Mộ Dung Lệ có giây lát im lặng, dĩ nhiên không biết ứng đối nàng ra sao. Đôi mắt của nàng vẫn trầm tĩnh như lúc ban đầu, cũng không phải kiểu tùy hứng giận dỗi của nữ nhân, mà là đắn đo suy nghĩ.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Con thì sao?” Đây mới là điều mà nàng thực sự quan tâm, hắn biết. Thì ra nữ nhân vẫn luôn ở trong vương phủ của hắn trồng hoa cất rượu, thêu thùa làm cơm ấy, chưa từng chân chính yêu hắn. Mà hắn dĩ nhiên vẫn luôn biết điều đó.
Chờ đợi và được chờ đợi đều chỉ là ảo giác, nàng chưa từng chờ đợi hắn trở về. Không… Có thể đã từng có một lần, hắn hứa cho nàng vị trí trắc phi, hứa hẹn sau này trong phủ sẽ không có thêm một nữ nhân nào khác. Trong nháy mắt ấy, nàng cũng không phải là không động lòng nghĩ thầm muốn bên nhau tới già.
Sau đó hắn liền mang hai mẹ con Lam Dụ về.
Phải đáng thương thế nào, đến cuối cùng lại muốn dùng hai đứa bé để cứu vãn.
Hương Hương trong lòng còn ôm con trai đang ngủ say, nghe vậy khẽ nói: “Bọn trẻ là của Vương gia, không thể theo ta lưu lạc phố phường, Vương gia hãy mang chúng về đi.” Nhũ mẫu sẽ cố gắng chăm sóc bọn chúng, thậm chí so với nàng còn cẩn thận hơn. Còn có Cẩm Bình, cũng sẽ coi chừng hai người bọn chúng. Không có mẫu thân, bọn họ sẽ bớt được rất nhiều thị phi.
Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy lồng ngực như bị người trước mặt cho một đòn: “Nàng không cần bọn chúng?!”
Hương Hương nói: “Không được. Có điều bé con còn quá nhỏ, nếu như Vương gia đồng ý… ở lại bên cạnh ta một thời gian, đương nhiên là tốt nhất.”
Mộ Dung Lệ không biết mình đang suy nghĩ gì, lâm trận đối địch thì đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, đột nhiên lại bị những mảnh vỡ không quá quan trọng tràn ngập. Vẻ mặt hắn từ từ trở nên lạnh lùng, nói: “Nàng biết rõ ràng bản thân đang nói gì không?”
Hương Hương nói: “Đúng, nô tỳ rõ ràng chính mình đang nói cái gì. Ta đã suy nghĩ rất lâu, trước đây… E ngại Vương gia, cũng không dám nói. Thế nhưng hiện tại, ta biết Vương gia kỳ thực là một người rất tốt, hẳn sẽ không cưỡng ép một nữ nhân…”
Mộ Dung Lệ chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ kiều diễm ướt át của nàng mở ra đóng lại, hắn thậm chí không thể hít sâu, hắn chầm chậm nói: “Tùy nàng.”
Không, lão tử bị một nữ nhân từ chối. Trong lòng gần như điên cuồng rít gào, nhưng vẻ mặt vẫn âm lãnh. Hắn cầm giấy bút trên bàn, viết thư thả thiếp. Viết chữ như rồng bay phượng múa, nhưng hắn vốn không biết mình đã viết những gì.
Không, lão tử phải kiên trì, lão tử không thể để cho một nữ nhân chê cười được. Hắn viết thư thả thiếp xong, ném bút lông sói xuống bàn rồi xoay người ra khỏi cửa.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, tốc độ của hắn hơi chậm lại. Nếu như, nếu như thời khắc này nàng thay đổi tâm ý…
Nhưng nàng không làm thế. Mộ Dung Lệ bước qua cái ngưỡng cửa kia, mơ hồ, có một loại ảo giác như tâm can bị xé ra từng mảnh. Từ sau lần hỗn loạn ở Tấn Dương, hắn vẫn hành quân đánh trận, dãi gió dầm sương chưa bao giờ cảm thấy khổ cực. Lật núi tìm kiếm nàng nhiều ngày, sau đó lập tức chạy tới Ngọc Hầu quan, truy kích người Hồ, bắt về Thái tử. Hầu như chưa từng ngừng nghỉ trong chốc lát, tức tốc phò tá Mộ Dung Bác trở thành tân Thái tử.
Chiếu thư dịch trữ (đổi ngôi thái tử) của Yến vương vừa được ban xuống, hắn liền đi thẳng đến Lệnh Chi. Nhưng thứ mà nàng muốn, dĩ nhiên lại là một tờ thư thả thiếp, vĩnh viễn cắt đứt mọi liên hệ.
Hắn ra khỏi Quách gia, vẫn đi như gió cuốn, chỉ không biết tại sao, nhớ tới mười năm chinh chiến. Mười năm chiến trường, lưu lại vô số chiến thương, đổi được sự kính ngưỡng của bách tính Đại Yến. Nhưng trên thực tế, hắn chưa từng in dấu trong lòng bất luận kẻ nào.
Hắn nhảy lên chiến mã, nhớ tới năm đó dưới Tấn Dương thành, thiếu niên mười lăm tuổi mặc giáp cầm thương, chí khí dâng trào. Yến Vương cười hỏi: “Con trai, vì sao con lại tòng quân?”
Hắn vung roi thúc ngựa, chạy băng băng trên đường.
Mười hai năm sau, vị chiến tướng hai mươi bảy tuổi, Tốn Vương gia quân công trác tuyệt , nhìn thẳng vào những người trẻ tuổi đứng xếp thành hàng kia, cũng thường xuyên hỏi: “Chư quân vì sao lại tòng quân?”
Vì sao lại tòng quân?
Hương Hương nhìn hắn rời đi, hắn không mang đứa bé đi. Cửa gỗ trạm trổ vang lên một tiếng động, Quách Trần Thị đi vào, cười nói: “Thật vất vả gặp mặt một lần, sao Vương gia đã vội vã đi ngay thế?”
Hương Hương miễn cưỡng cười nói: “Có việc, ngài ấy vẫn bận rộn bên ngoài.”
Quách Trần Thị tới ôm lấy cháu ngoại, nói: “Ngài không nói… Khi nào đón con hồi phủ à?”
Quách Dương kỳ thực đã nói với bọn họ, vợ chồng hai ước chừng cũng biết trong phủ xảy ra chuyện gì. Chỉ là sợ khiến nàng thương tâm, vẫn không hỏi han gì.
Hương Hương nói: “Nương, con không muốn trở về vương phủ, có được không?”
Quách Trần Thị ngẩn ra, hỏi: “Ngài ấy không chịu lại… đón con vào phủ ”
Quách Điền cũng tiến vào, nghe vậy nói: “Hương Hương, vốn là trước đây, cha cũng không nói gì, nhưng bây giờ con không suy nghĩ cho bản thân, thì cũng phải vì hai đứa bé mà cân nhắc.”
Hương Hương nói: “Con đã cân nhắc rồi, cha, con không muốn tở về vương phủ. Đứa bé còn ở bên cạnh con một ngày, con liền cố gắng dưỡng dục một ngày. Nếu đến tuổi, đi theo ngài ấy, bất kể là học văn hay là tập võ, chung quy cũng tốt hơn đi theo con.”
“Nhưng… Nhưng cứ như thế, con sẽ trở thành người bị ruồng bỏ…” Quách Trần Thị do dự nói, Quách Điền cắt ngang lời bà, nói: “Cha tin tưởng con quyết định như vậy nhất định có đạo lý của mình.”
Hương Hương gật đầu, nói ra được thành lời, đột nhiên cảm thấy ung dung trước nay chưa từng có.
Hư danh và hâm mộ vẫn đè trên người suốt mấy năm qua, làm cho nàng gần như không đứng lên nổi. Mà hiện tại, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Quách Điền nhìn biểu hiện của nàng, không khỏi thở dài một hơi, hỏi: “Vương gia đồng ý rồi à?”
Hương Hương lấy ra tờ thư thả thiếp Mộ Dung Lệ để lại, hắn là người kiêu ngạo như vậy, đã lưu lại thư, tất nhiên sẽ không đổi ý.
Hắn cũng chắc chắn sẽ không vì vậy mà làm khó dễ người nhà của mình, hắn kỳ thực là một đại trượng phu trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng một nam nhân như vậy, không phải nữ nhân nào cũng yêu nổi.
Hương Hương vốn không muốn ở cùng với nhà Quách Điền, chỉ sợ bị kẻ khác chê trách chỉ trỏ. Dù sao Quách gia dựa vào Mộ Dung Lệ, một thời gian quá mức phong quang. Bây giờ đột nhiên truyền ra tin tức nàng bị ruồng bỏ, e rằng mạ vàng loang lổ, sơn son thưa thớt, người lại rơi xuống trần ai, xem tình đời lạnh bạc.
Thế nhưng Quách Điền và Quách Trần Thị không để nàng đi. Quách Điền nói: “Con là con gái của chúng ta, dù cho người bên ngoài vì con lên xuống mà nhân tình nóng lạnh, cha mẹ chỉ có thể cùng con vinh nhục. Đứa ngốc, thời điểm gian nan nhất người một nhà chúng ta cũng trải qua rồi, bây giờ có là gì, chỉ là đi qua kính mỏng mà thôi.”
Hương Hương ôm cha mẹ, nước mắt chảy xuống, giây phút ấy trái tim cực kỳ an ổn.
Quách Điền là một chính nhân quân tử, nếu Vương gia đã lập thả thiếp thư, đương nhiên Quách gia không thể tiếp tục dính lấy quan hệ, lấy danh nghĩa của hắn để hưởng phú quý.
Hắn sai người đem sính lễ lúc trước Mộ Dung Lệ mang đến gửi về Tấn Dương, tính toán những chỗ tiêu dùng bù vào. Cùng con số ban đầu cũng xấp xỉ.
Sau đó tự mình cầm thư thả thiếp tới quan phủ đăng ký.
Lúc Mộ Dung Lệ nhận được rương châu báu, quả thực giận đến phổi cũng nổ. Sau đó lại nhận được thư của quan chức Lệnh Chi đưa tới, hắn nghiến răng, đi qua đi lại ở thư phòng.
Đồ hỗn trướng này, cả nhà hỗn trướng này!
Sau đó liền không nợ nần gì, cũng không tiếp tục gặp lại sao?
Không được, con trai lão tử vẫn còn ở trong tay nàng! Hắn suy nghĩ một chút, nắm bút viết ba chữ “Mộ Dung Kiệt”, dùng phong thư gấp vào, ấn lên dấu hiệu của Tốn Vương phủ, để tiểu sứ truyền tin mang về Lệnh Chi.
Hương Hương nhận được thư, biết đây là tên của con trai, cũng không có ý kiến gì. Chuyện Tốn Vương phủ thả thiếp truyền tới, Quách gia dần ít đi những kẻ đón đưa. Thế nhưng cũng không ai dám bắt nạt, dù sao Tiểu vương gia vẫn còn do Quách gia nuôi nấng đấy.
Tuy rằng có người cũng âm thầm nghị luận có phải là con gái Quách gia không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ), bị Vương gia ruồng bỏ liền cùng người khác sinh con rồi chạy về nhà đến. Thế nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng lắm —— nếu quả thật là thiếp thất của Vương gia, đã không tuân thủ nữ tắc thậm chí sinh ra con hoang, há chỉ đơn giản là ruồng bỏ thôi sao?
Châu quan cũng sợ có người thừa cơ bắt nạt Quách gia, cá tính của vị Vương gia này là cực kì bao che khuyết điểm. Coi như hắn vứt đồ trên mặt đất, ngươi đi qua giẫm một cước, không phải là chuyện đơn giản. Lập tức vội vàng sai người lan truyền tin Vương gia tự mình ban tên cho Tiểu vương gia. Trong lời nói đều ẩn chứa ý từ đừng mù mắt mà đi trêu chọc Quách gia, một thời gian ngắn, mọi người đều không dám nghĩ nhiều.
Mộ Dung Lệ ở trong vương phủ mấy hôm, ngày ngày mang tiểu Huyên Huyên và Mộ Dung Kha đi cưỡi ngựa, bắn tên. Bệ Cẩm Bình có hỏi mấy lần chuyện của Hương Hương, Quách Dương biết, ngầm nói cho nàng về thư thả thiếp.
Bệ Cẩm Bình vừa nghe, mặt xụ xuống: “Hương Hương tỷ cứ đi như thế sao?”
Quách Dương nói: “Hừm, tỷ của thần chỉ là thiếp, có thư là được.”
Bệ Cẩm Bình lôi kéo tay áo của hắn, đôi mắt to chớp chớp: “Quách Dương, chúng ta được xem như bạn bè có đúng không?”
Quách Dương dời ánh mắt, nói: “Không dám, tại hạ chỉ là một hạ nhân trong phủ, sao dám cùng Vương phi đàm luận giao tình.”
Bệ Cẩm Bình nói: “Ta mặc kệ! Ngươi xem, Hương Hương tỷ xin một tờ hưu thư thật dễ dàng. Ngươi bảo tỷ ấy xin cho ta một tờ với!”
Quách Dương cười ngất.
Mộ Dung Lệ mỗi đêm hồi phủ, đều sẽ đến Tẩy Kiếm các ở một lúc. Thời gian không ngắn. Tẩy Kiếm các mất đi chủ nhân, bây giờ tất cả đều do hạ nhân xử lý. Hoa cỏ tuy rằng cắt tỉa dụng tâm, nhưng cũng đã mất vẻ phong lưu kì thú lúc trước.
Mộ Dung Lệ biết dưới gốc ngô đồng kia chôn rất nhiều rượu trái cây. Bên dưới bồn hoa cũng có các loại tương ủ trong bình. Hắn nhiều lần muốn đào lên, cũng không hề động tay.
Những chuyện thấy vật nhớ người như thế này, hắn thật sự không muốn làm.
Hắn ngồi trên lan can đá trắng cạnh ao Tẩy Kiếm một lúc, nhưng thấy trăng tròn trong vắt, phản chiếu ở trong nước, hơi nước lững lờ. Đúng rồi, có người nói lúc nàng mang bầu Huyên Huyên, từng viết thư cho lão tử.
Hắn đi đến thư phòng, lục tung tùng phèo lên tìm kiếm. Bên cạnh có thư đồng hỏi: “Vương gia, ngài đang tìm cái gì? Tiểu nhân giúp người tìm.”
Mộ Dung Lệ lườm hắn một cái, khiến thư đồng sợ đến mức vội vàng lùi ra cửa, không dám tiếp tục hé răng. Hắn vùi đầu tiếp tục tìm —— mẹ, chuyện mất mặt như tìm thư nhà nữ nhân của ta viết, làm sao lão tử dám nói ra?!
Tìm một vòng, không tìm được. Mẹ nhà hắn chứ, hai lão già Lục Kính Hi và Trịnh Nghiễm Thành này, để thư ở chỗ nào rồi?! Vứt là chắc chắn sẽ không vứt, mỗi phong thư đều phải lưu trữ.
Hắn tìm một lúc, cuối cùng cả giận nói: “Trói hai lão già Lục Kính Hi, Trịnh Nghiễm Thành đến đây cho bản vương!”
Hai người Lục, Trịnh nửa đêm canh ba bị lôi từ trong chăn ra trói lại, một đường giải tới Tốn Vương phủ, suýt chút nữa bị dọa sợ vỡ mật!
Hai cái bánh tét bị ném vào trong thư phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt thịnh nộ của Mộ Dung Lệ! Hai người sợ đến mức trực tiếp dập đầu xin tha, không biết đã đắc tội ôn thần này chỗ nào rồi.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Thư hàm được gửi tới quân doanh, để ở đâu?”
Hai người vừa nghe, nhất thời sắc mặt như màu đất —— không, không phải thiếu mất phong nào chứ? Dù sao nhiều thư như thế, thiếu một hai phong cũng không ai biết được!
Lúc này Trịnh Nghiễm Thành nhanh chóng bò lên, để thư đồng cởi trói cho mình, lập tức đi tới ngăn bí mật trong thư phòng của Mộ Dung Lệ, lấy ra mấy cái hộp gỗ lớn. Mộ Dung Lệ vừa nhìn, phản ứng đầu tiên là —— ồ, thì ra trong thư phòng của lão tử lại có ngăn bí mật!