Quyển 3 – Chương 37: Tới thái hồ

Tới thái hồ

“Tiểu thư, cô về rồi.”

Hiểu Vân mới bước vào cửa, Tiểu Thúy đã chạy tới, vẻ mặt lo lắng.

“Thúy nhi, chuyện gì mà gấp vậy?”

“Tiên sinh tìm cô lâu rồi, nhanh đi thôi!”

Hiểu Vân thấy Tiểu Thúy sốt ruột như vậy, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như thấy kiệu của Bát vương gia từ trong phủ đi ra, có cảm giác không tốt. Vì thế xoay người vội vã đi vào nha môn.

“Cha, cha nói gì?” Hiểu Vân kinh hô ra tiếng, nhìn Công Tôn Sách vẻ mặt bất khả tư nghị.

Tiếng kêu kinh hãi của Hiểu Vân khiến ba người đều quay lại nhìn.

Công Tôn Sách hồ nghi nhìn nàng, “Hiểu Vân sao thế? Vì sao lại kinh ngạc như vậy?”

“Cha, cha vừa nói Bạch Ngọc Đường trộm ngọc như ý của Bát vương gia?”

Công Tôn Sách gật đầu, “Đúng vậy, Hiểu Vân con…?”

Hiểu Vân nhất thời tái mặt, nhớ tới cái hộp nhỏ trong túi vàng lúc ấy, hay là đựng ngọc như ý?

“Cha, con vừa mới gặp Bạch Ngọc Đường.”

“Ồ?” Lời này vừa nói ra, Bao đại nhân bọn họ ngạc nhiên không thôi.

“Hiểu Vân, vì sao ngươi lại biết Bạch Ngọc Đường, gặp hắn khi nào, ở đâu?” Bao đại nhân đến bên cạnh Hiểu Vân hỏi vội.

Vì thế, Hiểu Vân liền đem chuyện nàng tình cờ gặp Bạch Ngọc Đường kể lại ngắn gọn, đương nhiên, nàng không nói với họ chuyện nàng bị hắn trêu té ngựa suýt nữa bị thương.

“Trên người Bạch Ngọc Đường mang theo một thứ. Thứ đó dùng túi vàng bọc lại, tôi không mở ra xem, có điều bên trong hẳn là một chiếc hộp, đái khái lớn thế này.” Hiểu Vân lấy tay mô tả kích cỡ chiếc hộp kia.

Bao đại nhân nói: “Nhìn độ lớn, vừa vặn có thể đặt một thanh ngọc như ý. Hơn nữa, cái túi kia màu vàng, chỉ có vật của hoàng gia mới được dùng túi vàng bọc lại. Xem ra, trong chiếc hộp kia chính là ngọc như ý.”

Nói tới đây, Hiểu Vân trong lòng không khỏi tự trách, lúc ấy sao mình không nghĩ đến chứ? Nhìn thấy cái túi vàng kia, vậy mà một chút phản ứng cũng không có, uổng công nàng xem nhiều phim cổ trang trinh thám như vậy.

“Vậy…” Hiểu Vân đột nhiên nghĩ đến một việc, “Cha gọi Hiểu Vân gấp như vậy là vì chuyện gì? Có liên quan tới chuyện này không?”

Hiểu Vân trong lòng nghi hoặc, Bạch Ngọc Đường lấy trộm ngọc như ý khiêu khích Triển Chiêu, theo lý thuyết, Triển Chiêu hẳn đã xuất phát đi lấy lại ngọc như ý mới đúng, vì sao hắn còn ở chỗ này, hơn nữa ba người họ còn đặc biệt chờ nàng?

“Hiểu Vân, chuyện là thế này. Bao đại nhân coi trọng hiệp nghĩa của Ngũ thử, có lòng muốn mời họ quy thuận triều đình. Bát vương gia đã đồng ý, nếu trong vòng mười ngày lấy được ngọc như ý về, sẽ không truy cứu chuyện Bạch Ngọc Đường trộm ngọc như ý. Hơn nữa, Bát vương gia cũng đồng ý giữ bí mật chuyện này, không để lộ ra ngoài.” Công Tôn Sách giải thích.

“Vậy, việc này có quan hệ gì với Hiểu Vân?” Hiểu Vân nghe có chút hồ đồ, hiện giờ không phải thời gian cấp bách sao? Bọn họ tìm nàng làm gì?

“Việc này không thể để người ngoài biết, nhất là phải đề phòng có kẻ muốn mượn nước thả câu, gây khó dễ ở giữa. Bởi vậy, Triển hộ vệ đi lần này phải tìm một lý do.” Bao đại nhân nói.

Hiểu Vân nghe vậy liền hiểu ra. Thì ra bọn họ muốn dùng nàng làm bình phong. “Đại nhân muốn Hiểu Vân làm thế nào?”

“Hiểu Vân chỉ cần đi cùng Triển hộ vệ, bản phủ sẽ nói với bên ngoài, Triển hộ vệ đưa ngươi về quê tảo mộ.”

“Chuyện này…” Phương pháp này có thể dùng, nhưng có cảm giác không thích hợp.

“Như vậy thích hợp không?” Hiểu Vân do dự nhìn Bao đại nhân, nhìn Công Tôn Sách, rồi lại nhìn Triển Chiêu.

Công Tôn Sách gật đầu đáp, “Được, Hãm Không đảo ở gần Hàng châu, coi đây là lý do sẽ không ai hoài nghi.”

Ta không phải lo lắng có người hoài nghi hay không, mà là… Hiểu Vân không lập tức trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu. Thấy hắn gật đầu, vì thế cũng không nghĩ nữa, sảng khoái đồng ý. Nếu bọn họ đều nói vậy, nàng nghe theo thôi. Bọn họ quen tuân thủ lễ giáo, cũng không ngại câu nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, vậy nàng là người hiện đại có gì phải cố kỵ chứ?

Sau khi sự tình được quyết định, hai người liền chuẩn bị xuất hành. Một con ngựa, một cỗ xe ngựa, Triển Chiêu kiêm nhiệm xa phu, cùng ngày nam hạ.

-0-

Bỏ qua vất vả đi đường ngày đêm, dọc đường đi đều thuận lợi, ba ngày sau hai người đã tới Mạt Hoa thôn.

Hãm Không đảo ở cách Mạt Hoa thôn không xa, là một hòn đảo nhỏ ở giữa Thái Hồ. Từ Mạt Hoa thôn tới Hãm Không đảo chỉ mất một khắc. Nếu hai người đã tới Mạt Hoa thôn, vậy không cần sốt ruột nữa, định tìm khách điếm nghỉ ngơi trước.

Xe ngựa dừng trước cửa một khách điếm lớn.

“Hiểu Vân, chúng ta vào khách điếm này nghỉ ngơi trước đã.”

Hiểu Vân từ trong xe ngựa ló người ra nhìn, khách điếm ngay mặt đường, trên đường người đi tới lui rất náo nhiệt, liền nói được rồi lấy hành lý rời khỏi xe ngựa.

Tiểu nhị trong khách điếm dắt xe ngựa đi rồi, hai người liền vào trong.

“Hai vị ở trọ?” Tiểu nhị nhiệt tình tới tiếp đón, dùng khẩu âm đặc trưng của nam nhân miền nam, rơi vào tai Hiểu Vân thấy rất thân thiết.

Triển Chiêu gật đầu, tiểu nhị liền dẫn bọn họ đến quầy.

“Chưởng quầy, một gian phòng thượng hạng.”

Tiểu nhị vừa dứt lời, Triển Chiêu cùng Hiểu Vân đều bất ngờ, vẻ mặt xấu hổ.

“Chưởng quầy, không phải một phòng thượng hạng.” Triển Chiêu giải thích.

Chưởng quầy ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy bọn họ tuy phong trần mệt mỏi, nhưng không giống người không có tiền, vì thế bắt đầu giới thiệu phòng thượng hạng cho bọn họ.

“Hai vị không cần phòng thượng hạng sao? Phòng thượng hạng ở chỗ chúng tôi rất sạch sẽ thoáng mát, hơn nữa lại rộng rãi. Chúng tôi có thể giúp hai vị chọn một căn phòng yên tĩnh, đảm bảo không ai quấy rầy hai vị quan khách…”

Nghe đến đó, Triển Chiêu mặt đỏ bừng, không dám nhìn Hiểu Vân bên cạnh, quay mặt sang chỗ khác. Hiểu Vân vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, mặt nóng lên, lớn tiếng ngắt lời chưởng quầy.

“Chưởng quầy! Chúng ta lấy hai phòng thượng hạng!”

Chưởng quầy sửng sốt, sau đó vội gật đầu, liên tục nói có có.

“Nhị tử, mau mang hai vị quan khách đến phòng chữ Thiên số hai và số ba.”

“Vâng… Hai vị mời theo tôi.” Tiểu nhị hô lớn từ cách đó mấy bàn, dẫn Triển Chiêu cùng Hiểu Vân đi lên lầu.

Chưởng quầy nhìn theo bóng họ, lắc đầu thở dài.

“Ôi… Còn tưởng một đôi vợ chồng nhỏ chứ.”

Triển Chiêu sau khi nghỉ ngơi một chút, tìm người hỏi thăm đường tới Hãm Không đảo rồi tới thẳng bến đò. Hiểu Vân vẫn ở lại khách sạn.

Triển Chiêu đến bến đò, gặp một quán trà liền ngồi xuống uống một chén nước. Đánh giá xung quanh một hồi rồi mới mở miệng hỏi:

“Ông chủ, những người khác đâu? Chẳng lẽ ta lỡ mất một chuyến rồi à?”

Ông chủ quán trà đang cúi đầu pha trà, nghe hắn hỏi vậy ngẩng đầu cười trả lời.

“Làm gì có ai khác. Đi Hãm Không đảo, ngoại trừ người sống trên đảo đều là khách của Lô trang chủ. Bình thường căn bản không có người tới đó.”

“Vậy lão bá chẳng phải không có khách sao?” Triển Chiêu chỉ quán trà của ông ta hỏi.

“Khách quan chưa biết đó thôi, ta đây căn bản không phải là mua bán. Tiền trà đều là Lô trang chủ trả, người đến chỗ ta uống trà đều không thu tiền, miễn phí.”

“Vì sao vậy?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Tất nhiên là vì Lô trang chủ hiếu khách, dùng trà nước tiếp khách tới thăm thôi.”

Triển Chiêu cười khẽ, “Lô trang chủ suy nghĩ cũng thật chu đáo. Có điều, bến đò này sao không thấy con thuyền nào? Chẳng lẽ khách của Lô trang chủ đều phải bơi qua?”

Ông chủ vẻ mặt khó xử, “Ai dà, nói thật, nếu khách quan không hẹn trước, đúng là không thể qua được hồ.”

Nghe đến đó, Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn cảnh hồ đẹp không tả xiết trước mặt: “Vậy sao?”

Lúc này, trên mặt hồ xuất hiện một chiếc bè trúc từ xa bơi tới, trên bè có một thuyền phu, mặc áo ngắn, đầu đội nón lá che nửa khuôn mặt, tay nắm sào tre, thành thạo khua nước.

Triển Chiêu thấy vậy, cảm ơn ông chủ quán trà rồi rút kiếm cầm tay, đi tới bến đò.

Trong chốc lát, bè trúc kia đã cập bờ, Triển Chiêu bước tới gần ôm quyền thi lễ.

“Vị đại ca nhà đò này, có thể cho ta lên thuyền tới Hãm Không đảo không?”

Thuyền phu dừng lại trước mặt Triển Chiêu, một tay khẽ nhấc nón lá nhìn hắn, sau đó lại đặt xuống, vẫn che khuất nửa khuôn mặt: “Mời khách quan lên thuyền.” Nói xong liền lùi lại cho hắn lên.

“Đa tạ.”

Triển Chiêu đã yên vị trên bè trúc, thuyền phu liền đẩy sào đưa bè rời bờ quay ngược lại, chốc lát bè trúc đã cách bờ mấy chục thước, Triển Chiêu âm thầm đánh giá thuyền phu, thấy hắn mặc áo ngắn, dáng người khỏe mạnh, trong tay cầm sào trúc, dùng lực rất nhẹ nhàng, có vẻ căn cơ võ công không kém. Xem ra, hắn không phải thuyền phu bình thường.

Đang suy nghĩ, thuyền phu kia đã mở miệng hỏi hắn.

“Vị khách quan này tới có việc hay thăm bạn bè vậy?”

Triển Chiêu không trả lời mà hỏi lại, “Thuyền đại ca nghĩ sao?”

“Khách quan không phải người địa phương, bằng hữu của Lô trang chủ từ xa tới thăm?”

Triển Chiêu ngừng lại một chút rồi mới trả lời:

“Có phải bằng hữu hay không, hoàn toàn là do Lô trang chủ.”

Thuyền phu khẽ cười một tiếng, trả lời. “Lời này của khách quan rất thú vị.”

Triển Chiêu chỉ cười không đáp.

“Nghe giọng nói, khách quan hình như là người phía nam, có câu nam thuyền bắc mã, chắc là khách quan biết bơi chứ?” Thuyền phu vừa chống bè vừa nói chuyện với Triển Chiêu, nghe như tùy tiện, thật ra đang thăm dò Triển Chiêu.

Triển Chiêu tất nhiên nhận ra ý đồ của hắn, nhưng không thèm để ý, chỉ lắc đầu cười nói: “Thật không khéo, tuy tại hạ là người phương nam, nhưng không biết bơi.”

Thuyền phu đột nhiên nhích người một chút, rồi hét lên một tiếng.

“Tốt, ta chính là chờ những lời này của ngươi.”

Ngay sau đó, liền tháo nón lá xuống quăng đi, rồi nhảy xuống hồ, nháy mắt đã mất dạng. Động tác cực kỳ nhanh, không ai kịp nhìn rõ diện mạo của hắn.

Triển Chiêu một mình đứng trên bè trúc, mắt quét qua mặt hồ, hai tai chú ý động tĩnh xung quanh.

Một lát sau, một bóng người bất ngờ nhảy khỏi mặt nước, giống như cá chép nhảy vậy. Triển Chiêu dùng sức nhấc sào trúc lên, dùng nội lực đẩy bè trúc trượt về phía trước. Thuyền phu theo sát phía sau, nhanh như cá chép vậy.

Hai người đuổi nhau một hồi trên mặt hồ. Đột nhiên hắn lặn xuống nước rồi không xuất hiện nữa. Đồng thời, bè trúc dưới chân Triển Chiêu gặp phải lực cản, cứ đảo quanh một chỗ.

Triển Chiêu đứng trên bè trúc, không chút kinh hoảng, ngưng thần chú ý động tĩnh dưới chân. Trong giây lát, một bóng người xông lên mặt nước, đánh tới một chưởng. Triển Chiêu giơ tay cản lại, người nọ lại xông lên, lại một chưởng, Triển Chiêu vẫn ung dung ứng phó.

Qua lại mấy chiêu, người nọ không hề chiếm được thượng phong, vội lùi lại mấy bước, thầm nghĩ trong lòng, Nam hiệp Triển Chiêu quả nhiên không phải hư danh, đúng là võ công rất cao.

Triển Chiêu rảnh tay, hành lễ nói: “Thì ra là Phiên giang thử Tưởng Bình Tưởng tứ gia, thất kính thất kính, Triển Chiêu lần này tới là đúng hẹn thu hồi ngọc như ý ở chỗ Bạch ngũ gia, xin Tưởng tứ gia tạo thuận lợi.”

Tương Bình thấy hắn cử chỉ hào phóng, nho nhã lễ độ, trong lòng thêm vài phần hảo cảm. Nhưng việc Ngũ đệ muốn làm, hắn không có lý do gì không giúp.

“Chúng ta Ngũ thử đồng tâm, chuyện của Ngũ đệ cũng là chuyện của chúng ta, đại ca nói, chỉ cần ngươi qua được chúng ta, Ngọc như ý sẽ để ngươi mang về. Nếu không, Triển đại hiệp chỉ có thể trở về tay không.”

“Ngũ thử tình thâm ý trọng, tại hạ bội phục. Như vậy, Triển Chiêu đắc tội.” Nói xong, nắm chặt bảo kiếm trong tay, triển khai tư thế.

“Tốt, sảng khoái.” Tương Bình hét lớn một câu, lại xông lên. Hai người giao thủ, bè trúc chấn động, sau mấy hiệp đã vỡ mất một góc, nước hồ mãnh liệt tràn vào, Triển Chiêu mũi chân đạp lên một đoạn trúc đứng trên nước.

Một cái bóng đen vọt lên, mang theo nhiều bọt nước, thẳng tiến tới Triển Chiêu, Triển Chiêu lách người một cái tránh đi, chân phải quét tới Tưởng Bình, Tưởng Bình không kịp tránh, trúng đòn rơi xuống nước, Triển Chiêu vẫn vững vàng đứng trên đoạn trúc.

“Tưởng tứ gia, đa tạ.” Nói xong, gỡ mấy đoạn trúc vứt ra xa, rơi trên mặt nước, rồi nương theo từng đoạn trúc mà nhảy lên bờ.

Phía sau truyền đến tiếng của Tưởng Bình, “Triển đại hiệp, tiếp theo là Tam ca Từ Khánh của ta, không phải dễ đối phó đâu.”

Triển Chiêu nghe xong, khóe miệng mỉm cười, “Đa tạ Tưởng tứ gia nhắc nhở!”

Nói xong, bóng người đã biến mất trong cỏ lau mờ mịt.

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset