Quyển 2 – Chương 24: Con rùa chính nghĩa

Con rùa chính nghĩa

Hiểu Vân sau khi rời khỏi miếu đổ, một đường đi về phía bắc. Đi được một đoạn, trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy không ổn.

Thứ mà Triệu Trinh đưa nàng, là vật tượng trưng cho quyền lực cao nhất trong quân đội. Một khối kim bài nho nhỏ lại khiến nàng cảm thấy nặng vô cùng. Đây là binh phù có thể điều động toàn bộ quân đội của Đại Tống triều đó! Triệu Trinh tuyệt vọng tới mức nào, mới có thể giao thứ này vào tay nàng. Hắn có lẽ không còn lựa chọn nào khác, mới bày ra tình huống được ăn cả ngã về không này, mới có thể tin tưởng nàng như vậy!

Nếu nàng thành công điều binh từ tri châu Tử châu tới Ích châu cứu giá, vậy sẽ là đại công thần của Đại Tống triều; nếu nàng không làm được, vậy nàng chỉ có thể hủy binh phù, lấy thân tuẫn táng. Nàng sao lại hồ đồ như thế, nhận lấy công việc khổ sai này, còn thề son sắt cái gì mà “phù còn người còn, phù mất người mất.”

Chuyện của Tống Triều liên quan gì tới nàng? Việc nàng phải làm là tìm được Quy tiên, sau đó bảo lão nghĩ cách đưa nàng trở về! Nhưng hiện nàng đang làm cái gì? Nàng đây là đang ôm bom hẹn giờ, làm xiếc trên dây mà!

Nhưng mà, việc đã tới nước này, chỉ sợ không thể đổi ý nữa. Tên đã lên cung không thể không bắn, nếu đã đáp ứng, chỉ có thể kiên trì mà làm. Nhưng mà, nàng tùy tiện đi thế này, tỉ lệ thành công được mấy phần? Nàng chỉ là một người dân bình thường, mấy vị trọng thần cao cao tại thượng trong triều đình sao có thể dễ dàng nghe lời nàng? Với thực lực của mình, muốn thành công e là vô cùng khó.

Có điều, nàng có thể tìm ai giúp đây? Bao đại nhân hiện đang bị nhốt trong phủ Kinh lược, nàng lại không thể đi cứu bọn họ. Trừ phi nàng đột nhiên biến thành nữ hiệp võ công cao cường, bằng không chỉ toàn là mơ hão.

Đột nhiên, một ý niệm xuất hiện trong đầu. Hiểu Vân vỗ đầu, sao lại ngốc như vậy, nàng có thể đi tìm Quy tiên mà. Tuy rằng trước sau vẫn chưa thấy bọn họ, nhưng có thể đi tìm mà! Chỉ cần tìm được lão rùa hỗ trợ, tất cả mọi vấn đề đều không thành vấn đề! Quyết định xong, Hiểu Vân quay đầu trở lại Lạc Nhật cốc.

Lúc này đã là hoàng hôn, trời mùa thu không phải lúc nào cũng thanh sảng khoan khoái, lúc mặt trời đỏ quạch lặn về phía tây, bầu trời cháy rực màu đỏ vàng, cho tới lúc mặt trời lặn xuống, mây vẫn lấp lánh như ngọc, phản chiếu trên mặt sông óng ánh nhiều sắc màu.

Bên bờ Trường hà, bãi đá trải dài, hai rùa một lớn một nhỏ, rùa nhỏ ghé trên lưng rùa lớn, từng bước chậm rãi mà đi.

Hiểu Vân vội vàng đuổi tới bên bờ Trường hà liền hô lớn tìm người.

“Quy Tiên gia gia, Tiểu Nguyên… Quy Tiên gia gia, Tiểu Nguyên…”

“Gia gia, ông có nghe thấy có người gọi chúng ta không?” Rùa nhỏ từ trên lưng lão rùa đen bò xuống, một trận khói trắng bay lên, hai rùa biến thành hai người một già một trẻ, chính là ông cháu rùa Hiểu Vân muốn tìm.

“Đúng vậy! Thật sự có người đang tìm chúng ta.” Quy tiên rụt rụt cổ, đứng lên nhìn quanh, phát hiện có người đang tiến tới.

Xa xa, Hiểu Vân cũng nhìn thấy Quy tiên đột nhiên xuất hiện, vui sướng chạy vội qua.

“Quy Tiên gia gia!”

Quy Tiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng. Sau đó há há miệng, chỉ vào mũi mình: “Ngươi sao lại biết ta?”

“Gia gia, nàng là người đi theo nương của Tiểu Phương trở về đó.” Tiểu Nguyên nhớ rõ, lúc ấy nàng đã biết tên của hắn.

Quy Tiên liếc nhìn Tiểu Nguyên, vỗ đầu của hắn, “Ta đương nhiên nhớ rõ, ta là hỏi nàng sao lại biết ta, chúng ta là rùa biến ra mà.”

“Quy Tiên gia gia, việc này nói lại rất dài, sau này ta sẽ cho ngài biết. Nhưng mà hiện giờ có chuyện gấp nhất định phải nói trước, Quy tiên gia gia, giúp ta đi!” Hiểu Vân kéo tay áo Quy tiên vội vàng nói.

“Chuyện này…” Quy Tiên sờ sờ hai chỏm râu trắng của mình, “Việc của người trần, lão rùa đen ta không tiện nhúng tay. Tiểu Nguyên, chúng ta về nhà!” Nói xong dắt tay Tiểu Nguyên đi xuống sông.

Hiểu Vân bước nhanh tới trước mặt bọn họ, giang tay cản đường.

“Quy Tiên gia gia không phải đã giả làm Bao đại nhân đi cứu Thư tú tài sao? Đây không tính là quản chuyện nhân gian à?”

Quy Tiên sửng sốt, trừng mắt nhỏ nhìn Hiểu Vân: “Ngươi làm sao biết được?”

Hiểu Vân cười hắc hắc, nhìn Quy Tiên: “Ta không chỉ biết chuyện đó, ta còn biết gia gia pháp lực cao cường, luôn để ý tới những chuyện bất công trong thiên hạ, là một quy lão rất thích làm việc chính nghĩa.”

Lời khen của Hiểu Vân khiến Quy tiên vô cùng hưởng thụ, đắc ý dạt dào vuốt râu nở nụ cười.

Hiểu Vân thấy lão cao hứng liền nói tiếp, “Cho nên, nay Hoàng Thượng cùng Bao đại nhân gặp nạn, Quy Tiên gia gia nhất định sẽ không ngồi yên không quản. Tiểu Nguyên, ngươi nói đúng không?” Nói xong, còn nháy nháy mắt với Tiểu Nguyên.

“Đúng!” Tiểu Nguyên gật đầu, “Gia gia, chúng ta giúp tỷ tỷ đi!”

Quy Tiên nhìn ánh mắt tha thiết của Hiểu Vân cùng cháu lão, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu. Tiểu tiên bọn họ quả thật có nhúng tay quản chuyện nhân gian, nhưng trên có tiên quy, bị trời biết, cũng không tốt lành gì.

“Quy Tiên gia gia, hoàng đế chính là bậc thiên tử, Bao đại nhân là sao Văn Khúc trên thiên giới hạ phàm. Sự tồn tại của bọn họ là để mang lại phúc ấm cho nhân gian. Nay bọn họ lâm vào hiểm cảnh, gia gia giúp bọn họ là chuyện tốt mà! Tiên gia không phải luôn làm việc thiện tích đức sao? Quy Tiên gia gia…”.

“Gia gia…” Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn Quy Tiên, lắc lắc tay lão.

Quy Tiên nhìn Tiểu Nguyên, lại nhìn Hiểu Vân, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.”Được rồi được rồi, ta biết rồi! Ai bảo ta là con rùa thích lo việc bao đồng chứ? Tiểu cô nương, nói đi, muốn ta giúp ngươi thế nào?”

Hiểu Vân vui vẻ thiếu chút nhảy dựng lên, “Cám ơn Quy Tiên gia gia.”

-0-

Tử châu là thủ phủ tứ châu, tiếp giáp giữa Ích châu và Thành Đô. Thành Đô là nơi biên cảnh, bên trái tiếp giáp Thổ Phiên, Đại Lý, vị trí địa lý vô cùng trọng yếu, triều đình vô cùng coi trọng việc phòng ngự nơi này, trong đó Kinh lược sứ là người nắm trọng binh. Đây cũng là điều kiện giúp Thạch Quốc Trụ nảy sinh ý đồ xấu.

Tử châu nằm ở phía bên phải Thành Đô, tiếp giáp Đại Lý, là nơi biên cảnh, lại tiếp giáp Thành Đô, nên phòng ngự tại Tử châu là trách nhiệm vô cùng quan trọng. Trong phạm vi Tử châu, thường trú năm vạn binh, phòng bị bất cứ tình huống nào. Từ Ích châu đến Tử châu, khoái mã mà đi ít nhất cũng mất một ngày. Mà Hiểu Vân dưới sự giúp đỡ của Quy Tiên, chỉ một canh giờ đã tới nơi, là đi đường thủy, có điều không phải ngồi thuyền, mà là “thủy độn”. Có “năng lực đặc biệt”, chuyện dễ làm hơn nhiều!

Đứng trước cửa nha môn Tử châu, nhìn sư tử đá hai bên cửa, còn có hai thủ vệ đứng canh hai bên, Hiểu Vân có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tuy rằng Quy tiên cho nàng mượn ít pháp lực, nhưng nàng chính là lâm trận học phép thuật dở chừng, không biết có dùng được không. Nghĩ lại vẫn là xem trước tình hình thế nào đã. Vì thế liền đi tới, quy củ hành lễ với hai thủ vệ, sau đó cung kính nói:

“Hai vị quan gia, xin thông báo với tri châu đại nhân, dân nữ có chuyện quan trọng muốn tìm tri châu đại nhân.”

Hai thủ vệ nhìn nàng một cái, không thèm để ý. Nghĩ tri châu đại nhân là người muốn gặp là gặp được sao? Chúng ta còn chưa chắc đã được gặp kìa!

Hiểu Vân thấy bọn họ không để ý tới nàng, từ trong ngực lấy ra hai đĩnh bạc, nhét vào tay họ. Dù sao bạc này cũng không phải bạc thật, nàng cho đi cũng không đau lòng.

“Phiền hai vị quan gia.”

Bọn họ cười kiểm tra bạc, sau đó cất vào túi áo.

“Ngươi chờ ở đây.” Nói xong, trong trong hai thủ vệ xoay người đi vào nha môn.

Hiểu Vân đợi hồi lâu, thủ vệ kia đi ra, theo sau là một thư sinh tuổi trung niên.

“Người nào muốn tìm đại nhân?”

“Lưu sư gia, là vị cô nương này.”

Lưu sư gia đi ra cửa, vê vê chòm râu, nhìn Hiểu Vân từ trên xuống, sau đó hỏi:

“Lưu mỗ là sư gia nha môn Tử châu, cô nương có chuyện gì tìm đại nhân vậy?”

“Lưu sư gia, dân nữ Công Tôn Hiểu Vân, có chuyện quan trọng muốn tìm tri châu đại nhân, việc này quan hệ trọng đại, dân nữ muốn nói trực tiếp cùng tri châu đại nhân. Không biết Lưu sư gia có thể mang tiểu nữ đi gặp tri châu đại nhân không.” Hiểu Vân khiêm cung trả lời, nàng biết một dân chúng bình thường muốn gặp tri châu khó khăn tới mức nào, cho nên phải cẩn thận, bằng không đừng nói viện binh, cho dù là người cũng không thấy.

Lưu sư gia nhíu mày, vẻ mặt xem thường: “Cái gì? Ngươi còn muốn gặp trực tiếp đại nhân, chỉ bằng ngươi? Ngươi cho nha môn tri châu là nơi thích vào thì vào, tri châu đại nhân là người thích gặp là gặp được sao?”

Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Hiểu Vân trong lòng căm tức, nghĩ không phải vì hoàng đế các ngươi, ta thèm mà tới đây chịu đựng cơn giận này. Trong lòng nghĩ vậy, mặc niệm khẩu quyết, tay phải vung lên vụng trộm điểm trên người Lưu sư gia.

Lưu sư gia đột nhiên sững sờ, sau đó đổi mặt tươi cười nhìn Hiểu Vân, mang nàng vào nha môn tri châu phủ.

Quy Tiên và Tiểu Nguyên sau khi tách khỏi Hiểu Vân, liền đi thẳng tới miếu đổ, nhưng không nhìn thấy cả nhà Thư tú tài và Triệu Trinh. Vì thế vào rừng tìm, kết quả thấy người của Thạch Quốc Trụ đang đuổi bắt Triệu Trinh cùng Thư phu nhân.

“Gia gia, mau cứu nương của Tiểu Phương!” Tiểu Nguyên ở một bên vội vàng la hét.

“Quy tôn tử, con đừng vội, xem ta đây.” Nói xong, vung gậy chống, thi pháp định thân đám binh lính.

Triệu Trinh cùng Thư phu nhân thấy phía sau không có người đuổi theo, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà Thư phu nhân vẫn nhíu mày lo lắng, mới rồi lúc chạy trốn, Tiểu Phương vô ý trượt chân rơi xuống sông, chẳng biết đi đâu rồi.

“Thư phu nhân…” Triệu Trinh trong lòng áy náy không thôi, lại thêm một mạng người nữa. Nhớ tới bộ dáng đáng yêu ngây thơ của Tiểu Phương, không khỏi lệ nóng quanh tròng.

“Hoàng Thượng, dân phụ không thể đi cùng Hoàng Thượng nữa, dân phụ phải đi tìm Tiểu Phương.” Thư phu nhân buông đầu, thấp giọng nói.

Triệu Trinh mở miệng, khó khăn nói ra ba chữ: “Ngươi đi đi.” Sau đó nhìn Thư phu nhân bẻ một nhánh cây bên đường, đi về phía bờ sông.

-0-

Ở bên này, trong phòng khách Kinh lược phủ, chín người của phủ Khai Phong đều có mặt. Triển Chiêu sau khi bị bắt, đem độc phong bế lại một chỗ, định một mình phá vây tìm viện binh, không ngờ lúc đang đấu với người của Thạch Quốc Trụ, đạo sĩ đi theo Thạch Quốc Trụ lại dẫn Trương Long Triệu Hổ tới, hai người bị trói chặt, người trúng kịch độc. Đạo sĩ lấy hai người này uy hiếp, Triển Chiêu lo cho tính mạng huynh đệ, không thể không thúc thủ chịu trói.

Có điều lăn qua lăn lại một hồi, độc bị phong bế lại tràn ra, lan tới lục phủ ngũ tạng, khiến hắn đau đớn mà ngất đi. Bất luận Công Tôn Sách thi châm chữa trị cách nào cũng không hiệu quả.

Nhìn người lặng lẽ nằm trên sàn, Công Tôn Sách rơi lệ, tay lau đi vết máu trên khóe miệng hắn, run giọng nói: “Đại nhân, đệ tử vô năng, Triển hộ vệ hắn…”

Mọi người nghe câu này, giống như trời rung đất chuyển, ngũ lôi oanh đỉnh.

“Triển hộ vệ…”

“Triển đại nhân…”

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset