Quyển 6 – Chương 110: Lời đồn đoạn tụ

Lời đồn đoạn tụ

Bên này, Đinh Nguyệt Hoa bị Triển Chiêu bỏ qua, nhìn thấy hắn đột nhiên cùng một nam tử nói chuyện, sau đó lại nhìn hai người không coi ai ra gì nắm tay bỏ đi, khiếp sợ không kịp phản ứng. Đợi nàng hồi phục tinh thần, Triển Chiêu bọn họ đã không thấy bóng. Tìm một hồi không thấy, đành tự mình về doanh địa trước.

Trương Long, Triệu Hổ canh giữ bên ngoài doanh trướng của Bao đại nhân, xa xa thấy Đinh Nguyệt Hoa đi tới, khoanh tay trước ngực, mày nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ gì đó. Đợi nàng đến gần, hai người cùng nhau mở miệng: “Đinh tiểu thư.”

Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên, nhìn Trương Triệu hai người, đột nhiên nói một câu: “Ta biết vì sao Triển hộ vệ đến nay chưa lập gia đình rồi.”

Ba năm trước đây, người thấy Triển Chiêu cùng Hiểu Vân bái đường thành thân rất ít. Một ngày sau khi hành lễ, Hiểu Vân bị Lăng Ba mang đi, mà Hiểu Vân đi rồi, người của Khai Phong phủ đối với việc của Hiểu Vân không đề cập tới, càng không kể với bên ngoài. Bởi vậy, ngoại trừ mấy người lúc ấy có mặt, căn bản không có ai biết Triển Chiêu đã thành hôn. Cho nên, Đinh Nguyệt Hoa vẫn nghĩ Triển Chiêu đến nay vẫn lẻ loi một mình.

Lúc này, Triển Chiêu đã hai mươi bảy, ở Đại Tống triều đã là một người lớn tuổi, nam tử nữ tử ở tuổi này đều đã có con cái tám chín tuổi. Giống như Trương Long, hai lăm tuổi, tuy rằng kết hôn muộn, nhưng cũng đã có con hai tuổi. Triển Chiêu lớn hơn Trương Long hai tuổi, lại chưa cưới vợ, không khỏi khiến người không biết nội tình sinh nghi. Triển hộ vệ điều kiện tốt như vậy, nữ nhân muốn gả cho hắn nhiều đến nỗi có thể xếp từ cửa Khai Phong phủ đến tận cổng thành, vì sao hắn đã hai bảy tuổi còn chưa thành hôn? Vấn đề này, đã trở thành đề tài hàng đầu để bàn tán của dân chúng Khai Phong phủ lúc trà dư tửu hậu, không có việc gì nhàm chán liền bị đem ra thảo luận.

Mà đáp án, đủ mọi kiểu. Người của Khai Phong phủ có đôi khi trong lúc vô tình nghe được, cũng không cho ý kiến, chỉ cười trừ. Việc này bọn họ đã quen. Cho nên, lúc Đinh Nguyệt Hoa nói như vậy, Trương Triệu hai người cũng không có phản ứng gì, chỉ nhướn nhướn mi, không trả lời.

Đinh Nguyệt Hoa cũng mặc kệ hai bọn họ có quan tâm hay không, tự nói chuyện tiếp: “Bởi vì Triển hộ vệ không thích nữ sắc, cho nên đến nay chưa lập gia đình.” Nói xong, còn làm như rất bình thường gật đầu: “Ừ, đúng là như thế.”

Không thích nữ sắc? Đây là ý gì, Triển đại nhân luôn tự kiềm chế, chưa bao giờ bị nhan sắc mê hoặc, đây là chuyện mọi người đều biết, cần gì đến lượt Đinh Nguyệt Hoa nói ra, hơn nữa, chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện Triển đại nhân không cưới vợ? Trương Triệu hai người khó hiểu, nghi hoặc nhìn Đinh Nguyệt Hoa.

“Các ngươi không hiểu?”

Trương Triệu hai người cùng lắc đầu, “Không hiểu.”

“Ta là nói, Triển đại nhân của các ngươi thích nam nhân, cho nên đến nay chưa lập gia đình!” Đinh Nguyệt Hoa trợn mặt tung ra một viên hỏa dược, ầm một tiếng nổ khiến Trương Long Triệu Hổ hai người trợn mắt há hmồm.

Một đội quan binh trùng hợp vừa đúng lúc tuần tra tới chỗ này nghe được, kinh ngạc đến quên đi đường, thiếu chút vỡ thành một đoàn, binh khí trên tay rơi loảng xoảng.

“Đinh tiểu thư không thể nói lung tung, phá hỏng danh dự của Triển đại nhân.” Trương Long cuối cùng tìm lại được giọng nói, lạnh lùng nói. Đinh Nguyệt Hoa này không phải ghi hận Triển đại nhân không mang theo nàng, bịa đặt sinh sự trả thù chứ?

“Đây là thật sự, ta không có nói lung tung.” Đinh Nguyệt Hoa khó chịu khi mình bị nghi ngờ, bất giác lớn giọng: “Ta tận mắt thấy, Triển Chiêu ở trên chợ gặp được một thiếu niên tuấn tú, bọn họ ngay trên đường liếc mắt đưa tình, còn không coi ai ra gì nắm tay bỏ đi. Ngươi xem, đến bây giờ còn chưa trở về nữa!”

Đội binh lính vừa cầm binh khí lên, nghe được tin này quá rung động! Có điều binh khí không thể lại rơi. Tướng sĩ đứng đầu sửa sang lại đội ngũ, làm như không có việc gì đi tiếp.

Trương Long Triệu Hổ đã chết đứng như hóa đá ở đó, bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng chuyện này, nhưng mà nghe nàng nói không giống như nói dối, lại cảm thấy có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Triển đại nhân của bọn họ thật sự… Có lẽ cũng có thể, Hiểu Vân cô nương đi rồi, Triển đại nhân nản lòng thoái chí, cho nên mới… Hơn nữa, mấy năm qua thân thiết với Bao đại nhân như vậy, thì ra là…

Lúc này bọn họ hai người ý nghĩ đúng là nhất trí, mồ hôi chảy ròng ròng, hai người liếc nhau, vội lắc đầu nói: “Không đâu, Triển đại nhân nhất định không như vậy, trong đó nhất định có hiểu lầm.” Nhưng mà lời này nói ra vẫn có chút lo lắng không yên.

“Hừ, các ngươi không tin? Tốt lắm, chúng ta cứ chờ xem.” Đinh Nguyệt Hoa liếc nhìn bọn họ, định rời đi.

Lúc này mành doanh trướng bị nhấc lên, Công Tôn Tiên Sinh bước ra: “Đinh tiểu thư dừng bước, đại nhân mời Đinh tiểu thư vào nội trướng nói chuyện!”

-0-

“Khách quan, mời bên này, cẩn thận bậc thang…”

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đi lại, người trong phòng đang thâm tình hôn nhau, lúc này mới dần dần ngừng lại. Nhìn đôi môi đối phương có chút ướt át mà sưng đỏ, hai người đều ngượng đỏ mặt. Hiểu Vân cúi đầu, nhìn vạt áo của Triển Chiêu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Phản ứng vừa rồi của mình, thật sự là có chút…

Bộ dáng của Hiểu Vân lúc này rơi vào mắt Triển Chiêu, có chút thẹn thùng, không khỏi nhìn tới ngây ngốc, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, kéo tay nàng ngồi xuống cạnh bàn, nhìn nàng hỏi: “Hiểu Vân, sao nàng lại ở đây?”

Hiểu Vân lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ một chút mới nói: “Một tháng trước, ta được sư phụ cho phép, rời khỏi Thiên Sơn. Vốn ta định về Biện Lương, trên đường trùng hợp gặp Đường Thực, biết đại nhân muốn tới Đăng Châu, vì thế đồng hành cùng hắn, sau đó ở trên đường lại gặp được Ngũ ca tới tiếp ứng, hôm qua chúng ta mới tới Đăng Châu. Đêm qua Ngũ ca biết được các huynh đã tới nơi này, cho nên, sáng sớm ta liền chạy tới đây.”

Hiểu Vân nói xong, ánh mắt luôn dừng trên mặt hắn.

Triển Chiêu nghe nàng nói vậy, trong lòng biết nàng tất nhiên là nóng lòng gặp hắn, mới vội vàng như thế, trong lòng lại lo lắng, muốn vỗ vỗ tay nàng. Nhưng mà, hắn vẫn có nghi vấn, mà nghi vấn này, đã xuất hiện ngay ở thời điểm Hiểu Vân nói ra thân phận của nàng.

“Hiểu Vân, ba năm trước đây, Lăng Ba tiên sinh từng nói, lần này hắn mang nàng rời đi, chúng ta có lẽ không còn gặp lại. Hơn nữa…” Nói tới đây, Triển Chiêu ngừng lại, nhìn Hiểu Vân, muốn nói lại thôi. Những lời này, hắn không thể nói ra miệng. Cho dù là nàng, hay là hắn, nghe được câu này, cũng đều sẽ đau lòng không chịu nổi.

Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu muốn nói lại thôi, liền nắm lấy tay hắn lắc đầu. Mặc dù hắn không nói ra, nàng cũng biết hắn muốn nói gì. Những lời này, là chủ đề cấm kỵ mà ai trong bọn họ cũng không muốn nhắc tới. Chỉ khác nhau ở chỗ, hắn hoàn toàn không biết nguyên nhân, còn nàng lại biết hết toàn bộ nhân quả bên trong.

Chuyện của Công Tôn Hiểu Vân, chuyện của nàng, còn có nhân duyên của bọn họ. Mệnh của Công Tôn Hiểu Vân là không có tơ hồng, mà nàng lại cùng Triển Chiêu định thân. Có lẽ nguyên nhân như vậy, nàng mới gặp vận rủi, mệnh thác sớm tối. Chỉ vì, nàng làm rối loạn mệnh số của Công Tôn Hiểu Vân. Câu nói kia của Lăng Ba, là vì cứu nàng, cũng vì chỉnh lại quỹ đạo vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân. Nhưng mà, từ ba năm trước, sau khi nàng mượn thân thể Công Tôn Hiểu Vân hoàn hồn, rất nhiều chuyện cũng bắt đầu biến đổi.

Linh hồn của Đinh Hiểu Vân, thân thể của Công Tôn Hiểu Vân, ai nói được rõ ràng, hiện tại nàng đang gánh vận mệnh của ai? Kỳ thật, từ thời điểm bắt đầu, mọi thứ đã rối loạn, không thể dựa vào cái gọi là “mệnh số” nữa. Bởi vì, nàng cùng hắn yêu nhau. Hai người đã quyết định bên nhau đến già, sao có thể bỏ qua nhau, lãng quên nhau?

“Triển đại ca, cho dù người khác nói thế nào, ta vẫn là thê tử của huynh, vĩnh viễn cũng không thay đổi.” Hiểu Vân yên lặng nhìn Triển Chiêu, kiên định nói.

“Thật vậy sao?” Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, có chút không xác định. Kinh hỉ sau khi gặp lại đã lắng xuống, hắn lại nghĩ tới chuyện ba năm trước. Năng lực của Lăng Ba vô cùng kỳ diệu, hắn đã thấy qua, câu nói nghiêm túc kia của hắn ta, không thể là tùy tiện nói ra. Ba năm trước, nàng thiếu chút đã đánh mất tính mạng, nỗi sợ hãi này, tới giờ nghĩ lại còn chưa hết. Hắn thật sự sợ, ở bên cạnh hắn, nàng sẽ gặp bất hạnh. Nếu nói ở bên cạnh hắn sẽ đem vận rủi đến cho nàng, hắn tình nguyện bọn họ trời nam đất bắc. Như vậy, ít nhất hắn biết nàng còn sống khỏe mạnh, ít nhất bọn họ có thể hoài niệm về nhau.

“Triển đại ca, đây là đương nhiên. Chúng ta đã bái đường, đã động phòng, không phải vợ chồng thì là gì, chẳng lẽ huynh muốn không thừa nhận?” Hiểu Vân ra vẻ tức giận, nhưng lại thật sự khiến Triển Chiêu nóng nảy.

“Cho dù chúng ta chưa từng bái đường, trong lòng ta, nàng sớm đã là thê tử duy nhất của ta ở kiếp này, huống chi chúng ta đã chính thức làm lễ nạp thái, đã lạy thiên địa. Ta sao có thể không thừa nhận nàng là thê tử của ta.”

Thấy hắn vừa vội vừa giận, Hiểu Vân xì một tiếng bật cười: “Triển đại ca, huynh đừng vội, ta nói đùa thôi.”

Triển Chiêu oán trách trừng mắt nhìn Hiểu Vân, trong lòng có chút bất đắc dĩ: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể nói đùa. Lời Lăng Ba tiên sinh nói, ta vẫn nhớ rõ, thật sự không thể không chú ý, nếu vì nàng ta thật sự…”

“Triển đại ca!” Hiểu Vân vội vàng ngắt lời hắn: “Cho dù là thần tiên cũng sẽ phạm sai lầm, huống chi sư phụ còn không phải thần tiên. Dù là thầy xem tướng số, cũng có lúc tính sai thời điểm. Cho nên, lời của sư phụ nói lúc đó, huynh không cần coi là thật. Huynh xem, ta hiện tại không phải ở đây sao? Nếu lời của sư phụ là thật, sao ta có thể xuất hiện ở đây? Huynh nói đúng không? Cho nên, câu kia của sư phụ không tính.”

Triển Chiêu nghĩ lại, cảm thấy Hiểu Vân nói cũng có lý. Mệnh số vốn là thứ tin thì có, không tin thì thôi. Trước đó, hắn cũng chưa từng để ý, chỉ là sự tình liên quan tới tính mạng của Hiểu Vân, cho nên hắn mới canh cánh trong lòng, không thể thoải mái. Nay ngẫm lại, chính mình quả thật là có chút “Quan tâm sẽ bị loạn”. Vì thế không rối rắm nữa, lắc đầu đem chuyện này bỏ ra ngoài.

“Vậy vì sao nàng phải nữ phẫn nam trang? Thủ pháp dịch dung này thật tinh xảo, ngay cả ta cũng suýt nữa không nhận ra nàng đã trở về.”

“Sư phụ dạy thuật dịch dung, lợi hại không, đây mới chỉ là một chút thôi đấy.” Hiểu Vân cười có chút đắc ý, khiến Triển Chiêu nhìn mà liên tục lắc đầu, nhưng cũng rất phối hợp cười nói.”Quả thật lợi hại.”

“Ha ha, sư phụ còn dạy ta rất nhiều thứ, hiện không có thời gian nói tỉ mỉ, ngày nào rảnh nhất định cho huynh xem.” Nói tới những thứ học được trong ba năm qua, Hiểu Vân thật sự vô cùng cảm kích sư phụ Lăng Ba của nàng. Hắn không chỉ cứu tính mạng nàng, còn dạy nàng rất nhiều thứ. Dạy nàng võ công, dạy nàng dịch dung, dạy nàng thuật kỳ hoàng, còn đặc biệt vì nàng tạo ra vũ khí phòng thân.

Tuy rằng, hắn vẫn luôn nói muốn để nàng theo hắn ở Thiên Sơn tu đạo, cả đời khôngbước lại vào trần thế; tuy rằng, lúc nàng nói phải rời khỏi Thiên Sơn, hắn cấm túc nàng ở thiên trì suốt ba ngày. Nhưng mà, đối mặt với sự quật cường của nàng, cuối cùng, hắn vẫn để nàng đi. Trước khi đi cũng không nói nhiều. Lúc rời đi, cũng không đưa tiễn, nhưng vẫn tặng nàng một cái túi gấm. Đối với nàng mà nói, là một cái túi vô cùng quan trọng.

Ba năm qua, hắn dạy nàng nhiều như vậy là vì cái gì? Người tu đạo, võ công cùng thuật dịch dung có tác dụng gì? Kỳ thật, ngay từ đầu hắn đã dự đoán được rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ đi. Sư phụ của nàng, thật sự đối với nàng rất tốt.

“Hiểu Vân, làm sao vậy?” Triển Chiêu thấy nàng hãy còn xuất thần, cũng không biết nàng thần du nơi nào, vội lên tiếng gọi nàng. Hiểu Vân lúc này mới phản ứng, cười lắc đầu: “Không có việc gì, vừa rồi nhớ tới chuyện của sư phụ nên xuất thần. Đúng rồi, cha ta cùng đại nhân đều khỏe chứ?”

“Đều tốt. Nhưng mà nhạc phụ đại nhân đối với nàng vẫn…”

“Cha…” Nghĩ đến Công Tôn Sách, trong lòng Hiểu Vân trăm vị tạp trần, từ phụ như vậy, lại bất hạnh như vậy, ông trời thật sự rất tàn nhẫn với ông. “Triển đại ca, ta và huynh về quân doanh gặp cha ta cùng đại nhân đi, sự tình chúng ta vừa đi vừa nói.”

Lúc Hiểu Vân theo Triển Chiêu tới căn cứ hải quân, đã là hơn một canh giờ sau. Chờ cách quân doanh cũng xa, hơn nữa trước khi xuất phát, Hiểu Vân lại tốn chút thời gian hóa trang lại, bởi vì thân phận của nàng lúc này là Đường Ngọc Vân, để phòng ngừa vạn nhất, vẫn không nên mạo hiểm để người khác thấy dung mạo thật của mình.

Lúc Triển Chiêu rời quân doanh không cưỡi ngựa, vì muốn mau tới quân doanh, hai người liền cưỡi chung một con ngựa. Đến cửa doanh, Triển Chiêu xuống ngựa trước, vươn tay đỡ Hiểu Vân. Hiểu Vân cười chống tay hắn xoay người xuống ngựa.

“Triển đại nhân.” Binh lính thủ doanh biết Triển Chiêu, thấy hắn liền tiếp đón, trong đó một binh sĩ bước tới đón lấy A Tảo.

Triển Chiêu mỉm cười gật đầu với bọn họ, đưa thẻ bài ra rồi dẫn theo Hiểu Vân đi vào. Vào tới bên trong quân doanh, Hiểu Vân luôn cảm thấy có chút là lạ, ánh mắt của binh lính nhìn nàng rất kỳ quái, khiến cả người nàng không được tự nhiên, không khỏi nghi hoặc: Chẳng lẽ bọn họ nhận ra nàng là nữ nhân? Không thể nào? Nàng hoá trang rất hoàn hảo mà, ngay cả Triển Chiêu cũng thiếu chút không nhận ra nàng đấy!

Lại nữa, Hiểu Vân nhìn về phía đám người kia, muốn làm rõ bọn họ đang nhìn gì, những người đó thấy nàng nhìn bọn họ, đều vội vàng quay đầu ra vẻ bận rộn. “Triển đại ca, vì sao bọn họ lại nhìn chúng ta như vậy?” Hiểu Vân hạ giọng hỏi.

Triển Chiêu mặc dù thấy kỳ quái, nhưng cũng không biết vì sao, đánh nói: “Có thể là bọn họ chưa thấy thiếu niên nào tuấn mỹ như vậy.”

Hiểu Vân bĩu môi, nếu vì vậy mới là kỳ quái, nói tuấn mỹ, Triển Chiêu xếp thứ nhất chứ. Tuy nghĩ vậy nhưng cũng không nói gì thêm.

Kỳ thật, Triển Chiêu cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hắn đi ra ngoài nửa ngày, sau khi trở về đám tướng sĩ lại nhìn hắn như vậy? Ánh mắt của bọn họ, là bất khả tư nghị, khiếp sợ, nghi hoặc, tò mò. Đã có chuyện gì xảy ra? Triển Chiêu nhìn bản thân, lại nhìn Hiểu Vân, trước sau vẫn không hiểu có chỗ nào không đúng, vì vậy lắc lắc đầu bỏ qua.

Hai người đi đến trước trướng của đại nhân, vẫn là Trương Long cùng Triệu Hổ canh giữ ở cửa vào, nhìn thấy hắn tới, cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, giống như vừa chịu đả kích. Tuy bọn họ rất nhanh chóng thu liễm lại để đón tiếp hắn, nhưng Triển Chiêu vẫn tinh tường thấy được, không khỏi nhíu mày hỏi: “Trương Long Triệu Hổ, trong doanh xảy ra chuyện gì, hay có gì không ổn?”

Trương Long Triệu Hổ vội lắc đầu như trống bỏi: “Không, không có.”

Lúc này, mành doanh trướng bị nhấc lên, Công Tôn Sách từ trong đi ra, Hiểu Vân vừa định gọi cha, lại nghĩ tới hiện tại mình là “Đường Ngọc Vân”, vội dừng miệng lại. Lúc này, từ sau lưng Công Tôn Sách lại chui ra một người, Hiểu Vân vừa nhìn đã biết là một cô nương nữ phẫn nam trang. Như vậy cũng không sao, dọa tới nàng là câu nói của nàng kia: “Công Tôn Tiên Sinh, ngài xem! Ta không lừa ngài, Triển hộ vệ thật sự là đoạn tụ!”

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset