Quyển 4 – Chương 72: Hiện trường án mạng

Hiện trường án mạng

Người chết, một người chết!

Hiểu Vân liều chết bưng chặt miệng mới không thét chói tai. Tựa lên tường đá lạnh lẽo, chân nàng run lẩy bẩy. Vận khí tốt quá, gặp ngay phải hiện trường giết người!

Hiểu Vân nhắm mắt lại, một màn vừa nhìn thấy hiện rõ trong đầu.

Người đầu đội mũ phượng, mặc áo khoác lông cừu chính là Địch nương nương, đứng hướng về bên này. Hai người đứng đối diện Địch nương nương, nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng. Một nam một nữ, nam cầm cương đao trong tay. Cương đao kia, dưới ánh trăng còn lóe lên hàn quang, chất lỏng từ trên lưỡi đao rơi xuống, một giọt một giọt. Máu, đó là máu!

Bốn phía thật yên tĩnh, nàng loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ ràng lắm vì tiếng tim nàng đập rất lớn.

Có một tình tiết quen thuộc lóe lên trong đầu, giống như đã từng biết, nhưng lại vô cùng mơ hồ, nàng không bắt được cụ thể đó là gì, chỉ là một khái niệm. Có điều, nàng biết bằng bản năng, hiện giờ Địch nương nương tạm thời vẫn an toàn.

Tiếng nói chuyện không còn nữa. Bên tai nghe được chỉ còn tiếng tim mình đập, còn có tiếng bước chân dần dần đến gần. Hiểu Vân dán chặt lưng vào vách tường, tận lực dấu mình trong bóng tối.

Ba người đi trên đường, đi qua đầu con ngõ nơi nàng ẩn thân.

Dưới ánh trăng, nàng cuối cùng cũng thấy rõ mặt một nam một nữ kia.

Nam nhân cầm đao, gương mặt gầy gò, không có điểm nào đặc biệt. Lúc này gương mặt đó không chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn phía trước, trong ánh mắt để lộ ra hàn quang, thật giống như đã giết vô số người, chưa bao giờ biết nương tay.

Còn khuôn mặt nàng kia, lại khiến Hiểu Vân vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng đó là phiên bản của Hà Kim Liên, thiên kim đã chết của Hà gia. Nhìn thấy khuôn mặt này, rất nhiều vấn đề đã sáng tỏ.

Chính bọn chúng bắt Hà Kim Liên, giam cầm nàng ta, còn nữ tử này giả trang thành Hà Kim Liên, bái đường cùng Địch Thanh. Trong lúc động phòng ám sát Địch Thanh, dẫn hắn rời khỏi thân phòng. Bọn chúng thừa dịp Địch Thanh không ở trong phòng, đem Hà Kim Liên thật vào tân phòng, giết chết rồi lưu lại tám chữ “Địch Thanh phản quốc, giết người diệt khẩu” để lại trên tường. Bọn chúng chính là kẻ đứng sau bày ra kế độc vu hãm Địch Thanh.

Điều này cũng giải thích vì sao bộ giá y kia là giả. Bởi vì có hai tân nương, cho nên cần hai bộ giá y. Giá y Hà Kim Liên thật mặc trên người là giả, còn giá y tân nương mặc trên người là thật. Nếu bọn họ chưa phá hủy bộ giá y kia, như vậy, nó sẽ trở thành chứng cứ tốt nhất.

Nhìn bọn họ đi tới đầu ngõ, dần dần đi xa. Trong đầu Hiểu Vân xoay chuyển thật nhanh. Đợi bọn họ đi xa hẳn, nàng mới chậm rãi thở phào một hơi. Vừa rồi quá căng thẳng, theo bản năng dừng hô hấp. Nghe nói người luyện võ, trong phạm vi nhất định có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Hiểu Vân đứng tại chỗ đợi thêm chốc lát mới vụng trộm nhô đầu ra. Thấy trên đường không còn bóng người mới từ ngõ nhỏ đi ra, đi tới chỗ bọn họ dứng vừa nãy rồi dừng lại.

Máu, rất nhiều máu.

Trên mặt đất có rất nhiều người, cung nữ, thị vệ, thái giám, mười mấy người đều đã ngã. Hầu như ai cũng đều một đao mất mạng. Trên cổ chỉ có một vết thương cắt ngang động mạch chủ, máu đỏ thịt trắng có thể nhìn thấy rõ, miệng vết thương vẫn còn đang không ngừng đổ máu. Lúc này máu tươi dày đặc, mùi máu bốc lên ngạt mũi.

Hiểu Vân quay mặt đi, không dám nhìn tiếp, trong dạ dày quặn lên, màu đỏ kia khiến nàng có chút choáng váng.

Chợt có tiếng rên rỉ mơ hồ truyền vào trong tai.

Còn có người còn sống?

Hiểu Vân vui mừng, vội quay đầu nhìn đống thi thể, quả nhiên nhìn thấy một cung nữ vừa động đậy. Hiểu Vân cũng không quản cảm giác máu khiến nàng buồn nôn, vội chạy tới gần.

“Cô nương, cô nương!”

Hiểu Vân đỡ lấy lưng nàng. Cung nữ kia cố sức ngẩng đầu lên, suy yếu há miệng, nâng tay phải, cầm lấy vạt áo Hiểu Vân. Bàn tay dính đầy máu, lưu lại vệt bàn tay đỏ tươi trên áo nàng.

“Cô nương, cứu… mạng “.

Hiểu Vân vội xem thương thế của nàng. Thấy nàng chỉ có một vết thương ở trên lưng, cũng không nguy hiểm tới tính mạng, vì thế vội xốc một cung nữ khác lên, xé vải áo trong trắng của nàng kia thành mảnh vải nối lại băng vết thương cầm máu cho cung nữ còn sống.

“Cô tên là gì?” Hiểu Vân vừa băng bó vết thương vừa hỏi.

“Mai… Hương.”

“Mai Hương, cô kiên nhẫn một chút.” Nói xong, trên tay dùng một chút lực.

Chỗ vết thương bị ghì chặt để cầm máu khiến Mai Hương đau đớn hô lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

“Mai Hương, cô chờ ở đây, tôi tìm người tới cứu cô, cô nhất định phải cố chịu đựng.”

Hiểu Vân cột chặt vết thương cho Mai Hương, dặn dò một câu rồi chạy như điên về hướng phủ Khai Phong.

Hiểu Vân chạy vội một đường, lúc tới phủ nha đã thở không ra hơi.

Nha dịch canh giữ ở cửa nha môn, thấy từ xa một người đang chạy tới, đã biết có chuyện xảy ra. Chỉ là bọn họ thấy người chạy tới là một thiếu niên trên mặt trên tay, trên vạt áo lẫn giày đều là vết máu, vẫn phải lắp bắp kinh hãi. Bởi vì thiếu niên này cùng con gái của Công Tôn tiên sinh vô cùng giống nhau.

“Vị tiểu ca này, xảy ra chuyện gì?” Lý Thiết vội bước lên hỏi.

Hiểu Vân cong lưng, hai tay chống đầu gối, thở gấp từng ngụm.

“Mau!… ở Ngự phố, cứu người!”

Lý Thiết gặp phải tình huống này, trong lòng biết đại sự không ổn, vội chạy về phía Ngự phố. Hiểu Vân cũng không nghỉ ngơi, cất bước chạy vào trong nha môn.

Một nha dịch đang muốn vào trong tìm người hỗ trợ, thấy nàng không nói hai lời chạy vào nha môn, liền bước lên ngăn cản.

“Ngươi không thể cứ như vậy đi vào!”

“Ta là Công Tôn Hiểu Vân đây! Ngươi ở đây canh giữ đi, ta đi báo cho Bao đại nhân.”

Hiểu Vân hét một tiếng, nha dịch ngây người, nàng vội chạy vào trong.

Hiểu Vân với hậu đường nha môn, liền thấy thư phòng Bao đại nhân vẫn đang đốt đèn như trước, liền một mạch chạy vào.

Trương Long Triệu Hổ canh giữ ở cửa nhìn thấy một người chạy vào cửa phòng Bao đại nhân, lập tức cảnh giác, hai thanh cương đao sát một tiếng ra khỏi vỏ, quát lên.

“Ai?”

Ngay sau đó, cửa thư phòng liền bị mở ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước sau xông ra.

Hiểu Vân còn chưa kịp phản ứng, đã có một bóng dáng xông tới trước mặt, nàng không kịp dừng lại, thiếu chút đụng trúng, may mà người đó kéo bả vai nàng mới không đụng nhau.

“Vân nha đầu!” Bạch Ngọc Đường ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy bộ dáng của Hiểu Vân, chấn động kinh hô ra tiếng.

Triển Chiêu vừa nghe, kinh ngạc không thôi, lại nhìn kỹ người trước mặt, quả nhiên là Hiểu Vân không sai, chỉ là vết máu trên mặt nàng…

“Hiểu Vân, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Triển Chiêu nắm lấy bàn tay đầy vết máu của nàng, bàn tay thấm đẫm sắc đỏ đã bắt đầu khô đặc, khiến trong lòng hắn đau đớn giống như bị kim châm. Nhưng mà, hắn lại không tìm thấy miệng vết thương, trên mặt trên tay chỉ có vết máu, không có thương tổn. Trên người cũng không thấy bị thương, lại càng khiến hắn lo lắng.

“Nàng bị thương ở đâu?”

Hiểu Vân thấy hắn sốt ruột, vội lắc đầu, thở dốc, nói đứt quãng: “Không có, đây, đây không phải máu của ta.”

Triển Chiêu nghe nàng nói như vậy mới thả lỏng. Nhưng mà, đối với việc giả trang của nàng vẫn không thôi nghi hoặc. Đây không phải chính là “tiểu công tử” ở cùng với Bạch Ngọc Đường hắn nhìn thấy lúc trước sao? Thì ra chính là nàng. Vừa định mở miệng hỏi, liền nghe thấy tiếng Bao đại nhân.

“Xảy ra chuyện gì.”

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền ra xem tình hình. Nhìn rõ rồi cũng đều chấn động.

“Ngự phố xảy ra án mạng, mau đi cứu người. Địch nương nương bị người ta bắt cóc, tới nhà lao gặp Địch Thanh!”

Hiểu Vân thật vất vả một hơi nói hoàn chỉnh một câu.

Vừa dứt lời, mọi người đều cả kinh. Có điều bọn họ đều là người đã trải qua sóng to gió lớn, thất kinh một chút, lập tức có phản ứng.

“Trương Long Triệu Hổ, theo Triển hộ vệ tiến đến Ngự phố! Bạch hộ vệ, mau mau tới nhà lao Đại Lý Tự xem tình hình.”

Bao đại nhân tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ ngoài của nàng cùng những lời nàng mới nói, một câu cũng không hỏi thêm, không hề trì hoãn ra mệnh lệnh.

“Vâng, đại nhân!” Bốn người cùng đáp.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Hiểu Vân một cái, rồi cất bước búng mình nhảy lên nóc nhà bay về phía Ngự phố. Đồng thời, Bạch Ngọc Đường cũng nhảy lên nóc nhà đi về phía ngược lại.

“Trương Long Triệu Hổ, Triển mỗ đi trước một bước.” Giọng còn ở đó, Triển Chiêu đã sớm không thấy bóng.

Trương Long Triệu Hổ cũng vội vã chạy ra ngoài.

Hiểu Vân thấy vậy, lúc này mới đi tới dựa vào lan can nghỉ ngơi một chút. Vừa rồi thực sự là chạy quá nhanh, đường xa như vậy, hiện tại chân tay nàng không ngừng được đều đang run lên. Sức bật của con người vào lúc mấu chốt quả nhiên không thể khinh thường. Lấy loại tốc độ cùng sức chịu đựng này, nàng có thể tham gia chạy dài ba ngàn mét đấy.

Công Tôn Sách tinh tế đánh giá Hiểu Vân, thấy trên người nàng tuy có vết máu, nhưng không bị thương, cũng yên lòng. Có điều, trang phục trên người nàng, lại khiến ông vô cùng kỳ quái.

Hiểu Vân nhìn Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách trước mặt, da đầu có chút run lên. Ánh mắt bọn họ từ lúc đầu đã nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

“Hiểu Vân, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Thấy Hiểu Vân dần dần hơi thở đã vững vàng, Bao đại nhân mởi mở miệng hỏi.

Hiểu Vân trong lòng thở dài một tiếng. Xem ra lúc này, chuyện nàng đi Câu Lan viện, không thể đánh lừa ai được nữa. Vì thế, nàng nhất nhất đem chuyện xảy ra tối nay kể lại một lần.

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách sau khi biết được Hiểu Vân cải trang theo Bạch Ngọc Đường tới Hạnh Hoa Lâu, tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng chưa nói gì, bởi vì bọn họ trong lúc này không có tâm tư suy nghĩ vấn đề này.

“Hiểu Vân, ngươi thật sự thấy rõ khuôn mặt hai người kia sao?” Không phải Bao đại nhân không tin Hiểu Vân, đây là thói quen của ông, vấn đề mấu chốt, ông nhất định phải xác định rõ ràng.

“Đúng vậy, đại nhân, tối nay ánh trăng rất sáng, Hiểu Vân ở trong tối, bọn chúng ở ngoài sáng, Hiểu Vân nhìn rất rõ. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Bao đại nhân nghiêng đầu nhìn Hiểu Vân, hỏi.

“Chỉ là Hiểu Vân không có năng lực cứu Địch nương nương, lại sợ theo sau sẽ bị phát hiện, nên Hiểu Vân chỉ có thể trở về báo cho đại nhân biết.” Hiểu Vân nói có chút bất đắc dĩ, lúc này võ công lại trở thành điểm trọng yếu, nếu nàng có bản lĩnh giống như Triển Chiêu, vậy có thể bắt được họ tại trận, Địch nương nương cũng không bị bắt đi rồi.

Bao đại nhân khẽ lắc đầu, an ủi nói.

“Hiểu Vân không cần tự trách. Ngươi làm như thế mới là chính xác! Nếu lúc ấy ngươi tùy tiện ngăn cản bọn họ, chỉ sợ hiện tại đã gặp phải bất trắc, ai có thể đem tin tức cho bản phủ đây? Nếu bọn họ mang Địch nương nương tới áp chế Địch nguyên soái, vậy sẽ không làm khó Địch nương nương, chúng ta tạm thời không cần lo lắng cho an nguy của nương nương. Hơn nữa, bởi vì có ngươi, bản phủ đã nắm giữ được manh mối quan trọng, mà ngươi cũng trở thành nhân chứng trọng yếu. Nếu phán đoán đúng, những kẻ đó là hung thủ sát hại Kim Liên, chỉ cần bắt được chúng, vụ án của Địch nguyên soái sẽ có thể điều tra ra manh mối.”

Hiểu Vân gật đầu, cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Bao đại nhân thấy nàng một thân nhếch nhác, mặt lộ vẻ mệt mỏi, liền cho nàng lui xuống rửa mặt nghỉ ngơi. Hiểu Vân bản thân cũng thấy mệt, liền nghe lời trở về phỏng ngủ.

-0-

Bầu trời tuyết rơi, trời đất một mảnh trắng xóa. Mây đen nặng nề giống như ép người không thở nổi.

Vươn tay lên, một bông tuyết từ từ đậu xuống lòng bàn tay, hình lục giác xinh đẹp, trong suốt, dần dần tan ra, hóa thành bọt nước nho nhỏ trong bàn tay. Bông tuyết xinh đẹp như vậy, nếu không tan mất thì thật tốt. Hiểu Vân nhịn không được thở dài.

Đột nhiên, trên lớp tuyết trắng đọng thật dày, xông ra một bóng người, giống như hiện ra từ thinh không vậy. Từ đầu đến chân chỉ có một màu đen, lộ ra hai con mắt, đôi mắt nhỏ dài lộ ra hàn quang tàn nhẫn, khiến Hiểu Vân rung mình. “Ngươi, ngươi là ai!”

Hắc y nhân không nói gì, khóe mắt khẽ động một chút, gần như không thể nhận ra, Hiểu Vân hình như thấy khóe môi của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Ngươi, ngươi là ai, ngươi muốn làm gì!”

Hắc y nhân vẫn không nói lời nào, một bàn tay chậm rãi nâng lên, trên tay là một tráp màu đen, mặt ngoài bóng loáng, tỏa ánh sáng đen. Đó là gì? Không phải là… Khiên cơ chứ? Hiểu Vân nhìn chằm chằm chiếc tráp kia, tay phải thu vào ngực, không nhịn được run run, muốn lui về phía sau, hai chân lại giống như vướng phải gánh nặng ngàn cân, không thể cử động.

Đinh Hiểu Vân, đi, đi mau!

“Hiểu Vân!” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, Hiểu Vân quay đầu lại, thấy Triển Chiêu một thân hồng y đang chạy về phía nàng, tuyết bay lả tả bên người, gió thổi trường bào của hắn lên cao, bóng dáng kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

“Triển Chiêu!…” Đi mau! Hai từ còn chưa nói ra, một trận gió thổi qua, hắn đã dừng trước mặt, ôm lấy cả người nàng, oanh một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng đạn ra khỏi nòng súng. Nàng nhìn thấy một bộ phận trên chiếc tráp đen kia mở ra. Rồi sau đó là tiếng cười lạnh lùng của hắc y nhân, rơi vào tai nàng, rất thật, rất thật.

Người trước mặt kêu lên một tiếng đau đớn, một trận trời đất xoay chuyển, thân mình nặng nề ngã trên mặt đất. Những bông tuyết bên cạnh đều bắn lên, lại chậm rãi hạ xuống, tản ra xung quanh…

Hiểu Vân kinh hoàng trừng mắt, nhìn Triển Chiêu nằm bên cạnh mình, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tuấn lãng trắng bệch như tuyết, máu tươi nhiễm đen không ngừng chảy ra như suối từ trong miệng, rơi xuống vạt áo trắng của nàng, rơi xuống đất, rót vào tuyết trắng, tản ra, giống như đóa hoa anh túc nở rộ giữa thế giới màu trắng, yêu diễm mà đẹp đẽ.

“Không được, Triển Chiêu, không…”

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset