Quyển 2 – Chương 28: Sinh tử chi mê

Sinh tử chi mê

Hai tay Hiểu Vân vẫn đặt trên chiếu thư, nàng biết thứ này là ngọn cỏ cứu mạng của Thạch Quốc Trụ, hắn sẽ không mạo hiểm, mà nàng cùng Công Tôn Sách, chẳng qua là có cũng được không có cũng không sao. Lúc này Hiểu Vân không sợ hãi.

“Ngươi thả cha ta trước.”

Thạch Quốc Trụ nhìn chiếu thư, lại nhìn nàng.

“Ta thả cha ngươi, ngươi tới đây, đem chiếu thư giao cho ta.”

Công Tôn Sách nghe vậy lắc đầu, “Hiểu Vân, không thể!”

Hiểu Vân quay đầu, nhìn về phía Công Tôn Sách, mỉm cười với ông, ý bảo ông yên tâm, rồi từng bước một tới gần Thạch Quốc Trụ, Công Tôn Sách bị đạo sĩ đẩy, lảo đảo vài bước, đành đi về hướng Hiểu Vân.

Giữa đường hai người giao nhau, Hiểu Vân đột nhiên quay người, kéo Công Tôn Sách ngã xuống.

Mạc Ngôn cùng đạo sĩ biết tình hình không ổn, bước lên trước muốn giữ hai người, ai ngờ có người đi trước một bước, thình lình xuất hiện, trường kiếm chỉ thẳng, ập vào mặt bọn họ. Mạc Ngôn tất nhiên không đề phòng, thối lui vài bước. Đạo sĩ cũng bị Quy tiên đuổi tới cuốn lấy.

Hiểu Vân không kịp cởi trói cho Công Tôn Sách, vội đỡ ông chạy đi, tránh xa khỏi vùng “chiến hỏa”, để tránh Triển Chiêu bọn họ vì cố kỵ an toàn mà không thể chuyên tâm với kẻ địch.

Không lâu sau, đám người Trương Long Triệu Hổ cũng đuổi tới, Triển Chiêu cùng Quy tiên liền chuyên tâm đối phó với Mạc Ngôn và đạo sĩ kia, mấy tên thủ hạ của Thạch Quốc Trụ chỉ một lát đã bị Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán bắt, Thạch Quốc Trụ tất nhiên cũng không chạy thoát.

Tuy Mạc Ngôn là cao thủ hàng đầu, nhưng cũng không phải đối thủ của Triển Chiêu, đấu một hồi cũng bại trận, thúc thủ chịu trói.

Đạo sĩ kia thật ra lại rất khó đối phó, có điều Triển Chiêu cùng Quy tiên liên thủ, thiên hạ không ai địch nổi. Hắn cố chống đỡ không chịu đầu hàng, Triển Chiêu đành một kiếm đưa hắn về trời.

Đám người Thạch Quốc Trụ bị trói giải về thành, Hiểu Vân thấy đại cục đã định, nói với Công Tôn Sách một tiếng, sau đó xoay người đi tìm Quy tiên. Chuyện công đã xong, nàng cũng nên giải quyết việc tư của mình.

Triển Chiêu trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhìn bóng nàng đi xa dần. Tuy hắn không biết ý định của nàng, nhưng cũng mơ hồ biết, đây mới là mục đích nàng tới Ích châu lần này.

Thạch Quốc Trụ cùng nghịch đảng liên quan bị bắt, Bao đại nhân nhận lệnh của Triệu Trinh, thăng đường thẩm án trong nha môn Ích châu, Bát vương gia, Vương thừa tướng cùng Bàng thái sư dự thính.

Quá trình thẩm án định tội tất nhiên là thuận lợi. Tội danh mưu nghịch, liên lụy tới cửu tộc, Triệu Trinh nhân từ, chỉ mang nam quyến trực hệ với Thạch Quốc Trụ cùng những kẻ mưu phản xử trảm, còn lại ban chỉ đặc xá, miễn cho họ tội chết, chỉ lưu đày biên ngoại, đời sau không được bước vào trung thổ nửa bước.

Chiêu này đúng là biện pháp hay thu phục lòng người. Nếu là tru di cửu tộc, tất nhiên sẽ sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. Nếu có cá lọt lưới, tất nhiên sẽ sinh ra oán hận, đợi thời cơ trả thù, chính là một tai họa ngầm. Đối với Triệu Trinh mà nói, vẫn là “Lấy ơn báo oán” thỏa đáng hơn, người bị lưu đày tất nhiên có thể giám thị. Được tiếng nhân quân, lại không cần phòng ngừa ám tiễn hại người, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.

Việc này xong, tưởng rằng sóng yên bể lặng, Triệu Trinh có thể mang trọng thần của hắn hồi kinh, chỉ là không ngờ, đám tùy tùng thu thập xong hành lý, chuẩn bị theo chủ tử trở về, lại đột nhiên nghe nói, các chủ tử có chuyện đang thảo luận ở phòng khách.

Nghe nói, Bàng thái sư lại tìm tới Bao đại nhân gây phiền toái, hơn nữa, lần này Hoàng Thượng thiên vị cho bên Bàng thái sư. Hình như có quan hệ tới một cô nương trong phủ của Bao đại nhân, cũng không biết cụ thể là thế nào. Tóm lại việc hồi kinh bị trì hoãn lại mấy ngày.

“Công Tôn tiên sinh, ngươi có biết Hiểu Vân đang ở đâu không?” Bao đại nhân nhìn Công Tôn Sách, vẻ mặt lo lắng. Giờ phút này cũng không biết Hiểu Vân thế nào rồi.

“Đại nhân, Hiểu Vân trước khi đi từng nói với đệ tử, bất luận có tin tức gì, nàng định làm gì, cũng sẽ trở về thông báo với đệ tử một tiếng.” Công Tôn Sách trả lời, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chỉ sợ nàng thân bất do kỷ, không thể nói trước với ông.

Bao đại nhân gật đầu. Ông cũng không biết nàng nên trở về, hay không nên trở về. Nếu nàng về, tất nhiên không tránh được chịu tội, mặc dù không bị tống giam, nhưng không tránh được chịu khổ da thịt. Nếu nàng không trở về, vậy thì Khai Phong phủ sẽ gặp phiền toái, nhất là Công Tôn tiên sinh, mà nàng cũng sẽ gánh trên lưng tội danh bất hiếu bỏ trốn.

Tội phạm thượng này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu không ai truy cứu thì không sao. Nhưng mà Bàng Cát và ông xưa nay không hòa thuận, liền níu lấy việc này không thả, nhất định phải đưa tiểu cô nương nàng lên công đường trị tội bất kính với Hoàng Thượng. Nói tới việc này, cũng chỉ vì mối hận cũ giữa Bàng Cát và ông. Hiểu Vân à Hiểu Vân, là bản phủ liên lụy ngươi!

Nghĩ tới đây, Bao đại nhân không khỏi thở dài.

Công Tôn Sách thấy Bao đại nhân khó xử như vậy, trong lòng liền tính toán một phen.

“Đại nhân, đệ tử đi tìm Hiểu Vân về.”

“Công Tôn tiên sinh, ngươi đây là…” Bao đại nhân vẻ mặt khó xử.

“Đại nhân, bất luận thế nào, vẫn phải tìm nàng về trước đã. “Công Tôn Sách kiên định nhìn Bao đại nhân.

Bao đại nhân thấy vậy, hiểu rõ gật đầu. “Như vậy đành vất vả Công Tôn tiên sinh. Triển hộ vệ, ngươi theo Công Tôn tiên sinh đi đi.”

Triển Chiêu luôn đứng một bên trầm mặc không nói. Đối với chuyện của Hiểu Vân, trong lòng hắn có nghi hoặc. Nhưng chuyện này Công Tôn tiên sinh từng nói rõ, trước mắt không tiện cho hắn biết, hắn không thể hỏi nhiều. Nhưng hắn biết, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và hắn không có gì là bí mật, việc này bọn họ không nói ra, tất nhiên liên quan mật thiết tới chuyện riêng của Hiểu Vân, hắn không nên biết.

Nhưng mà, Hiểu Vân với hắn mà nói càng ngày càng thần bí. Nàng dường như có rất nhiều chuyện hắn không biết. Mà sự cương liệt của nàng, sự thẳng thắn của nàng, sự chính trực của nàng, trí tuệ của nàng, thiện lương của nàng, bất khuất của nàng, quật cường của nàng, hoạt bát của nàng, nụ cười ung dung của nàng…

Trong lòng Triển Chiêu chợt động, mới phát hiện mình hình như suy nghĩ quá nhiều về nàng, liền thu lại tinh thần, khẽ lắc đầu, xóa đi khuôn mặt mỉm cười quật cường kia. Lúc ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bao đại nhân và Công Tôn Sách đang nhìn hắn, làm hắn vô cùng khó hiểu.

“Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, vì sao lại nhìn Triển Chiêu như thế?”

Bao đại nhân kinh ngạc nhíu mày: “Triển hộ vệ không biết vì sao lơ đễnh, bản phủ gọi mấy lần đều không nghe thấy, có phải bị thương chưa lành không, hay là quá mức mệt nhọc?”

Triển Chiêu thấy Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều mang vẻ mặt lo lắng, không khỏi xấu hổ đỏ mặt: “Thuộc hạ không sao. Chỉ là nhất thời luống cuống, xin đại nhân thứ lỗi.”

“Triển hộ vệ không phải có bệnh chứ?” Bao đại nhân lo lắng thân thiết nhìn hắn, hỏi lại một lần.

Triển Chiêu liên tục lắc đầu, “Thuộc hạ không sao, đại nhân yên tâm. Đại nhân có chuyện gì dặn dò sao?”

“Không sao thì tốt rồi,” Bao đại nhân trấn an vỗ vai hắn, “ngươi theo Công Tôn tiên sinh đi tìm Hiểu Vân đi, một mình nàng bên ngoài, trời sắp tối rồi, không an toàn.”

“Hiểu Vân cô nương?” Triển Chiêu ngạc nhiên một chút rồi ôm quyền đáp: “Vâng, đại nhân.”

“Làm phiền Triển hộ vệ.” Công Tôn Sách thi lễ.

“Công Tôn tiên sinh khách khí.” Triển Chiêu cười đáp, lập tức hai người rời đi.

Lúc này mặt trời sắp lặn, đột nhiên cuồng phong nổi lên, cuốn theo vô số lá rụng, xoay tròn trong không trung. Gió lớn mang theo đất đá đập vào mặt, quất vào hai gò má, khiến ngươi ta khó mà mở mắt. Không lâu sau trời đổ mưa. Mưa lớn tầm tã, dội xuống mái ngói kêu lộp bộp. Đá xanh trên mặt đường gồ ghề lồi lõm lập tức tích nước thành vũng. Người trên đường đều chạy vội, giơ tay áo che mưa, tìm chỗ tránh.

Triển Chiêu cầm một chiếc ô màu xanh, chỉnh tề tránh né những vũng nước kia, di một đường cũng không bị ướt.

“May mà tiên sinh xem thiên tượng, bằng không lúc này chúng ta bị mưa ướt hết rồi.”

Công Tôn Sách mỉm cười không đáp, tay mang ô, trong lòng lại có chút chua xót. Nếu ông có thể tính toán chuẩn thì tốt rồi. Ví dụ như con gái bỗng nhiên qua đời, ví dụ như chuyện “tá thi hoàn hồn” huyền diệu khó giải thích của Đinh Hiểu Vân, còn có việc hôm nay. Ông không ngờ, nàng lại vì ông giằng co với Hoàng Thượng, phạm tội bất kính, không ngừng cố gắng chỉ để dành lấy cơ hội cứu ông. Ông, cũng không phải là phụ thân của nàng mà!

Bên bờ Trường hà, Hiểu Vân ngơ ngác ngồi đó. Nhìn nước sông lên xuống, dòng chảy về đông. Nước sông ve vuốt bên bờ, hoa trôi dập dềnh, tràn qua những tảng đá lớn nhỏ, tháng ngày tích lũy, tạo nên góc cạnh cùng oán hận.

Mặt trời đã lặn, mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, gió mưa tầm tã.

Mà nàng chỉ ngồi đó, nhìn những hạt mưa đánh xuống mặt sông, lao xao từng trận, như một bản nhạc vĩnh viễn không dừng lại, mà bản nhạc này, âm thanh này, trong mắt nàng không có vui vẻ, chỉ có nặng nề thê lương. Giống như sinh mệnh luân hồi mang tới sinh ly tử biệt, giống như hưng thịnh suy vong của lịch sử.

Trong óc nàng lúc này một mảnh hỗn loạn. Nàng không biết mình nghĩ cái gì, hay mong muốn cái gì. Cha của nàng, mẹ của nàng, bạn trai, em gái, công việc, người nàng thích, người nàng ghét… Tất cả tất cả những thứ tồn tại ở thế kỷ hai mốt mà nàng có, nhiều thật nhiều, giống như ánh chớp từng thứ từng thứ vụt qua đầu nàng.

Đầu của nàng tràn ngập hình ảnh mà không thể hoạt động, không thể tiêu hóa được một câu kia của Quy tiên.

“Đinh Hiểu Vân dương thọ đã hết, chết ngày mười lăm tháng bảy năm hai ngàn lẻ chín, do hỏa hoạn.”

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset