Quyển 3 – Chương 47: Điều tra manh mối

Điều tra manh mối

“Bạch Ngũ gia, mau dừng tay, Giang Ninh bà bà tới rồi!”

Hiểu Vân vừa lên tiếng, quả nhiên hiệu quả, Bạch Ngọc Đường nghe tới tên Giang Ninh bà bà lập tức phân tâm, thân hình cứng đờ, Triển Chiêu thừa cơ liền thoát thân, vài bước đã nhảy tới bên cạnh Hiểu Vân.

“Hiểu Vân, sao ngươi lại đến đây?”

Hiểu Vân cười khẽ, “Nếu tôi không đến, chỉ sợ Triển đại nhân cùng Bạch Ngũ gia vẫn tiếp tục đánh nhau.”

Bạch Ngọc Đường vừa rồi sững người một chút, nhìn bốn phía không thấy bóng Giang Ninh bà bà, liền biết mình bị lừa. Định quát lên, chợt nhìn thấy ánh mắt Hiểu Vân, mặc dù có chút tức giận, nhưng không nói câu nào.

“Cô nương vì sao lừa ta?”

Hiểu Vân không đáp, nhưng Lô Phương lại trả lời thay.

“Ngũ đệ, Hiểu Vân cô nương cũng là có ý tốt. Nếu các ngươi đánh tiếp cũng không thể kết thúc, không nên lãng phí sức lực, thời gian nữa.”

Tương Bình cũng rất đồng ý gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hừ nhẹ một tiếng, “Cô nương dùng biện pháp hay thật.”

Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng thở dài, theo phong tục của cổ nhân quy củ hành lễ với hắn.

“Hiểu Vân vừa rồi tình thế bức bách mới phải nói dối, chỉ là bất đắc dĩ, nếu có gì mạo phạm tới Ngũ gia, mong được tha thứ.”

Hiểu Vân nói như vậy, khiến cả người Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên, khoát tay bỏ qua.

“Thôi, Ngũ gia ta cũng không phải người keo kiệt, không so đo với ngươi. Ta không muốn nhiều lời nữa, đại ca, tứ ca, các huynh cũng đừng cản đệ, Bạch Ngọc Đường mình làm mình chịu, tuyệt đối không liên lụy các huynh đệ.” Nói xong định đi.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi không thể đi như vậy.” Triển Chiêu bước vài bước ngăn trước mặt Bạch Ngọc Đường.

“Triển Chiêu, ngươi tránh ra!” Bạch Ngọc Đường trợn mắt, Triển Chiêu lại không chút nhân nhượng.

“Ngũ đệ, không thể!”

“Ngũ đệ, chớ xúc động!” Lô Phương cùng Tưởng Bình cũng vội vàng bước lên cản lại.

Bạch Ngọc Đường quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ: “Là huynh đệ thì đừng cản ta!”

“Ngũ đệ!” Lô Phương cùng Tưởng Bình rất bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, Hiểu Vân chậm rãi tới gần, đứng ở sau lưng Lô Phương, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường thong thả nói.

“Bạch Ngũ gia tính tình kiệt ngạo bất tuân, tất nhiên thà làm ngọc vỡ. Lô trang chủ, Tưởng tứ gia, các ngài chớ cản hắn. Để hắn cùng người ta đồng quy vu tận, để lại danh thơm, không cần phải chịu tội thay huynh đệ mình, càng không nên không để ý người dân trên Hãm Không Đảo sau này không còn nhà để về, lang bạt kỳ hồ.”

Nói xong, lại xoay người nói với Triển Chiêu, “Triển đại nhân, ngài không cần lo lắng, mặc kệ hắn náo loạn long trời lở đất, cá chết lưới rách đi, không liên quan gì tới chúng ta hết, chúng ta trở về kinh thôi.”

Nói xong, liền tới gần kéo ống tay áo Triển Chiêu đi về phía thuyền nhỏ.

Triển Chiêu nhìn tay Hiểu Vân kéo áo mình, có chút xấu hổ cùng bất đắc dĩ.

“Hiểu Vân, thế này…”

“A, đúng rồi!” Mới đi vài bước, Hiểu Vân lại quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Bạch Ngũ gia cũng muốn sang bờ bên kia, không bằng đi cùng luôn?”

“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ căng thẳng, muốn nói gì đó, lại phát hiện giờ phút này mình không thể nói nên lời.

Lô Phương cùng Tưởng Bình nhìn hai người, khóe miệng có chút run rẩy. Cô nương này thật đúng là biết “nói chuyện”. Nếu Ngũ đệ bị nàng kích thích mà đi cùng nàng, vậy làm thế nào mà thu xếp đây, đây không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao?

Có điều, phương pháp lửa cháy đổ thêm dầu của Hiểu Vân, lại dùng được với Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân một hồi lâu, không nói một lời xoay người trở về.

Tưởng Bình tán thưởng nâng ngón tay cái với Hiểu Vân, sau đó cùng Lô Phương đuổi theo Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nhìn bọn họ rời đi, trong lòng cũng nhẹ nhõm, cười cười gật đầu với Hiểu Vân.

“Làm phiền Hiểu Vân.”

Hiểu Vân khoát tay, khẽ cười một tiếng.

“Có vài người khi bị kích thích mới có thể tỉnh táo lại.”

Triển Chiêu không khỏi lắc đầu thở dài.

“Triển đại nhân, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Có trở lại kinh thành không?”

Triển Chiêu lắc đầu, liền nhíu mày lại.

“Ta muốn sang bờ bên kia xem tình hình thế nào, nếu có thể, Triển mỗ hy vọng có thể can thiệp một chút, xem bọn họ có thể rút binh không.”

Hiểu Vân gật đầu, “Như vậy cũng tốt.” Dù sao việc đã đến nước này, kỳ hạn mười ngày không còn quan trọng nữa, bọn họ cũng không cần vội vã trở lại kinh thành.

“Hiểu Vân, ngươi…” Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, có chút lo lắng.

Hiểu Vân cười cười, “Tôi ở lại Hãm Không Đảo, Lô phu nhân sẽ chăm sóc tôi, Triển đại nhân không cần quan tâm. Hơn nữa, tôi muốn trông coi con chuột bạch kia, không để hắn xúc động gây chuyện, bằng không bao nhiêu người trên đảo đều sẽ gặp tai ương.”

Triển Chiêu nghe nàng gọi Bạch Ngọc Đường là chuột bạch, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó bật cười, nhìn Hiểu Vân lắc đầu.

“Vậy Hiểu Vân cẩn thận, ở đây chờ Triển Chiêu trở về.”

“Được, ta sẽ.” Hiểu Vân đáp ứng một tiếng, Triển Chiêu liền lên thuyền nhỏ rời đảo mà đi.

Nhìn Triển Chiêu đi xa rồi, Hiểu Vân mới trở lại Lô gia trang.

Lúc này, một nơi ở trong trang đang loạn thành một đoàn. Chính là vì từ sáng sớm Lô phu nhân bắt đầu đau bụng sinh, hiện đang lâm bồn.

Lúc Lô Phương vừa trở lại trang, hạ nhân đã báo phu nhân sắp sinh, ba huynh đệ lập tức tới thẳng phòng phía đông. Lô Phương muốn vào phòng sinh, lại bị quản gia và nha hoàn ngăn cản.

“Lão gia, không được, điềm xấu đó. Hơn nữa, lão gia đi vào cũng không giúp được việc gì, cứ đợi bên ngoài thôi!”

Lô Phương bất đắc dĩ, trong lòng như lửa đốt, nhưng sợ mình vào trong lại va chạm lung tung, gây bất lợi với thê tử cùng đứa nhỏ, đành ở ngoài cửa lo lắng đi đi lại lại, nghe tiếng Mẫn Tú Tú rên rỉ đau đớn từ trong phòng sinh truyền ra, thật sự là tâm phế đều khó chịu.

Mà Tưởng Bình cùng Bạch Ngọc Đường, đến ngay cả cửa viện cũng chưa vào tới, đã bị Lô ma ma ngăn lại.

“Nữ nhân sinh con, hai nam tử chưa thành hôn vào trong làm gì, không khó chịu à? “

Nói xong, liền đuổi bọn họ đi ra. Hai người đành phải trở về.

Ban đầu Bạch Ngọc Đường còn hơi hốt hoảng, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra cách, hơn nữa tẩu tẩu sinh con, đại ca hiện tại không thể quan tâm tới hắn. Chuyện còn tra chưa xong, khiến Bạch Ngọc Đường trong lòng rất khó chịu, không thể làm gì hơn đành đi loanh quanh hết phòng này tới phòng khác trong trang. Tưởng Bình lo lắng hắn nhất thời xúc động xông sang bờ bên kia, cuối cùng từng bước không chịu rời khỏi hắn.

“Tứ ca, đừng đi theo đệ nữa.” Bạch Ngọc Đường đối với việc Tưởng Bình cứ đi theo hắn như hình với bóng, có chút tức giận.

Tưởng Bình bất đắc dĩ thở dài. “Ngũ đệ, chớ nôn nóng.”

Bạch Ngọc Đường quay lại trừng mắt lườm Tưởng Bình, hừ một tiếng, lại không nói gì, đi về hướng khác.

Tưởng Bình vẫn như trước nhắm mắt theo đuôi.

Hai người đi đến tiền viện, thấy bên cạnh thi thể Hàn Phong có một người, nhìn kỹ lại, thì ra là Công Tôn Hiểu Vân.

Hai người chấn động, vội bước nhanh tới gần.

“Cô nương đang làm gì vậy?”

Hiểu Vân đang chuyên tâm xem xét xác của Hàn Phong, đột nhiên nghe tiếng người hỏi, hoảng sợ giật mình đứng bật dậy. Thấy Bạch Ngọc Đường cùng Tưởng Bình, mới hoàn hồn vỗ ngực.

“Thì ra là Tưởng tứ gia cùng Bạch ngũ gia, làm tôi sợ muốn chết.”

Tưởng Bình cùng Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng của nàng, cảm thấy có chút buồn cười. Lá gan nhỏ như vậy còn nhìn thi thể người ta.

“Cô nương còn chưa trả lời, ở chỗ này làm gì?” Tưởng Bình phe phẩy quạt lông cười hỏi.

Hiểu Vân liếc liếc nhìn hắn, nghĩ hai huynh đệ này thật đúng là giống nhau, trời lạnh thế này còn cầm quạt. Không khỏi nhớ tới Lương Triều Vỹ cùng Kim Thành Vũ trong phim Xích Bích đối địch. Chẳng lẽ thật sự để duy trì bình tĩnh? Nhưng rõ ràng quạt lông cùng bình tĩnh chẳng liên quan gì đến nhau, nhìn Ngọc Đường là biết.

“Tưởng tứ gia không phát hiện xác chết có điểm bất thường sao?”

“Ồ?” Nghe Hiểu Vân nói vậy, Tưởng Bình tò mò: “Khác thường thế nào?”

“Tưởng tứ gia biết bơi, chẳng lẽ nhìn không ra sao?” Hiểu Vân nhìn hắn, nghĩ chẳng lẽ hắn hoàn toàn không phát hiện ra sao?

Tưởng Bình ha ha nở nụ cười, Bạch Ngọc Đường vẫn có chút mờ mịt.

“Xác của Hàn Phong quả thật có chút kỳ quái, đầu của hắn sưng phù quá lớn.”

Hiểu Vân gật đầu, “Đúng, hơn nữa không chỉ đầu, tứ chi đều sưng to khác thường. Theo lý, trong thời tiết này, xác chết phải ngâm trong nước hơn mười hai canh giờ, tứ chi mới bắt đầu trương. Cho nên…”

Tương Bình cùng Bạch Ngọc Đường sáng mắt nhìn Hiểu Vân.

“Cho nên, hắn đã chết hơn hai ngày.”

“Đúng, ” Hiểu Vân gật đầu, “Cho nên, nếu Hàn Phong này là Hàn Phong thật, như vậy kẻ hôm qua chúng ta nhìn thấy là giả.”

Bạch Ngọc Đường cả kinh, nhìn Tưởng Bình. “Tứ ca, huynh nếu đã biết, vì sao không nói cho đệ.”

Tưởng Bình có chút oan, bất đắc dĩ nói.

“Ngươi vừa nghe có quan binh ở bờ bên kia liền xông ra ngoài, ta làm gì có thời gian nói với ngươi.”

Bạch Ngọc Đường phẫn nộ, không nói gì thêm.

“Tưởng tứ gia, thứ cho Hiểu Vân mạo muội hỏi một chút. Hãm Không Đảo có kẻ thù nào am hiểu dịch dung không?”

Tương Bình nghĩ một chút rồi lắc đầu. “Hành tẩu trong giang hồ, khó tránh kết thù oán với người khác, có kẻ thù là không tránh khỏi. Có điều, chưa từng có ai am hiểu dịch dung.”

Hiểu Vân trầm tư, lông mày nhăn lại.

“Người này hao hết tâm tư, không tiếc bày ra ván cờ lớn như vậy, tất nhiên có mục đích. Phàm là kẻ giết người, nếu không phải vì tài lộc mà thì cũng vì báo thù. Người này có lẽ là kẻ thù của Hãm Không Đảo, lại biết võ công không bằng Ngũ thử, không đối phó được các ngài, bởi vậy muốn dùng kế châm ngòi ly gián quan hệ giữa Hãm Không Đảo và Khai Phong phủ, mượn dao giết người. Hơn nữa, ta có dự cảm, chuyện của Hàn Phong, cùng mục đích của Triển Chiêu bị bại lộ, chỉ sợ có liên quan tới nhau.”

Bạch Ngọc Đường cùng Tưởng Bình nghe Hiểu Vân phân tích một hồi, không khỏi ngẩn người, cảm thấy kinh ngạc, cô nương thoạt nhìn tuổi trẻ đơn thuần, tâm tư lại kín đáo như vậy, nói câu nào cũng có lý, không khỏi kính trọng hơn vài phần.

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset