Mộ Dung Lệ ở Ngọc Hầu quan tổng cộng ba cái nửa tháng, bảy lần đưa thư. Trước đây cũng không gửi nhiều lần như thế, Hương Hương quả thật không biết, hắn cố ý chọn riêng một người đưa tin, đúng hẹn nửa tháng tới lại một lần, một ngày cũng không chậm trễ.
Quách Điền và Quách Trần Thị nhìn ra thì vừa bực mình vừa buồn cười, mỗi lần Quách Dương vừa hỏi: “Nhị tỷ đâu rồi?”
Vợ chồng hai người đều nhịn cười: ‘Đang làm bài tập…”
Hương Hương vốn không đọc được bao nhiêu sách, chút chữ nghĩa trong đầu viết được mấy câu đã là miễn cưỡng lắm rồi. Hắn còn yêu cầu mỗi phong thư năm trăm chữ, khiến cho hiện tại nàng vừa nhìn thấy người đưa tin đã thấy da đầu tê rần.
Sau này Mộ Dung Lệ cũng không thường chép thơ tình nữa, chỉ viết một ít phong nguyệt nơi biên quan, có một lần còn gửi một bộ đồ cho nàng. Có điều vì không tiết lộ quân tình, trên thư không ghi địa hình cụ thể, thậm chí cả đường nét núi non, chỉ viết Bạch Lang hà đóng băng, hùng ưng bay cao trên trời rộng.
Hương Hương cả đời cũng chưa từng thấy một trời biên tái như thế, đọc thư suốt một hồi lâu. Nói không ngóng trông, đương nhiên là giả. Có điều vì nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ), sinh trong thế đạo như vậy, muốn đi ngắm nhìn một chút cũng là chuyện không thể .
Dường như không có cánh ưng, chỉ có hùng tâm.
Cũng không phải không tiếc nuối.
Ba cái nửa tháng sau, vào đúng ngày mười lăm tháng ba. Hương Hương vốn đang trốn trong nhà.
Quách gia hiện tại có thể nói là nóng đến bỏng tay, người người đều biết nơi này sắp sửa ra một vị Vương phi . Đồng thời cũng đều biết Tốn Vương gia đối với Vương phi quả thực là tình thâm ý nặng. Mỗi tháng đều đặn hai phong thư tới lui.
Ngày mười ba tháng ba, chợ đèn lồng đổi nơi tổ chức thành bên ngoài phủ Bình Liễu Bá.
Các thiếu nữ cả huyện thành hầu như đều đến dự, nói là muốn dính chút quý khí của Vương phi. Tiểu Huyên Huyên còn lén chạy ra ngoài chơi, khi trở về mang cho Hương Hương một chiếc đèn hoa sen.
Chiều hôm đó, Hương Hương lại như chờ một chiếc giày rơi nốt xuống đất, thấp thỏm bất an chờ người đưa tin.
Nhưng mà lần này người đưa tin không đến, Hương Hương hơi ngờ vực, chuyện này không giống tác phong của Mộ Dung Lệ. Hắn là loại người mà ngươi nói khoai tây ăn rất ngon, hắn liền có thể cho ngươi ăn khoai tây cả đời.
Một đêm ngủ không ngon, ngày thứ hai,
Hương Hương còn chưa dậy, bên ngoài đã có người gõ cửa. Quách Trần Thị đi vào, trước tiên giúp nàng mặc quần áo cho con trai. Hương Hương thì tự giúp tiểu Huyên Huyên mặc. Tiểu Huyên Huyên muốn mặc trước, nó không ngồi yên một chỗ được, mặc quần áo tử tế lại muốn chạy ngay đi chơi.
So sánh với nó, đệ đệ thì yên tĩnh rất nhiều, bình thường ngay cả khóc cũng không khóc.
Hương Hương vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Nương, bên ngoài ai gõ cửa thế ? Mới sáng sớm.”
Quách Trần Thị nói: “Vương gia đưa sính lễ đến, con mau mau mặc quần áo tử tế qua xem một chút đi.”
Hương Hương há miệng, Quách Trần Thị nhìn nàng, khẽ nói: ‘Con à, mấy năm này con ở vương phủ, coi như mặt ngoài phong quang, nhưng bên trong cũng ngầm chịu không ít oan ức. Cha mẹ biết con là đứa hiểu chuyện. Vương phủ này dù gì cũng đã bước vào, bây giờ con cũng có hai đứa rồi …”
‘Nương, con hiểu. Con không có gì ủy khuất.” Hương Hương không cho bà nối tiếp, trước tiên thả Huyên Huyên xuống giường, để nhũ mẫu dẫn nó đi rửa mặt. Tự mình mặc quần áo chỉnh tề rồi bước đến gian ngoài. Huyện Lệnh Chi chỉ là một huyện thành nhỏ, thế nên đội ngũ đưa sính lễ của Mộ Dung Lệ có vẻ rất dài dòng.
Từng hòm từng hòm nối đuôi nhau như nước chảy.
Quách Điền đi ra ngoài, nói chuyện với bà mối. Này được xem như tam môi lục sính đứng đắn, đương nhiên phức tạp hơn lần trước nhiều lắm. May mắn những ngày qua Quách Điền và Quách Trần Thị cũng đang cực lực chuẩn bị gia cụ, của hồi môn cho Hương Hương. Trước đây có chuẩn bị, nhưng lúc đó Hương Hương làm thiếp, nên cũng không dùng tới.
Lần này có thể sử dụng, nhưng những thứ đó cũng không xứng với thân phận của Vương phi. Đương nhiên đành phải đặt gấp một bộ khác.
Những chuyện này nếu phải chuẩn bị gấp, ba cái nửa tháng cũng coi như vội vàng. Cũng may là Mộ Dung Lệ tới Ngọc Hầu quan, nếu như hắn không đi, phỏng chừng với tính tình của hắn, sẽ muốn đón dâu ngay lập tức.
Những chiếc rương được bao phủ bằng vải đỏ, từng hòm từng hòm khiêng vào Quách gia. Một phần là triều đình ra, sính lễ cơ bản để sính thú Vương phi. Một phần khác là Tốn Vương phủ ra, do Quản Giác chuẩn bị, có ý tứ thêm hoa thêm gấm. Bất quá lần này thêm hoa hơi nhiều.
Hương Hương mở hòm xiểng ra, bên trong có xiêm y được cắt may riêng theo số đo của nàng, từng cái từng cái, tất cả đều là chính phục của Vương phi. Đồ trang sức lại càng nhiều vô số kể.
Hương Hương thở dài, nghĩ người này, cũng không biết hiện tại đang ở đâu rồi.
Mộ Dung Lệ ngay lập tức trở về Tấn Dương thành, chính thức nghênh đón vương phi là một quá trình cực kỳ phức tạp. Không phải hắn cứ chạy đến huyện Lệnh Chi đón người vào trong phủ là xong việc. Mộ Dung Lệ tuy rằng thiếu kiên nhẫn làm những việc vụn vặt thế này, nhưng nếu đã đồng ý cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên là phải làm đúng lễ nghĩa mới được.
Hắn báo cáo tình huống của Ngọc Hầu quan cho Mộ Dung Bắc, hai người lại chọn ra các tướng lĩnh trẻ tuổi, thương lượng với Chu Ức thay đổi chút máu mới. Tuy rằng trước đây Chu Ức đứng sai đội hình, thế nhưng ông ta có một đứa con trai kiên trung không đổi. Hơn nữa sau khi người Hồ xâm lấn, ông ta ngay lập tức bảo vệ Yến Vương. Mộ Dung Lệ và Thư Phi trốn trong thành Ngư Dương. Phần này công lao vẫn không nhỏ. Cho nên ông ta thân là ngự tiền Thái úy, không hề bị liên lụy.
Trong Tốn vương phủ giăng đèn kết hoa, Mộ Dung Lệ cũng không chê phiền phức, để tùy Quản Giác xử lý. Đoan Mộc Chính Dương còn ở trong phủ, Mộ Dung Lệ không muốn dính líu đến chuyện giữa hắn và Lam Dụ. Đoan Mộc không phải là người yêu thích làm khách lâu dài, như bây giờ… hắn cũng tính toán muốn mang mẹ con Lam Dụ rời khỏi đây.
Lam Dụ vẫn không muốn con trai mình mỗi ngày luyện kiếm suốt chín canh giờ, sau đó đi khắp thế giới tìm người so kiếm. Dưới cái nhìn của nàng chuyện này đúng là đồ thần kinh. Trượng phu thần kinh thì thôi, Con trai tuyệt đối không thể thần kinh được.
Đoan Mộc Chính Dương cảm thấy đó mới là cuộc sống của gia tộc Đoan Mộc, bản thân hắn cũng như thế từ nhỏ tới lớn, thần kinh chỗ nào chứ ? !
Mộ Dung Lệ cũng mặc kệ bọn họ nháo loạn, hắn đào một vò rượu dưới gốc ngô đồng ở Tẩy Kiếm các. Là rượu mơ, rượu đã cực kỳ hương thuần.
Người cất rượu, cũng lập tức có thể trở về .
Gió lướt qua ngọn ngô đồng, chân thành báo tin xuân. Rượu nguyên chất chảy vào yết hầu, có một loại cảm giác mỹ mãn dài lâu.
Rượu và thức ăn trong tửu lâu, mới thì mới, lạ cũng lạ, nhưng dù sao vẫn thiếu cảm giác của gia đình.
Mộ Dung Lệ không biết Đoan Mộc Chính Dương mang mẹ con Lam Dụ đi lúc nào, hắn tới Thính Phong Uyển chỗ mẹ con nàng ta ở, tìm được một cái hộp gấm, một phong thư, đó là bút tích của Lam Dụ. Hắn chầm chậm mở hộp gấm ra, bên trong chỉ có một đôi vòng tay ngọc. Là ngọc Hòa Điền thượng hạng, chất ngọc ôn hòa nhẵn nhụi, màu nhũ bạch thuần khiết. Mộ Dung Lệ mở lá thư, Lam Dụ chỉ viết hai hàng chữ ít ỏi — chúng ta đi đây, không uống rượu mừng của huynh.
Mộ Dung Lệ gấp phẳng lá thư, nhớ lại mười một năm trước, hắn đồng ý với nữ tử kia — sau này nàng chính là Vương phi của ta.
Mười một năm sau, nàng đã có phu quân. Vận mệnh giống như mớ tơ rối, duyên phận xa ngàn dặm.
Ai biết chuyện sau này sẽ ra sao?
Ngay 22 thang 3, đội ngũ đón dâu đi tới huyện Lệnh Chi, một đường diễn tấu sáo và trống, đón Tốn Vương phi lên kiệu hoa. Huyện Lệnh Chi mở tiệc suốt ba ngày, Mộ Dung Lệ cưỡi ngựa lớn, thân mang mãng bào Tốn Vương, dong ngựa đi đầu đội ngũ. Phía sau không chỉ có của hồi môn của Hương Hương, còn có hai chiếc xe đẩy, bên trong là tiểu quận chúa và Tiểu vương gia.
Những của hồi môn khác đều không đáng hắn nhìn một chút, chỉ có hai đứa nhóc này, xem như giá trị liên thành chứ?
Xung quanh không ngừng có người chúc mừng, đội ngũ một đường vung bách kẹo cưới, tiền mừng. Pháo đốt liên thanh, có chiêng đồng mở đường. Hương Hương mặc một thân áo thêu phượng, khăn trùm đầu ngồi bên trong kiệu, cỗ kiệu từng bước lay động, tua khăn hỉ cũng nương theo bước đi mà rung nhẹ.
Cẩm tú vinh hoa như một giấc mộng.
Trở lại thành Tấn Dương, trong vương phủ tất nhiên có một phen náo nhiệt. Hương Hương bái thiên địa xong thì bị đưa vào động phòng, /vẫn không yên lòng hai đứa nhóc. May mà nhũ mẫu Thôi thì vẫn còn ở đây, có thể giúp chăm sóc bọn chúng.
Mộ Dung Lệ không uống bao nhiêu rượu, lão tử bày trò phức tạp như thế để làm cái gì ? Vì các ngươi hả ? I
Hận không thể đuổi một phủ khách khứa cút hết đi.
Mọi người biết tính tình của hắn, cũng không dám quấn lấy hắn, sớm đã đuổi hắn vào động phòng, tự mình uống với nhau là được.
Thái tử cầm đầu, người khác cũng cùng vui. Trận tiệc cưới này có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Mộ Dung Lệ đi vào động phòng, y lễ vén khăn voan đỏ lên. Ngày ấy Hương Hương mặc lễ phục Vương phi, trân châu trên đầu tôn lên khuôn mặt trơn bóng rực rỡ. Mộ Dung Lệ và nàng cùng uống rượu giao bôi, chỉ cảm thấy rượu chưa xuống bụng, người đã say trước rồi.
Đợi được tất cả hỉ nương lui ra, Mộ Dung Lệ tự mình tháo đồ trang sức xuống cho nàng. Châu sai cài đầu phức tạp hoa lệ, tay của hắn lại vụng về. Hương Hương bị kéo tóc đau đớn nhiều lần, rốt cục không nhịn được nói: “Ta tự mình làm.”
Tháo được đồ trang sức xuống, cơ thể dường như nhẹ nhàng hẳn.
Mộ Dung Lệ ôm nàng lên giường, đêm động phòng, Hương Hương cũng chỉ có thể để mặc hắn làm bừa.
Mộ Dung Lệ điên cuồng đến hơn nửa đêm, Hương Hương gần như tan vỡ rồi, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, moi trong ngăn kéo ra một cái hộp hình chữ nhật, đưa cho Hương Hương. Hương Hương không rõ, mở ra xem, thấy là hai cái ngọc… Ngọc gì đây?
Nàng cầm lên xem một chút, ngọc này tuyệt đối là ngọc tốt hiếm có. Mộ Dung Lệ nói: “Lão già Lục Kính Hi kia nói, trượng phu đi xa trở về, bình thường sẽ mang quà tặng cho thê tử. Ngọc ở Ngọc hầu quan cũng không tệ, bản vương đặc biệt tự mình lấy ngọc Côn Luân, có thích không?”
Hương Hương dịu dàng nói: “Thích…Ta thích …” Chỉ là hình dạng của đồ vật này, sao nàng càng nhìn càng thấy xấu hổ… Nang xoa xoa đánh giá nửa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: “Vương gia, cái này… Đây rốt cuộc là cái gì… Sao trông nó …”
Mộ Dung Lệ nói: “Ngọc hành* đó, lão tử quanh năm không ở nhà, khi nào nàng nhớ lão tử mà không nhịn được nữa, thì lấy ra dùng tạm.”
Hai lão già kia nói tặng đồ gì vừa thực dụng vừa được ưa chuộng, vừa săn sóc lại vừa chu đáo. Thứ này cũng xem như thực dụng chứ?
Tay Hương Hương run lên, suýt chút nữa ném thư trong tay xuồng đất! I
…. Quên đi, ai, quên đi thôi.
Hương Hương lần đầu tiên làm Vương Phi, trong phủ vừa không có trướng bối, hầu như có thể nói là một chữ cũng không biết. Mộ Dung Lệ thì không đếm xỉa — nữ nhân của lão tử, thích thủ lễ thì thủ, không biết lễ thì làm sao nào?!
Nhưng không lâu sau tân hôn, Hương Hương tới phủ Thái tử thăm hỏi Thái tử phi Tố Tinh.
Tô Tinh cảm thấy rất kỳ quái, bình thường ấn tượng của nàng đối với nữ tử này luôn là dáng vẻ hận không thể đào hố tự chôn mình vào, không để cho người khác chú ý tới.
Thế nhưng thật ra nàng không hề có một chút ác cảm nào với Hương Hương, trái lại còn rất yêu thích.
Lúc này liền đón người vào, Hương Hương đỏ mặt, thì ra là muốn thỉnh giáo nàng những lễ nghi mà Vương phi phải học tập. Thường ngày phải làm những gì. Tô Tinh cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn dạy cho nàng từng tí một.
Nàng thông minh, học tập cũng nhanh. Tô Tinh lại nhàn rỗi vô vị, trong phủ cơ thiếp tuy nhiều, nhưng lúc nào cũng nói chuyện khúm núm cẩn thận ? Nàng thường tới đây, bản thân cũng có người tán gẫu cho bớt cô quạnh.
Hương Hương thì thật sự muốn học tập, trước đây vì không để kẻ khác ghé mắt, bởi nàng chỉ là một tiểu thiếp. Nàng không cần loá mắt, chỉ cần yên phận vì phu quân sinh con dưỡng cái là tốt rồi. Nhưng hiện tại, bản thân nàng đã là Vương phi, cho dù có quản gia, không cần phải tự quản lý gia nghiệp, nhưng vẫn phải có dáng vẻ của một Vương phi chứ?
Đầu tháng năm, Yến vương Mộ Dung Tuyên lấy lí do tuổi già nhiều bệnh để thoái vị, truyền ngôi cho trưởng tử Mộ Dung Bác. Sau khi Mộ Dung Bác lên ngôi, chuyện thứ nhất chính là phong Ngũ đệ Mộ Dung Lệ làm nhất phẩm Tịnh Kiên vương, từ đó vào triều không cần quỳ vái, đeo kiếm lên điện.
Lại phong Quách Điền làm Lệnh quốc công, tứ ruộng tốt trăm ngàn mẫu, vàng bạc vải vóc vô số. Phong thưởng Quách Trần Thị làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Quách gia Lệnh Chi, phút chốc cực vinh hiển.
Mộ Dung Lệ đối với việc phong bản thân là Tịnh Kiên vương không có phản ứng gì, đối với phong thưởng phía sau lại vô cùng cảm kích, mang theo Hương Hương vào cung tạ ân.
Hương Hương không quá thích ở trong cung, đặc biệt lại một mình nói chuyện với Thư thái hậu, vương hậu. Nhưng nàng biết hiện tại đã khác xa dĩ vãng. Trước đây nàng chỉ là một tiểu thiếp, không cần giao thiệp với những người như Vương phi, Yến vương phi. Giờ bản thân nàng cũng là Vương phi, những chuyện xã giao này khó lòng tránh khỏi.
Nếu là không học giao tiếp, chỉ sợ sẽ biến thành trò cười. Vì thế nàng cũng cố gắng lui tới cùng các vương công quý nữ xung quanh, có lúc tham gia hội hoa xuân, hội thơ của các nàng. Có lúc cũng thiết yến ở vương phủ chiêu đãi bọn họ.
Các quý gia phu nhân, thiên kim ở Tấn Dương thành, không ai không lấy việc tham gia tư yến của Tốn Vương phi tư yến làm vinh dự. Tốn Vương phi không tinh thi thư, cũng không quá thông hiểu âm luật, thế nhưng lại thiện việc bếp núc, làm người khiêm tốn. Danh vọng lan truyền, trở thành tiếng thơm.
Hương Hương đều sắp quên mất, mình thích cuộc sống như thế nào, thế nhưng một người bước đến địa vị nào, thì phải thích ứng với cuộc sống như thế.
Đây là… Bản năng sinh tồn.
Lúc này đi vào trong điện của Thư thái hậu, nàng buông tay Mộ Dung Lệ ra, chuẩn bị một mình đối mặt với Thư thái hậu. Nhưng Mộ Dung Lệ không hề rời đi, hắn chỉ ngồi xuống ‘ bên cạnh, xem hai nữ nhân nói chút chuyên nhà.
Thư thái hậu cũng phát hiện, thiếu nữ này thân mặc lễ phục của Vương phi, đã thay đổi tự nhiên hào phóng đến như vậy. Có thể đây không phải là cuộc sống mà mình mong muốn, thế nhưng không có một loại cuộc sống nào sẽ chủ động thích ứng với lòng người.
Nàng trốn không thoát được vòng tròn này, liền chủ động hòa nhập vào nó. Thư thái hậu đột nhiên thấy yêu thích nàng, mạnh mẽ nhất chính là cỏ dại, vĩnh viễn biết thế nào là tốt đẹp nhất đối với bản thân.
Đời người ta, sầu khổ cũng là cả đời, vui sướng cũng là cả đời. Mấy chục năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng nếu nhất định phải xoắn xuýt mọi chuyện như ý, nó cũng có thể khiến ngươi xoắn xuýt cả đời.
Thư thái hậu vỗ vỗ tay của Hương Hương, gỡ trâm phượng cài trên tóc xuống thưởng cho nàng. Hương Hương cung kính dịu ngoan tạ ân, Thư thái hậu mỉm cười 1 cài trâm phượng vào búi tóc đen như mây của nàng.
Mộ Dung Lệ ngồi cùng hai nữ nhân đến tận quá ngọ, Hương Hương đứng dậy cáo từ, hắn mới cùng rời đi. Thư thái hậu tiễn hai người ra cửa, thấy Mộ Dung Lệ nắm tay của Hương Hương, hai người khẽ thì thầm gì đó, Mộ Dung Lệ hơi thấp người xuống lắng nghe.
Nữ nhân đã tiêu hao hết trọn một đời người trong chốn thâm cung khẽ vuốt làn tóc mai đã hiển hoa râm của mình, đột nhiên hai mắt mông lung.