Quyển 5 – Chương 96: Một trận hiểu lầm

Một trận hiểu lầm

“Ấy, Công Tôn tiên sinh, sao ngài lại đến đây, ngài đây là…” Muốn đi nơi nào? Lý Quý đang cho ngựa ăn, thấy Công Tôn Sách vội vội vàng vàng đi về phía này liền lên tiếng tiếp đón, nhưng bị vẻ mặt nghiêm trọng của Công Tôn Sách dọa, đang muốn hỏi ông định đi đâu lại nuốt trở về.

Công Tôn Sách dừng lại trước mặt Lý Quý hỏi: “A Quý, ngươi có nhìn thấy Triển hộ vệ không?”

“Triển đại nhân?” Lí Quý nơm nớp lo sợ nhìn Công Tôn Sách, có chút khiếp đảm. Ngày thường, Công Tôn tiên sinh luôn mặt mũi hiền lành, hòa hòa khí khí, khuôn mặt tươi cười. Hôm nay xảy ra chuyện lớn gì mà biểu hiện lại đáng sợ như vậy. Nhất là khi nhắc tới mấy chữ “Triển hộ vệ”, có cảm giác như ông ấy đang nghiến răng nghiến lợi. Công Tôn Tiên Sinh cùng Triển đại nhân là cánh tay trái bờ vai phải của Bao đại nhân, một văn một võ ở bên cạnh giúp đại nhân không ít việc, hai người trước giờ ở chung cũng vô cùng hòa thuận, hôm nay Công Tôn Tiên Sinh nhắc tới Triển đại nhân sao lại như có chút tức giận vậy?

“Tiểu nhân vừa rồi thấy Triển đại nhân đi về hướng giáo trường, đúng rồi, còn cả Bạch đại nhân đi cùng nữa.” Lý Quý trong lòng nghi vấn, lại cảm thấy tò mò, nhưng Công Tôn Sách như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều, đành phải thành thật trả lời, cuối cùng, còn nói ra cả Bạch Ngọc Đường.

“Đa tạ.” Công Tôn Sách gật đầu, không nói gì thêm, xoay người đi về hướng giáo trường.

Lý Quý nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Công Tôn Sách, có chút suy nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, xem ra Công Tôn Tiên Sinh hôm nay đang tức giận, hơn nữa có liên quan đến Triển đại nhân!” Dứt lời, xoay người ôm chút cỏ khô, tiếp tục cho ngựa ăn.

Công Tôn Sách sải bước đi rất nhanh, vẻ mặt cứng đờ như đao khắc, trong đầu lại giống như phiên giang đảo hải, trong cơn giận dữ. Chuyện này cũng không thể nói ông quá bảo thủ, hoặc không hiểu chuyện. Là phụ thân của Hiểu Vân, nữ nhi còn chưa xuất giá đã bị người… bị người kia làm như vậy, ông sao có thể chịu được, sao có thể không tức giận. Huống chi đối phương lại là người ông vô cùng thưởng thức, vô cùng tín nhiệm? Tuy nói ông đã đồng ý hôn sự của bọn họ, hai người không lâu nữa sẽ thành hôn. Nhưng bọn họ dù sao cũng chưa bái đường hành lễ, Triển Chiêu đối xử với nàng như vậy, ngươi nói người làm phụ thân như ông, sao có thể bình tĩnh được, sao có thể không tức giận chứ?

Triển Chiêu à Triển Chiêu, tuy rằng ta đã đồng ý hôn sự của hai người các ngươi. Nhưng ngươi phải dùng tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng đưa nàng đi một vòng qua phủ Khai Phong, sau đó vào cửa bái đường đã, nữ nhi này vẫn còn là nữ nhi của ta đấy, không phải thê tử của Triển Chiêu ngươi, cùng lắm cũng chỉ là hôn thê, ngươi lại không chút để ý, tùy tùy tiện tiện làm ra việc như vậy. Chuyện này thật sự không thỏa đáng. Huống chi, trên người Hiểu Vân còn mang thương tích đấy! Không chỉ có vậy, còn để lại ấn ký rõ ràng như vậy, sao, còn sợ người ta không biết à? Danh dự của nữ nhi vô cùng quan trọng, cứ như vậy bị ngươi phá hỏng rồi! Ngươi đây là coi trọng Hiểu Vân, quý trọng Hiểu Vân sao? Uống phí ta tin tưởng ngươi, yên tâm giao Hiểu Vân cho ngươi, ngươi, ngươi thật sự làm cho ta thật vọng, khiến cho ta tức giận!

Giờ phút này Công Tôn Sách thật sự là tức tới váng đầu. Hiển nhiên lúc này ông đã hoàn toàn quên lúc đầu mình bày kế để Hiểu Vân đi theo Triển Chiêu tới huyện Hoa Đình. Cô nam quả nữ hai người, từ kinh thành đi tới huyện Hoa Đình, một đường đi tới bốn năm ngày, chẳng lẽ là hành vi hợp lễ? Sau khi trải qua chuyện đó, nếu Triển Chiêu không trúng ý Hiểu Vân, vậy còn ai muốn nàng nữa? May mà hai người bọn họ vừa lý nhau, bằng không thật không xong rồi. Nếu nói tới danh dự của Hiểu Vân, đem nó ra mạo hiểm trước, chí là người làm phụ thân như ông đấy. Nay ông tức giận với Triển Chiêu, chẳng phải chính là “chỉ cho châu quan phóng hóa, không cho dân chúng đốt đèn” à?

Triển Chiêu vừa từ giáo trường đi ra chưa được mấy bước, thấy Công Tôn Sách vội vã đi về hướng này. Nhưng thấy vẻ mặt tiêu điều của ông, bước đi lại gấp gáp xông thẳng tới, một chút cũng không giống bộ dáng không nhanh không chậm thường ngày, đã biết lúc này ông đang tức giận vô cùng. Xem ra, ông ấy tới đây để khởi binh vấn tội.

“Nhạc phụ đại nhân!” Triển Chiêu bước mấy bước tới trước mặt Công Tôn Sách, cung kính chắp tay thi lễ.

Công Tôn Sách ban đầu vô cùng phiền não, chỉ lo đi đường, không chú ý phía trước có người. Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện khiến ông giật mình. Một lát sau mới tỉnh táo lại, cao thấp đánh giá Triển Chiêu một hồi, thấy trên tay hắn có vết thương còn đang đổ máu. Như bình thường ông sẽ kéo hắn đi băng bó vết thương, nhưng lần này ông chỉ nhìn lướt qua cánh tay hắn, hoàn toàn xem nhẹ vết thương, lạnh lùng nói một câu.

“Ngươi đi theo ta.” Nói xong liền xoay người trở về.

“Vâng, nhạc phụ đại nhân!” Cho dù giọng điệu của Công Tôn Sách rất không tốt, nhưng Triển Chiêu hoàn toàn không để ý, vẫn đáp lễ trả lời, rồi im lặng đi theo sau.

Công Tôn Sách đi ở phía trước, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Triển Chiêu một cái. Hừ! Xú tiểu tử, đừng tưởng rằng kêu thêm mấy tiếng nhạc phụ đại nhân, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Hôn lễ vẫn phải làm, nhưng món nợ này nhất định cũng phải trả.

Hai người đi dọc đường đều không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tới, đến một chỗ yên tĩnh liền dừng lại. Công Tôn Sách xoay người, đang định nói chuyện, Triển Chiêu đã vén vạt áo, quỳ xuống trước mặt ông.

“Nhạc phụ đại nhân, Triển Chiêu làm sai, xin nhạc phụ đại nhân trách phạt.”

Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu quỳ thẳng tắp quỳ trước mặt mình, vẻ mặt thản nhiên nhìn mình, lời trách cứ liền nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra.

Có đôi khi kỳ quái như vậy, nếu Triển Chiêu có chút thái độ ngang ngược, ông tất nhiên sẽ mắng hắn một trận. Nhưng Triển Chiêu vừa lên tiếng đã thừa nhận sai lầm, còn quỳ xuống mặc ông trách phạt, ông ngược lại không đành lòng.

Công Tôn Sách run rẩy một hồi lâu, mới thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

“Thôi thôi, việc đã đến nước này, ván đã đóng thuyền, có trách phạt ngươi cũng không làm gì được nữa. Huống chi, nha đầu Hiểu Vân kia trong lòng cũng hướng về ngươi. Ta thấy vẫn nên chọn ngày, cho các ngươi sớm thành hôn mới tốt. Nếu lỡ như… lỡ như châu thai ám kết, đối với ngươi và nó đều không tốt.”

Triển Chiêu nhíu mi, trong mắt hiện lên một tia thống khổ mà phức tạp, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất: “Triển Chiêu cũng đang có ý này, hết thảy xin nhạc phụ đại nhân an bài.”

Công Tôn Sách gật đầu, vừa vuốt râu vừa nhìn hắn nói: “Triển hộ vệ, ngươi còn chưa làm cha, có lẽ ngươi không biết cảm nhận của một người cha. Ngươi cũng biết, con gái với cha mẹ, chính là cục thịt ở đầu quả tim, là trân châu trên tay chỉ sợ nâng niu không kịp. Hiểu Vân là con gái duy nhất của ta, mười mấy năm qua sống nương tựa lẫn nhau, ta yêu thương nó, càng không cho phép bất cứ ai tổn thương đến nó, ngươi hiểu không?”

Triển Chiêu ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Công Tôn Sách, gằn từng tiếng kiên định trả lời. “Triển Chiêu hiểu được, nhạc phụ đại nhân xin yên tâm. Triển Chiêu thề với trời, ta sẽ coi nàng là trân bảo, sẽ dùng cả đời yêu thương bảo vệ nàng, không để nàng chịu bất cứ thương tổn gì, làm cho nàng hạnh phúc.”

“Triển đại ca…” Hiểu Vân che miệng, ngăn lại tiếng nức nở trong miệng. Nước mắt tràn mi, thật không ngờ, hắn trong tình huống này, còn có thể, có thể hứa hẹn như vậy. Hiểu Vân, ngươi thật quá hạnh phúc, gặp được nam tử như vậy, thật quá hạnh phúc!

“Hiểu Vân?” Triển Chiêu xoay người, nhìn thấy một chéo áo nơi góc tường, vô cùng quen thuộc, là bộ quần áo Hiểu Vân thường mặc. Quả nhiên là nàng. Triển Chiêu đứng dậy, thoải mái nở nụ cười, chậm rãi đi qua.

Hiểu Vân từ góc tường đi ra, đón nhận chính là Triển Chiêu với ánh mắt ôn nhu và nụ cười trong suốt. Ánh mắt trong trẻo mà thâm quý kia, nụ cười ấm áp như gió xuân kia, đong đầy trong mắt nàng. Nàng chạy tới, ôm lấy cổ hắn. “Triển đại ca…”

Triển Chiêu không ngờ Hiểu Vân lại có hành động này, nhất thời tay chân luống cuống. Nhìn Công Tôn Sách đứng một bên, tay không biết đặt vào đâu. Trong lòng cười khổ, tiểu cô nương này, không để ý nơi này có người ngoài, cha nàng đang nhìn đấy. Triển Chiêu nắm lấy bả vai nàng, muốn kéo nàng ra, không nghĩ Hiểu Vân ôm rất chặt, kéo thế nào cũng không ra, mà Triển Chiêu lại không dám dùng sức, sợ động tới vết thương của nàng, đành phải mặc kệ nàng ôm, xấu hổ nhìn Công Tôn Sách, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Công Tôn Sách cười khổ lắc đầu, khoát tay áo xoay người rời đi.

Người ta nói nữ nhi hướng ngoại, vô cùng đúng. Xem nữ nhi của ông đi, sinh dưỡng nàng mười sáu năm, nay có lang quân như ý, trong mắt không còn cha già là ông nữa. Như ở chỗ không người ôm lấy nam nhân khác, hoàn toàn xem nhẹ ông, mệt cho ông vừa rồi còn vì chuyện của nàng, muốn tìm Triển Chiêu tính sổ, ông thật sự là quá thương tâm! Xem tình hình này, việc đêm qua e là trách nhiệm hai bên đều có. Ôi… Lão già như ta cứ tự động tránh đi thôi, miễn chọc cho các ngươi xấu hổ.

Hiểu Vân ôm lấy Triển Chiêu, chỉ lo khóc lóc buồn bực, cũng không biết Công Tôn Sách đã đi rồi. Triển Chiêu cũng không nói gì, chỉ ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, để mặc nàng khóc. Mãi đến khi nàng khóc tới mệt, khóc tới quần áo của hắn đều ẩm ướt, mới dần yên tĩnh lại.

Triển Chiêu kéo nàng ra, nhìn nàng khóc tới mắt mũi đều đỏ rực, vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng. Đưa tay lau nước mắt còn lại trên khóe mắt nàng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, mọi thứ đều qua rồi, không sao, đừng khóc.”

Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, có chút khổ không thể nói. Lần này thật sự là hiểu lầm nghiêm trọng, nói với người khác, người ta e là cũng không tin: “Triển đại ca, kỳ thật đêm qua ta…”

Triển Chiêu đưa ngón tay đặt lên miệng nàng, lắc đầu ngăn cản nàng nói tiếp: “Chuyện tối hôm qua đều đã qua, chúng ta hãy quên nó đi.”

Hiểu Vân nhìn ánh mắt của Triển Chiêu, khổ sở bên trong khiến nàng chua xót muốn chết, trong lòng mắng Triệu Trinh trăm ngàn lần. Sau đó, cầm tay Triển Chiêu vội vàng nói: “Triển đại ca, huynh hãy nghe ta nói, sự tình không phải như huynh nghĩ, ta thật sự không bị… Không tin huynh xem này!”

Nói xong, Hiểu Vân mở cổ áo của mình ra, lộ toàn bộ cần cổ cho Triển Chiêu thấy. Triển Chiêu vừa nhìn đã ngẩn người. Cần cổ trơn bóng, ngoại trừ một điểm phiếm hồng, không có gì khác.

“Đây, đây là chuyện gì?” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Hiểu Vân, vẻ mặt không dám tin. Lúc trước rõ ràng nhìn thấy ở ngay trên gáy dưới lỗ tai, Bạch Ngọc Đường có nhìn thấy, Công Tôn Tiên Sinh cũng nhìn thấy, vì sao hiện giờ chẳng có gì?

Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, thở dài một hơi, cười vô cùng bất đắc dĩ. Trò lừa gạt của Triệu Trinh, thật sự là rước lấy không ít hiểu lầm và phiền toái. Có điều, hắn cũng là một người không tệ, tuy rằng không cam lòng muốn trả thù, nhưng chung quy vẫn rất quân tử. Đến cả “dấu hôn” bọn họ vẫn nghĩ do hắn ác ý tạo ra, cũng là dùng thuốc màu vẽ lên, bị nàng chà xát mấy cái bắt đầu phai màu, sau đó dùng nước rửa một chút là biến mất. Lúc nàng đi tìm Triển Chiêu, vô tình thấy phẩm đỏ trên tay mình mới phát hiện ra.

“Triển đại ca, huynh từ từ nghe ta kể đã….”

Nghe xong Hiểu Vân kể lại, Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, vừa thấy buồn cười, vừa thấy bất đắc dĩ. Thì ra, để Hiểu Vân ở lại Chỉ Lan Các, cũng vì muốn hắn hiểu lầm. Hoàng thượng này lại có hành động kiểu đó, thật sự không biết phải nói thế nào.

“Hoàng đế thật sự là hơi quá đáng, nháo ra chuyện này, còn hại huynh bị cha ta cùng Ngũ ca hiểu lầm, để ta đi giải thích cho bọn họ, không thể để huynh chịu nỗi oan này.” Hiểu Vân cảm thấy có lỗi với Triển Chiêu, nhất là khi nhìn thấy vết thương trên tay hắn, càng cảm thấy áy nay, quay người định tìm người làm sáng tỏ hiểu lầm, không ngờ lại bị Triển Chiêu giữ chặt.

“Hiểu Vân, không cần đi.”

“Vì sao? Huynh không làm sao, huynh xem thái độ của Ngũ ca với huynh đi, hắn còn chém huynh một đao như vậy, không thể để hắn tiếp tục hiểu lầm huynh.” Hiểu Vân tức giận bất bình than thở.

Triển Chiêu thấy nàng bảo vệ mình như vậy, trong lòng vui vẻ nở nụ cười, đưa tay véo mũi nàng, cười nói: “Hiểu Vân, ta không cần. Hơn nữa, việc này liên quan đến Hoàng Thượng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Huống chi Hoàng Thượng đã chấp nhận hôn sự của chúng ta, không phải sao? Một khi đã vậy, đến đây chấm dứt đi, được không?”

Hiểu Vân nghĩ một chút, tuy cảm thấy lời của Triển Chiêu có lý, nhưng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng. “Vậy, huynh sẽ phải chịu “nỗi oan” này đó, đối với huynh không công bằng.”

Hiểu Vân miệng nói, vẻ mặt không phục khiến Triển Chiêu buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc nàng. “Nỗi oan này, để ta gánh đi! Đâm lao phải theo lao, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Hơn nữa, việc này sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhanh thôi.”

Hiểu Vân ngẩn người, suy nghĩ một chút, lúc này mới hiểu Triển Chiêu muốn nói gì. Tuy rằng mạnh miệng cười nhạo Triển Chiêu nói rồi đỏ mặt, bản thân mình không phải cũng mặt mũi nóng bừng sao?

Triển Chiêu thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, trong lòng lại một trận nhộn nhạo, nhịn không được cúi đầu, tới gần hưởng thụ hương thơm.

Hoa mai kiều diễm, chính lúc này ra sức khoe nhụy hoa, tản ra hương thơm. Ở một góc quang đãng bình thường ít người qua lại, giờ phút này, xuân ý miên man.

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset