Quyển 7 – Chương 147: Ngoại truyện (hai)

Ngoại truyện (hai)

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, việc mang thai đối với Hiểu Vân đều chưa từng trải qua. Lần đầu mang thai, tất nhiên không thể tránh khỏi có chút khẩn trương, cảm xúc kinh hỉ bất ngờ càng khiến tâm trạng dao động. Nhìn bụng bắt đầu to lên, cảm giác làm mẹ cũng bùng phát. Nhất là khi trong bụng thai nhi bắt đầu cử động, ở trong lòng vô cùng cảm khái. Khi đó mới hơn bốn tháng, đã bắt đầu tưởng tượng đứa nhỏ mặc yếm đi bộ. Lúc kể cho Triển Chiêu nghe, còn bị hắn trêu cợt một hồi. Có điều, ngoài miệng tuy Triển Chiêu nói đùa, nhưng trong đầu, làm sao lại không nghĩ tới chuyện đó?

Khi Hiểu Vân mang thai, khẩn trương nhất vẫn là Triển Chiêu. Ba tháng trước, lúc bụng chưa lớn lên còn đỡ. Đợi tới lúc kích thước thắt lưng của Hiểu Vân dần dần tăng lên, sự khẩn trương của hắn cũng bắt đầu thể hiện. Hắn coi Hiểu Vân như hòn ngọc quý trên tay, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ vỡ. Nếu không bắt buộc phải từ Lăng Châu trở lại kinh thành, hắn thật sự chỉ muốn ở trong nhà không ra ngoài.

Đầu tháng sáu, xe ngựa đã chuẩn bị xong, hành lý cũng đã sẵn sàng, chuẩn bị sáng ngày mai xuất phát trở về. Nhưng Triển Chiêu vẫn lo lắng, đêm trằn trọc không ngủ nổi. Hiểu Vân đi tiểu đêm trở về, thấy hắn mắt mở to, vội giục hắn đi ngủ. Hắn lại ôm thê tử vào lòng mà nói.

“Vân Nhi, ngồi xe ngựa thật sự không sao chứ? Đường xóc nảy, chỉ sợ không ổn lắm?”

“Vậy cưỡi ngựa đi vậy?” Hiểu Vân hỏi lại.

“Không được! Tuyệt đối không được!” Triển Chiêu vội không ngừng lắc đầu.

“Vậy đi bộ?”

“Đường xá xa xôi, hơn nữa thân thể bất tiện, sao có thể đi bộ về được!”

“Vậy không phải phải ngồi xe ngựa sao!” Hiểu Vân cười nói, vừa hạnh phúc vừa bất đắc dĩ. Hạnh phúc vì Triển Chiêu nóng ruột, bất đắc dĩ vì Triển Chiêu quá khẩn trương.

“Nhưng mà…” Triển Chiêu cảm thấy khó xử, không muốn nàng chịu xóc nảy, lại không thể ở lại đây, làm sao bây giờ?

“Tướng công!” Hiểu Vân nghiêng người, nằm xuống bên cạnh Triển Chiêu nói: “Chúng ta không phải đang rất tốt sao? Hơn nữa, ta là đại phu, biết cái gì có thể, cái gì không thể. Huống chi, không phải cũng đã hỏi qua đại phu trong thành sao, ông ấy cũng nói là không sao mà?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, lên tiếng trả lời. Chuyện này hắn cũng biết. Nhưng mà hắn không có cách nào không lo lắng.

“Được, đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu còn tiếp tục, cũng không ngủ được đâu.” Hiểu Vân vỗ lưng Triển Chiêu, rồi vuốt mặt hắn như dỗ trẻ con, Triển Chiêu mới nhắm mắt lại.

Đêm đó, Triển Chiêu thật sự không còn trăn trở. Có điều, đó không phải vì hắn ngủ ngon, hắn vẫn không ngủ được, chẳng qua là sợ động tới người bên cạnh, nên nằm im suốt cả đêm. Kết quả sáng hôm sau dậy, nhìn đôi mắt thâm đen của hắn, Hiểu Vân chỉ biết lắc đầu.

Làm cha ba phần phiền não, xem ra không sai.

Sự thật chứng minh, lo lắng của Triển Chiêu là dư thừa. Bởi vì bọn họ mướn xe ngựa khá rộng, lại trải vài tầng chăn đệm bên trong, Hiểu Vân ở trong xe ngựa rất thoải mái. Bọn họ đi đường lớn, hành trình lại chậm, đi một chút dừng một chút, không khác gì du sơn ngoạn thủy. Kiểu đi đường này, đối với Hiểu Vân không có vấn đề gì, ngược lại càng thư sướng. Khẩn trương cùng lo âu của Triển Chiêu, từ sau khi bọn họ lên đường được ba ngày, cuối cùng cũng giảm bớt, hai người thật sự vừa đi vừa du ngoạn mà trở về.

Trên đường trở về, Triển Chiêu đi đường vòng, mang theo Hiểu Vân về lại Thường châu. Tất nhiên, chuyện Hiểu Vân mang thai, khiến người trong Triển gia vô cùng vui vẻ, bọn họ ai nấy đều xem nàng như trân bảo, rất chiếu cố. Cách ngày liền khai đàn tế tổ, báo cáo với tổ tiên. Còn mở tộc phổ, long trọng ghi tên Hiểu Vân bên cạnh vị trí của Triển Chiêu.

Nhìn thấy bốn chữ “Đinh thị Hiểu Vân” xuất hiện trong gia phổ Triển gia, ngay bên cạnh tên của Triển Chiêu, Hiểu Vân kích động khóc một hồi. Thời này, nếu địa vị thấp, làm sao có thể được viết cả họ tên vào trong gia phổ. Để lại một cái họ đã coi như không tệ, huống chi là cả tên cả họ? Sao có thể không kích động.

“Triển Chiêu, tự Hùng Phi, người Vũ Tín Thường Châu. Cưới vợ Đinh thị, Hiểu Vân.”

Câu nói giản dị tự nhiên như vậy, còn êm tai hơn cả những lời thề non hẹn biển.

Thì ra, những lời nói năm đó, hắn đều nhớ rõ. Nay, trong gia phổ Triển gia ghi lại, Triển Chiêu, cưới vợ Đinh thị. Không phải hoàn toàn ứng với câu nói lưu truyền của hậu nhân kia sao?” Triển Chiêu, tự Hùng Phi, người Vũ Tín Thường Châu. Cưới vợ Đinh thị.” Chỉ là, Đinh thị này, là Đinh Hiểu Vân, mà không phải Đinh Nguyệt Hoa.

-0-

Mùa thu, là mùa thu hoạch. Trong lúc này mà tổ chức tiệc cưới, chính là dấu hiệu cát tường như ý. Bên trong Đại Tống bất kể là đường lớn xóm nhỏ, đều tổ chức rất nhiều đám cưới. Trong đó bao gồm đám cưới giữa Bạch gia cùng Đinh gia.

Hôn lễ của Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Nguyệt Hoa, ấn định vào ngày mười tháng sáu. Có điều, bởi vì đường xá xa xôi, tân nương tử cùng đồ cưới từ mấy ngày trước đã xuất phát từ Biện Lương. Dàn nhạc khua chiêng gõ trống, đồ cưới kết hoa, xe ngựa kim bích huy hoàng, đội ngũ đưa dâu xếp hàng hàng lớp lớp, thật sự có tư thế mười dặm hồng trang. Đinh đại tướng quân gả con gái, thật là kiểu cách mười phần. Hơn trăm người đưa dâu, thổi sáo đánh trống từ cửa đông Khai Phong Phủ xuất hành, đi về hướng nam.

Từ lúc Bạch Ngọc Đường vào giang hồ, đã rời khỏi Kim Hoa. Ban đầu ở Hãm Không Đảo, sau khi đi theo Bao đại nhân, liền ở Khai Phong Phủ. Có điều chuyện đại sự như thành thân, vẫn phải về nhà. Kim Hoa Bạch gia mấy ngày nay khách khứa đông đúc. Chưởng quỹ của Bạch gia ở các nơi, khách thương lui tới, quan viên quen biết, thân hào địa phương, còn có bằng hữu giang hồ, tính sơ lược cũng có tới bốn năm trăm người. Nhiều người như vậy, cùng tới Kim Hoa, khiến các khách điếm ở nơi này đều đầy người. Nếu mấy ngày này có người đ ingang qua Kim Hoa, muốn tới chúc mừng Bạch Ngọc Đường, chỉ sợ không tìm thấy chỗ ở. Bởi vì toàn bộ khách điếm đều đã được Bạch gia bao trọn gói.

Các huynh đệ của Hãm Không Đảo, do Lô Phương dẫn đầu, sớm đã tới Bạch gia. Giang hồ không có nhiều chú ý như quan gia, thê tử đều dẫn theo. Tứ thử, Mẫn Tú Tú, còn có Lô Trân, Từ Lương mấy đứa nhỏ, mười người, đều vào ở trong nhà chính Bạch gia, rất náo nhiệt. Người từ Khai Phong Phủ tới chúc mừng không đông lắm, đám người Bao đại nhân đều có công vụ trong người, cả một Khai Phong Phủ lớn như vậy, không thể xin nghỉ hết chạy tới Kim Hoa, liền phái Triển Chiêu cùng Trương Long Triệu Hổ tới đại diện.

Là nhân vật chính, Bạch Ngọc Đường từ đầu đến chân toàn thân màu đỏ, so với trang phục Tứ phẩm hộ vệ còn đỏ hơn. Hơn nữa có việc vui vẻ, mặt đầy hồng quang, hoàn toàn từ một con chuột bạch biến thành chuột đỏ. Bộ dáng của hắn, không tránh được bị huynh đệ đùa cợt vài lần.

Tiếng pháo huyên náo, chiêng trống vang dội, dào dạt vui mừng. Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa, đón kiệu hoa từ ngoài thành vào. Người đến giúp vui, vây chặt đường lớn như nêm cối. Lộ trình vốn dĩ chỉ cần nửa canh giờ, ước chừng đi một canh giờ mới đến.

Đá kiệu đón tân nhân, bái đường, kính trà, hôn lễ long trọng rườm rà, đôi tân nhân dưới sự ủng hộ của mọi người, cuối cùng hoàn thành đại lễ. Cho dù có các huynh đệ chi thứ Bạch gia chống đỡ cho hắn, Bạch Ngọc Đường vẫn uống không ít rượu. Hơn nữa huynh đệ Ngũ thử không thể thoát được, đến lúc tiệc rượu gần kết thúc, hắn đã gần say. Huynh trưởng Bạch Cẩm Đường sai gia nhân đỡ hắn lui xuống. Bạch Ngọc Đường được hạ nhân giúp đỡ, đi đường vẫn lảo đảo, thấp giọng thì thào gì đó không ai nghe rõ, có điều vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng vui vẻ của hắn, ai cũng nhìn ra.

Bạch Ngọc Đường rời tiệc, mọi người có chút mất hứng, từ từ giải tán. Nhưng có vài người không muốn tàn cuộc như vậy, ngày hiếm có này, sao có thể không say mà về? Tân lang động phòng hoa chúc của hắn, bọn họ đi tìm lý do khác tiếp tục uống rượu. Chỉ là không nghĩ tới, tiêu điểm lại rơi xuống đầu Triển Chiêu.

“Triển phu nhân sắp sinh rồi, nhưng ta còn chưa được uống rượu mừng của Triển huynh đệ đó. Chuyện này Triển huynh đệ tính thế nào, làm vậy rất có lỗi với đám huynh đệ chúng ta.” Người lớn giọng là Từ Khánh.

Từ Khánh nói, Hàn Chương cùng Tưởng Bình cũng đi theo phụ họa, tiếp theo cả hai huynh đệ Đinh gia cùng vào góp vui.

“Đúng đúng đúng, chuyện này hôm nay phải làm cho rõ.”

“Đối với việc này, Triển Chiêu thật thất lễ, ngày khác sẽ thiết yến tại Khai Phong Phủ, khoản đãi các vị, đến lúc đó, nhất định để các vị tận hứng. Hôm nay là tiệc vui của Ngũ đệ, Triển Chiêu sao có thể giọng khách át chủ.” Triển Chiêu ôm quyền thi lễ, thong dong đáp lại.

Không nghĩ tới, Bạch Cẩm Đường lại nói: “Không sao không sao, mọi người đều là người giang hồ, không câu nệ lễ tiết, không câu nệ lễ tiết. Huống chi có thể làm chủ nhà thay Triển Chiêu, là vinh hạnh của Bạch gia. Hầm rượu của Bạch gia có tới cả ngàn bình, các vị cứ việc tận hứng.”

Bạch Ngọc Đường ngoại hình diễm lệ, huynh trưởng hắn tất nhiên không kém, lúc nói những lời này, mặt mang ý cười, hơn nữa vài phần men say, lại hàm chứa gió xuân, khiến người ta không khỏi động tâm. Hai huynh đệ Bạch gia, thật sự là tai họa.

Nghe Bạch Cẩm Đường nói, bọn họ đều cao hứng.

“Nghe nói Triển huynh đệ chỉ thích Trúc Diệp Thanh, quý phủ Cẩm Đường huynh đệ có rượu này không?”

“Có có có, Tiểu Thạch Tử, mau đi lấy rượu.”

“Vâng, gia, ngài chờ chút, đến ngay.”

“Hôm nay, các huynh đệ phải uống say mới về.”

Trương Long Triệu Hổ nhìn Triển Chiêu bị bọn họ vây quanh, ha ha cười rộ lên.

“Xem ra hôm nay Triển đại nhân nếu là không say, chắc chắn không thể thoát thân.”

Triển Chiêu không thoái thác được, đành phải uống vài bát rượu. Trúc Diệp Thanh ngon thì ngon, nhưng uống nhiều lại có chút khó chịu. Cũng may, có uống viên giải rượu từ trước. Bằng không ngày mai chưa chắc đã có thể thức dậy. Phu nhân của hắn, quả nhiên là huệ chất lan tâm, ngay cả trường hợp này cũng có thể dự đoán được.

Chỉ là không biết mấy ngày nay nàng có khỏe không. Có ăn cơm đầy đủ không, mặc có đủ ấm không, đứa nhỏ có phải rất hiếu động, ầm ĩ khiến nàng không yên giấc không?

-0-

“A…”

“Phu nhân, sao thế?”

“Không có gì, cục cưng ở trong bụng đánh Thái Cực thôi.”

“Phu nhân, ngủ thôi.”

“Ừ, được rồi. Còn có tay áo này nữa thôi, sáng mai khâu nốt.”

“Mau trải giường cho phu nhân. Không có Triển đại nhân ở đây, phải trải thêm một tầng chăn mới được.”

“Tiểu tử, đừng nghịch nữa, nương đi ngủ ngay đây.”

“Triển đại nhân ngày mai về chưa nhỉ?”

“Nhanh nhất cũng phải ngày kia, hôm nay là ngày vui của Ngũ ca cùng Nguyệt Hoa, hiện giờ bọn họ chắc còn đang uống rượu.”

“Phu nhân, được rồi.”

“Ừ.”

“Cục cưng ngoan, chúng ta ngủ thôi, ba ba quá mấy ngày sẽ trở lại, không cần gấp.”

Dữ Quân Giai Lão

Dữ Quân Giai Lão

Status: Completed Author:

DỮ QUÂN GIAI LÃO

Tác giả: Ma Nữ Không Biết Bay
Thể loại: Đồng nhân Triển Chiêu, xuyên không, trinh thám, sủng, sạch, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 145 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit

-------------

"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão." (*)

"Sinh tử hay li biệt
Chẳng bỏ câu thề nguyện
Cùng nắm tay hẹn ước
Sánh bước tới trọn đời."

Câu chuyện của chúng ta hôm nay tựa như một bài thơ đẹp về tình yêu của hai con người, gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chia cách sinh tử và sau bao khó khăn lại tìm thấy nhau một lần nữa. Đúng như câu hẹn ước: Dẫu sinh li tử biệt, nguyện bên nhau đến già.

Đinh Hiểu Vân vốn đang sống yên ổn ở hiện đại, chỉ vì Diêm Vương câu nhầm hồn mà xuyên vào thân xác Công Tôn Hiểu Vân, con gái độc nhất của Công Tôn Sách, vị sư gia nổi tiếng ở Khai Phong phủ. Đối với Hiểu Vân, những cái tên như Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã quá quen thuộc, nhưng khi trở thành một phần của phủ Khai Phong, nàng bỗng thấy choáng ngợp. Nàng không thuộc về thời đại này. Nàng chiếm lấy thể xác của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng sự chăm sóc của người cha Công Tôn Sách xa lạ, được Bao Đại nhân che chở. Và nhất là, nàng đã cướp mất sự quan tâm của Triển Chiêu dành cho Công Tôn Hiểu Vân.

Đinh Hiểu Vân rất cô đơn, không ai hiểu được nàng, nàng cũng không dám thân cận người khác. Nàng sợ một ngày bí mật lộ ra, chờ đợi mình sẽ là đoạn đầu đài.

Hiểu Vân bắt đầu cuộc sống mới trong phủ Khai Phong, cố gắng để hòa nhập, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được trở về hiện đại. Nàng không biết rằng, trong lúc lơ đãng mình đã lộ ra sự dũng cảm và nhiệt huyết, hoàn toàn khác biệt với "Hiểu Vân" trong trí nhớ của Công Tôn Sách và Triển Chiêu.

Cũng chính sự gan dạ của nàng đã đem đến kha khá rắc rối. Hiểu Vân luôn tình cờ dính vào những vụ án lớn của phủ Khai Phong, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, cũng may có Triển Chiêu luôn kịp thời giải cứu nàng. Hai người tạo thành cặp bài trùng, rất tự nhiên mà ăn ý với nhau, cùng bắt kẻ xấu, bảo vệ công lí tới cùng. Và cũng không biết từ lúc nào, Triển Chiêu đã để ý nhiều hơn đến cô nương Hiểu Vân luôn thích náo động, hay hỏi những câu kì quái, là một cô nàng chân yếu tay mềm nhưng tinh thần còn mạnh mẽ hơn nhiều nam nhân.

Chàng và nàng vì bất đắc dĩ, cùng ôm nhau ngủ một đêm nơi rừng hoang. Chàng vốn muốn phụ trách, nhưng nàng lại kiên quyết từ chối. Đến lúc đó, Triển Chiêu mới lờ mờ nhận ra tình cảm trong trái tim mình. Chàng yêu Hiểu Vân, không gì khác mà vì nàng chính là nàng.

Chàng luôn biết Hiểu Vân vẫn có một bí mật được giấu kín. Nhưng chàng muốn chờ đến khi nàng tự nguyện nói ra tất cả.

Vậy là chàng kiên nhẫn, đợi đến khi tình cảm chín muồi, đến khi thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nối sợi dây tình duyên giữa hai người. Hạnh phúc dường như đã rất gần trong tầm tay, nhưng hạnh phúc cũng lại xa đến thế. Sau khi phá một vụ trọng án, Hiểu Vân bị hạ độc, thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày. Độc trong người Hiểu Vân là "suy lão", làm con người chìm vào cơn mê, càng ngủ càng lâu, mỗi ngày qua đi thân thể sẽ trở nên già yếu.

Triển Chiêu gần như phát điên. Chàng đã làm tất cả mọi cách mà vẫn không thể thắng nổi số phận. Nhiều khi vận mệnh là một thứ thật buồn cười, rõ ràng đã cho họ gặp gỡ và phải lòng nhau, rồi lại chia cắt uyên ương trong đau đớn. Có trách, đành phải trách ông trời. Không, cho dù nàng chết đi thì cũng sẽ là vị phu nhân duy nhất của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

"Hiểu Vân, làm thê tử của ta đi."

"Được, kiếp sau, nhất định."

"Không, không chỉ kiếp sau, đời này cũng muốn, còn có kiếp sau sau nữa. Đối với nàng, cho dù là ước định tam sinh cũng không đủ." (**)

Ngày thành thân của hai người không có kiệu hoa, không pháo nổ chúc mừng, chỉ có những khuôn mặt buồn bã. Triển Chiêu một thân hoa phục đỏ thắm, cõng nương tử một mái đầu bạc trên lưng, khập khiễng đi từng bước tới bái đường. Mọi người chúc mừng đôi tân lang tân nương trong nước mắt và tiếng rót rượu lặng lẽ. Đó có lẽ là ngày cuối cùng Công Tôn Hiểu Vân sống trên cõi đời.

Bởi vì sau đó là sự tái sinh của Đinh Hiểu Vân.

Vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân vốn dĩ không liên quan đến Triển Chiêu, chỉ vì linh hồn tráo đổi, làm đảo lộn dây tơ hồng. Ở bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn Hiểu Vân không có một ngày nào yên bình, bởi vì chính ông trời là người muốn chia cắt họ bằng mọi giá. Nhưng Đinh Hiểu Vân thì khác, bỏ đi thân phận Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, người duy nhất trong trái tim của Triển Chiêu, không ai có thể thay thế.

Ba năm sau, Đinh Hiểu Vân một lần nữa xuất hiện ở nhân gian. Lần này, nàng đã quyết định ở lại vĩnh viễn, cùng với Triển Chiêu gây dựng hạnh phúc cho riêng mình.

Ba năm, đủ cho nỗi nhớ chất đầy thành bể dâu.

Ba năm, khi gặp lại, nàng vẫn tinh nghịch như xưa. Còn chàng vẫn là Triển Chiêu chính trực mà có trái tim ấm nóng. Từ giờ, không còn ai có thể ngăn cách họ nữa.

Triển Chiêu và Đinh Hiểu Vân đã làm được một kì tích, đó là thay đổi vận mệnh, bên nhau trọn đời.

-------

Có lẽ mọi người đều có một "tuổi thơ dữ dội" với bộ phim Khai Phong kỳ án rồi phải không ạ. Những nhân vật như Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, Triển Chiêu dường như đã quá quen thuộc và một điểm đặc biệt là hầu hết truyện đồng nhân thời kì này đều viết về nhân vật Triển Chiêu - chàng đại hiệp crush quốc dân của bao chị em.

Truyện được viết từ 10 năm trước rồi nên có lẽ giọng văn hơi ngây ngô đối với những mọt ngôn tình lâu năm như mình. Nhưng bù lại các nhân vật được tác giả xây dựng rất hay và rõ ràng. Đinh Hiểu Vân là người hiện đại xuyên không, tuy có mang tư tưởng "thanh niên xung phong yêu nước" một chút nhưng rất đáng yêu. Nàng cũng không hề cố gắng thể hiện bản thân hay ăn cắp tư tưởng của hiện đại. Tình yêu của nàng đối với Triển Chiêu đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên xuyên đến, thân xác Công Tôn Hiểu Vân còn đang nằm trong... quan tài. Vì nàng đột ngột sống lại mà dẫn đến một trận náo loạn, nàng lại còn bị Triển Chiêu đạp một cước trọng thương. Nhưng cũng chính sự cố này đã khiến Triển Chiêu quan tâm nàng hơn bình thường (hổ thẹn vì lỡ đạp vào ngực con gái người ta mà). Sau đó, Triển Chiêu phát hiện Hiểu Vân là một cô nương tốt bụng, lại có suy nghĩ đặc biệt khác người. Trong lúc chàng đang bối rối với tình cảm mới mẻ này thì một cái bóng đèn công suất lớn xuất hiện, làm mọi việc thay đổi.

Đó chính là Ngũ thử Bạch Ngọc Đường, người như tên, đẹp trai giỏi võ nghệ, là nam phụ tiêu chuẩn. Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn quyết đấu với Triển Chiêu đến ngươi chết ta sống, sau đó lại được cảm hóa, quay lại làm việc cho phủ Khai Phong. Hắn yêu thầm Hiểu Vân mà không phát hiện ra, vô tình trở thành "tình địch" của Triển Chiêu.

Tóm lại là, truyện có bi có hài, bi thì ngắn mà hài thì dài, sủng cũng không thiếu. Triển Chiêu đại hiệp khi yêu đương vào trở nên si tình đến ngốc nghếch, nam phụ Bạch Ngọc Đường xuất hiện là để phát đường cho đám FA đọc truyện như chúng ta. Mình đã đọc một mạch cuốn truyện này không dứt ra được, đến cuối còn phải tấm tắc tiếc nuối vì đã hết truyện rồi. Nhiệt liệt đề cử cho mọi người nhé.

----------
*: Bài thơ "Kích cổ", Kinh Thi
**: Trích bản edit

Review by #Huyên Tần
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset