Quyển 4 – Chương 82: Một nụ hôn định chung thân

Một nụ hôn định chung thân

Hiểu Vân vừa khóc vừa thút thít nói tiếp: “Huynh sao lại không biết yêu quý bản thân như vậy? Tuy thân thể là của huynh, nhưng cũng có người lo lắng, cũng có người khổ sở chứ. Huynh có biết người ta sẽ đau lòng không? Huynh, huynh có biết người ta sẽ khổ sở, sẽ thương tâm không? Ô ô ô…”

“Hiểu Vân, đừng khóc…” Triển Chiêu thấy nàng khóc, trái tim cũng rối loạn, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng an ủi.

“Ô ô ô, huynh có biết ta có bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu sợ hãi, huynh có biết hay không, ô ô…” Hiểu Vân bắt đầu khóc là khóc không ngừng nổi, khiến Triển Chiêu bắt đầu chân tay luống cuống.

“Hiểu Vân, ta biết…” Nhìn Hiểu Vân khóc tới hoa lê đẫm mưa, trong lòng Triển Chiêu vừa đau vừa hối hận. Sớm biết vậy, nói thế nào cũng không cho nàng nhìn vết thương của mình.

“Không, huynh không biết, huynh căn bản là không biết trong lòng ta đau thế nào, chỉ cần nghĩ nếu huynh có chuyện gì ngoài ý muốn, tim của ta đã đau tới mức không thở nổi, huynh không biết…”

“Hiểu Vân…” Ta sao lại không biết, ta cũng từng đau lòng như vậy, lúc nhìn thấy nàng bị người khác bắt nạt, lúc nhìn thấy nàng một thân đầy máu, nghĩ tới lúc nàng gặp chuyện không may, loại đau đớn như kim đâm vào tim này, ta sao có thể không biết!

“Huynh, ô…” Hiểu Vân vừa khóc vừa nói, cuối cùng đã khóc không thành tiếng.

Triển Chiêu thấy nàng khóc chuyên tâm như vậy, vừa đau lòng vừa buồn cười. Tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, vừa dịu dàng nói: “Buổi chiều nàng còn cầm kiếm của Bạch huynh chém người, hung hãn như vậy. Sao bây giờ lại khóc thành dạng này, quả thật như một người khác, một chút cũng không giống phong cách của nàng.”

Hiểu Vân sửng sốt, trong chớp mắt ngừng khóc, chỉ là vẫn nhịn không được có chút sụt sịt, chớp chớp mắt nhìn Triển Chiêu, trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng hai má đã đỏ ửng lên: “Chuyện này… kỳ thật… Triển đại ca… chuyện đó… Ta bình thường không như vậy đâu, tình hình hôm nay đặc biệt. Lúc đó ta sốt ruột quá, nhìn thấy bộ dáng kia của huynh, thật sự rất khổ sở, không hiểu làm sao, lại, lại như vậy.”

Hiểu Vân có chút ngượng ngùng nhìn Triển Chiêu, nàng thật sự không muốn để hắn nghĩ nàng là một người dã man, nàng thật sự không phải loại “bạn gái hung hãn”. “Huynh cũng biết, bình thường ta ngay cả giết cá cũng không dám. Kỳ thật ta rất dịu dàng, chỉ là tình thế cấp bách mới nổi giận, có chút táo bạo lại thêm chút khuynh hướng bạo lực, đây chẳng qua là tình huống cấp bách nên mới…”

Hiểu Vân vội ngậm miệng, cắn môi dưới. Nàng thật sự là bối rối, nói đến nói đi, kết quả càng bôi càng đen. Thật sự không biết mình đang nói gì. “Triển đại ca… ta, ta… Ai da, ta đang nói gì đây chứ.”

Triển Chiêu thấy nàng như vậy, trong lòng ấm áp. Nàng để ý đến hắn như vậy, để ý đến mức xúc động làm những việc bình thường mình căn bản không làm. Hắn sao có thể không biết tâm tư của nàng, hắn đương nhiên biết nàng thiện lương ôn nhu, vừa rồi nói như vậy, cũng chỉ muốn nàng không khóc tiếp mà thôi.

Lúc này, nhìn thấy chân tay nàng luống cuống, nóng lòng muốn giải thích, nhưng lại không diễn đạt được, thành ra nói ngược, gấp đến độ mặt đỏ bừng bừng, thật sự là vô cùng đáng yêu, không khỏi nở nụ cười. Hai tay kìm lòng không nổi ôm lấy bả vai nàng, chậm rãi tới gần, một ngụm ngậm lấy đôi môi đỏ au không ngừng mở ra đóng vào nói chuyện kia. Cuối cùng nàng cũng im lặng. Mà hắn cũng không muốn rời khỏi môi nàng. Mềm mại như vậy, ngọt ngào như vậy, muốn nếm thử, không muốn buông ra.

Hiểu Vân ngơ ngác trợn tròn mắt, trong phút chốc đầu óc trống rỗng. Chỉ cảm thấy trên bờ môi, chóp mũi, tràn ngập hơi thở của hắn, khiến nàng ngây ngốc, không có cách nào suy nghĩ. Mãi đến lúc cảm thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt, lớn quá mức khiến tầm mắt nàng không nhìn rõ nữa, lại vô cùng thoải mái, mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước mắt đen kịt, mà hơi thở ẩm ướt kia càng thêm rõ ràng, quẩn quanh bên mũi. Trên môi, vừa mềm vừa tê, giống như có dòng điện chạy qua.

Hắn đang hôn nàng, lúc nàng không hề chuẩn bị… Hắn thật sự hôn nàng. Một tiếng thở dài, rất nhẹ nhàng, từ trong miệng Hiểu Vân tràn ra, hạnh phúc mà thỏa mãn, đôi môi khẽ mở, không tự chủ mà đáp lại.

Triển Chiêu say đắm mà tham lam hôn đôi môi của nàng, khi thì khẽ chạm vào bờ môi, khi ngậm lấy cánh môi đỏ mọng, dịu dàng mút vào. Giống như nhấm nháp món ăn ngon nhất trên đời. Thì ra, tư vị của nụ hôn lại tuyệt vời như vậy. Vừa ngọt vừa mềm, vừa thơm vừa thuần, tươi mát nồng đậm, mê người, còn hơn cả quỳnh tương ngọc dịch, bàn đào ngàn năm của Vương Mẫu, khiên người ta yêu thích không muốn buông. Mà Hiểu Vân đáp lại, khiến hắn muốn ngừng mà không được,không thể tự kềm chế.

“Vân Nhi…” Cuối cùng, Triển Chiêu khẽ buông Hiểu Vân ra, đặt trán lên trán của nàng, tay đặt sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại, thấp giọng khẽ gọi tên nàng.

“Vâng?” Hiểu Vân có chút ngơ ngác, đầu vẫn hơi nâng lên, kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, có chút mơ hồ, hình như còn chưa tỉnh táo lại. Trong con ngươi vốn trong trẻo, lúc này nhiễm một tầng sương mù như nước. Biểu tình mê mang kia, đáng yêu vô tội như con thỏ nhỏ. Đôi môi sau khi bị hôn, càng yêu kiều ướt át, hồng nhuận mê người, giờ phút này đang khẽ mở ra, hơi thở như hoa lan.

Giống như có một ngọn lửa từ trong cơ thể bùng lên, bỗng chốc lan rộng. Triển Chiêu cảm thấy tim đập như sấm, miệng lưỡi khô rang, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, muốn áp chế khát vọng trong đầu, lại khó qua nổi dụ hoặc trước mắt. Mạnh mẽ áp tới ngậm môi Hiểu Vân hôn them một chút, rồi mới buông ra.

“Vân Nhi, đừng nhìn ta như vậy.” Ta sẽ không khống chế được. Triển Chiêu yên lặng nhìn nàng, sâu trong đôi mắt đen thăm thẳm, tựa hồ có hai ngọn lửa đang cháy rực rỡ. Âm thanh lúc nói chuyện khàn khan mà tràn ngập từ tính, ẩn giấu ấp lực cùng khát vọng. Triển Chiêu thở sâu một hơi, lập tức đưa tay che mắt nàng lại, kéo đầu nàng áp vào vai mình, nhẹ nhàng ôm lấy.

Hiểu Vân nghe thấy hắn nói như vậy, lúc này mới phản ứng được, máu trong thân thể tựa hồ lập tức toàn bộ xông lên, trên mặt nóng muốn cháy người. Tay kéo vạt áo hắn, có chút run run. Giờ phút này, nàng không biết mình nên làm gì, nên nói gì. Nàng cũng không muốn làm gì hay nói gì. Nàng chỉ muốn tựa vào lòng hắn, vây trong hơi thở của hắn, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc không thể diễn đạt được thành lời.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. Hai người im lặng dựa vào nhau, lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập và hơi thở của nhau. Ai cũng không muốn mở miệng. Giống như mở miệng ra, mọi điều tốt đẹp đều sẽ bị phá vỡ.

Qua một hồi lâu, Triển Chiêu mới nói.”Hiểu Vân.”

“Vâng?” Hiểu Vân từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên nhìn.

Triển Chiêu nhẹ nhàng vén tóc nàng sang một bên, để lộ ra vầng trán trơn bóng: “Đồng ý với ta, sau này chớ động tới mấy thứ kia, đao kiếm không có mắt, nàng sẽ khiến mình bị thương. Hơn nữa…”

Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, “Hơn nữa cái gì?”

Triển Chiêu nhìn ánh mắt xinh đẹp của nàng, đôi mắt trong suốt, trong lòng thở dài, nàng là một nữ tử thiện lương như vậy, nhất thời kích động khiến người khác bị thương, sau đó sẽ vì thế mà cảm thấy khổ sở hối hận! Cho dù người kia là tên khốn kiếp tội ác tày trời, trên tay dính đầy máu tanh, nàng cũng sẽ cảm thấy trong lòng bất an, không phải sao?

Triển Chiêu ôn nhu mỉm cười, “Hơn nữa, có ta ở đây, nàng không cần làm như vậy, biết không?”

Hiểu Vân nhìn ánh mắt ôn nhu của Triển Chiêu, trong đầu tràn ngập hạnh phúc, hạnh phúc tới muốn khóc: “Được, ta biết rồi, ta đồng ý với huynh.” Hiểu Vân gật đầu, chôn mặt trong lòng Triển Chiêu.

Triển Chiêu thở phào, tay dùng chút lực, ôm lấy nàng. Nâng bàn tay phải, khẽ vỗ về mái tóc dài rối tung ở phía sau của nàng, ngón tay trong lúc xuyên qua những lọn tóc đen mềm mại, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm và thỏa mãn.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, cho đến ngoài cửa truyền đến tiếng người đi tới, Triển Chiêu lúc này mới buông nàng ra.

“Triển hộ vệ.” Theo tiếng đập cửa truyền đến, là giọng Công Tôn Sách.

Hiểu Vân lập tức từ trên giường đứng dậy, giống như làm chuyện xấu bị phát hiện: “Ta, ta đi mở cửa.” Nói xong, cuống quýt đi tới trước cửa.

Công Tôn Sách thấy người mở cửa là Hiểu Vân, ngạc nhiên một chút. “Hiểu Vân?”

“Cha.” Hiểu Vân theo bản năng trốn tránh ánh mắt Công Tôn Sách, “Con đi lấy chút đồ ăn cho Triển đại ca.” Nói xong vội vàng rời đi.

Công Tôn Sách nhìn Hiểu Vân vội vàng rời đi, rồi mới bước vào phòng. Thấy mấy thứ bày trên bàn liền hiểu rõ, cười nói với Triển Chiêu đang sửa sang lại vạt áo: “Nghe đại nhân nói Triển hộ vệ bị thương, nên tới đây nhìn một cái, có điều xem ra vết thương đã xử lý xong.”

“Công Tôn tiên sinh.” Triển Chiêu đứng dậy, thi lễ với Công Tôn Sách: “Làm phiền tiên sinh quan tâm, vết thương của Triển mỗ đã…”

Công Tôn Sách khoát tay, nói. “Đệ tử hiểu. Bất quá, mới vừa rồi Triển hộ vệ cùng Hiểu Vân hai người…” Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa cửa phòng đóng chặt, thật sự không thỏa đáng lắm. Công Tôn Sách hơi nhíu mày, yên lặng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Công Tôn Sách, thong thả nhìn lại Công Tôn Sách, sau đó ôm quyền nói: “Hành vi vừa rồi của Triển mỗ quả thật là không thỏa đáng, Triển mỗ xin nhận lỗi cùng tiên sinh. Có điều, xin tiên sinh yên tâm, Triển mỗ đã nhận định Hiểu Vân là thê tử của mình, nếu không, Triển mỗ cũng không dám có hành vi nào quá đáng. Triển mỗ đã quyết định đợi án này kết thúc, sẽ cầu thân với tiên sinh, cưới Hiểu Vân qua cửa, mong tiên sinh thành toàn.” Dứt lời lại ôm quyền thi lễ.

Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu, nở nụ cười. “Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt.” Lúc này, Công Tôn Sách mới thật sự giãn lông mày.

Con rể như vậy, còn cầu gì hơn? Cũng không uổng phí ngày đó ông cầu xin Bao đại nhân một nhân tình, cho bọn họ cùng nhau nam hạ, thừa dịp phải tới Hãm Không Đảo để tác hợp cho bọn họ. Phải biết, sau khi Hoàng Thượng nhắc tới chuyện tứ hôn, ông bắt đầu lo lắng cho hôn sự của Hiểu Vân, Ông không muốn Hiểu Vân gả cho những công tử ăn chơi trác táng như con trai của Bàng thái sư, lại càng không muốn một ngày nào đó Hoàng Thượng tâm huyết dâng trào, đem Hiểu Vân tiến cung. Không phải ông xem trọng con gái mình, mà là Hoàng Thượng đối xử với con gái mình khác thường. Trong lòng ông biết, bất luận tình huống nào cũng không phải kết quả mà Hiểu Vân muốn.

Còn nữa, từ sau khi tin Hoàng Thượng hứa sẽ tứ hôn cho Hiểu Vân truyền ra ngoài, bắt đầu có bà mối tới cửa cầu thân, đều là con cái quan lại trong kinh thành. Rõ ràng, bọn họ đều nhắm tới việc Hoàng Thượng tứ hôn. Công Tôn Sách không ưa đám con cháu thế gia, càng không thích bọn họ có ý đồ khác, liền đuổi hết đám bà mối đó đi. Nhưng lúc nào cũng vẫn có bà mối tới cửa, trở thành nỗi phiền não của ông, đành phải nghĩ cách tìm một mối hôn nhân cho Hiểu Vân. Mà ông thấy Triển Chiêu cùng Hiểu Vân hai người ở chung rất tốt, trong lòng sinh kế, muốn tác hợp cho bọn họ, khiến Triển Chiêu trở thành con rể mình, ông vạn phần vừa lòng. Nay, coi như đại công cáo thành.

Nghĩ đến đây, Công Tôn Sách trong lòng vui vẻ, nhìn lại nhìn Triển Chiêu, thật sự là cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng, nhìn đến nỗi Triển Chiêu không hiểu ra sao.

“Công Tôn tiên sinh?”

“Triển hộ vệ, đến đây, ngồi xuống, để đệ tử bắt mạch cho ngươi.” Dứt lời, lấy gối bắt mạch từ trong hòm thuốc ra đặt lên bàn.

Triển Chiêu theo lời ngồi xuống, đưa tay đặt lên gối bắt mạch. Công Tôn Sách vươn tay phải, ngón trỏ và ngón giữa đặt lên mạch môn của Triển Chiêu, cẩn thận chẩn mạch.

Nhịp đập có chút trống rỗng, mạch tượng không yên ổn, xem ra gần đây có chút mệt nhọc quá sức, hơn nữa trong vòng mấy ngày, hai lần bị thương nặng, thân thể suy nhược. May có sáu mươi năm công lực của Mạnh lão tiên sinh, hơn nữa hắn còn trẻ, khôi phục cũng nhanh chóng. Có điều, đợi thương thế lành rồi, phải kê thêm một ít thuốc điều trị nữa. Như vậy, sau khi hắn cùng Hiểu Vân thành thân, ông mới có thể nhanh chóng ẵm cháu ngoại.

Nghĩ đến tương lai không xa có thể ngậm kẹo đùa cháu, ý cười trên mặt Công Tôn Sách càng đậm.

Triển Chiêu hồ nghi nhìn Công Tôn Sách, trong đầu có chút mơ hồ, luôn cảm thấy Công Tôn Sách hôm nay cười rất kỳ quái. Hơn nữa, Công Tôn Sách bắt mạch cho hắn cũng không phải một hai lần, nhưng lần này lâu nhất, hơn nữa vừa bắt mạch vừa cười quỷ dị như vậy, khiến Triển Chiêu trong lòng càng nghi hoặc.

“Công Tôn tiên sinh? Triển mỗ…”

“À.” Công Tôn Sách thế này mới rút tay về, vuốt râu nói: “Triển hộ vệ ngoại trừ thân thể hư nhược, không có gì không ổn. Có điều, vẫn nên nghỉ ngơi thêm. Ta kê một phương thuốc, uống ít thuốc sẽ hồi phục nhanh hơn.”

“Đa tạ tiên sinh.” Triển Chiêu thi lễ, lại bị Công Tôn Sách ngăn lại. “Triển hộ vệ, giữa chúng ta không cần khách khí. Ngươi thong thả nghỉ ngơi, ta đi trước. Lát nữa sẽ bảo Hiểu Vân mang thuốc tới.”

Nghe Công Tôn Sách nói như vậy, Triển Chiêu nghĩ cũng phải, tương lai là cha vợ, không cần phải khách sáo như vậy. Vì thế không nói cảm ơn nữa, tiễn Công Tôn Sách ra ngoài.

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset