm thật chặt thanh đao, mỗi người một đao, toàn bộ chém hết.

Lần này chém thành suối máu, diện mạo của nàng vẫn khá sạch sẽ. Không còn quá hoảng sợ nữa. Những người này, mỗi người đều là kẻ đáng bị ngàn đao bầm thây. Chết đến một trăm lần một ngàn lần, cũng không đáng tiếc.

Những oan hồn đã chết đi, cuối cùng rồi sẽ nguyền rủa trả thù những kẻ đã làm thương tổn vùng đất này.

Nàng dựa vào tường đứng một lúc, trở lại trong phòng, lau sạch máu trên tay, lại thay đổi quần áo, ôm con lên. Thằng bé ngủ rất say, thỉnh thoảng còn táp táp cái miệng nhỏ. Hương Hương cúi đầu hôn môi trán của hắn, đương nhiên là không cách nào ngủ được. Máu trong thân thể sôi trào lăn lộn, như muốn trào dâng lên.

Nàng chỉ nghĩ, nếu người Hồ trốn vào trong núi rừng, có phải là người yến đã thắng rồi? Mộ Dung Lệ… Trước đây Thái tử nói hắn đã chết rồi. Hắn thật sự đã chết rồi sao?

Nhưng người ở huyện Lệnh chi, cha mẹ, tỷ tỷ, đệ đệ, bọn họ vẫn mạnh khỏe không có việc gì chứ? Ta muốn trở về Lệnh Chi, trở lại cố hương của ta.

Trong núi tối đen, mùi máu tanh đầy đất. Trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, nhưng vững vàng mà ôm đứa bé. Nhất định có thể trở lại, nhất định có thể.

Hương Hương một đêm không ngủ, đợi đến khi sắc trời sáng choang, nàng nhặt hết tất cả những vật đáng tiền trên người đám người Hồ, sợ nhớ không rõ đường, khôđành chạy theo đường cũ xuống núi. Ôm đứa bé, cầm theo tài vật của người Hồ, lại giấu đoản đao ở bên hông, không quên cầm theo thanh đao của Chu Mãn, nàng lảo đảo, bước xuống dưới núi.

Lúc này, Mộ Dung Lệ đang truy tìm trong núi, Thái tử vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống chọi lại, hắn không thể điều nhiều người tới đây. Thế nhưng nhân thủ có thể điều động được đều đã tới hết. Hai con chó vẫn đang đánh hơi, thế nhưng thời gian đã qua quá lâu, mùi bên dưới ngọn núi đã sớm bị hòa tan.

Đám người Mộ Dung Lệ tốn một thời gian dài mới đi được sâu vào trong núi, ngay cả chính hắn cũng không tin, nữ nhân kia, có thể xuyên qua rừng núi mà đến tận nơi này?

Đột nhiên, tiếng chó sủa sắc nhọn vang lên, hắn ngẩn ra, nhanh chóng đi tới.

Đông Phong Ác

Đông Phong Ác

Status: Completed Author:

Truyện HE, ngược trước sủng ngọt sau, 1 vs 1

Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần.

Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng.
Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..."

Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ.

Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.

Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset