Trong phòng Vip ở tầng cao nhất của hội sở GE xa hoa, một nhóm người đang nói nói cười cười trò chuyện.
Lạc Hàm mở cửa, áo khoác ngoài màu đen mang theo một luồng khí lạnh từ ngoài tràn vào, mọi người nhìn phía anh, vẻ mặt còn thoải mái trong nháy mắt chợt cứng lại.
Anh vừa cởi áo khoác vừa tỏ vẻ hờ hững lên tiếng: “Sao nào, không hoan nghênh?”
Đám người Phương Mạn ngơ ngẩn, tất nhiên không phải vì sự xuất hiện của Lạc Hàm mà là … Thiếu gia ‘Lạc Thất’ chưa bao giờ dắt bạn gái đến mấy bữa tiệc xã giao họp mặt như thế này, nhưng hôm nay lại đưa đến một người phụ nữ, lại còn là một mỹ nữ.
“Đùa sao, không chào đón cậu thì chào đón ai? Hôm nay cậu là nhân vật chính mà!” Phương Mạn vừa nói vừa đánh giá Đàm Mạt bên cạnh Lạc Hàm, thầm cảm thán: Thật sự là cô gái xinh đẹp hiếm thấy!
Trong phòng chính là những người bạn thân của Lạc Hàm, nghe nói thiếu gia Lạc Thất từ Mĩ trở về nước làm việc, sau khi bàn đi bàn lại, cuối cùng mới chọn được một ngày làm tiệc tẩy trần cho anh.
Trước kia khi có tiệc tùng nếu có yêu cầu mọi người dắt bạn gái đi cùng, Lạc Thất thiếu hoặc là đến một mình, hoặc là dứt khoát không đến. Năm nào cũng như vậy, quy tắc không bao giờ thay đổi. Hôm nay là ngọn gió nào thổi tới vậy? Đôi mắt hẹp dài của Phương Mạn bất động thanh sắc quan sát Đàm Mạt, không dám nhiều lời.
“Các cậu biết là tốt rồi!” Lạc Hàm kéo Đàm Mạt đến trước ngực, giọng trầm thấp: “Vị này là Đàm Mạt.”
Tiểu thư Đàm Mạt cực kỳ lễ phép, cô quay sang sáu thanh niên ưu tú của xã hội chủ nghĩa cười cười, “Chào các anh!”
“Cô gái này trông thật tuyệt, tớ thích.” Một cậu thanh niên thoạt nhìn có vẻ hơi lưu manh lên tiếng.
Lạc Hàm quét mắt nhìn anh ta một cái, giới thiệu với Đàm Mạt: “Người mở miệng không nói tiếng người kia là Lý Thành Phàm.”
Bị điểm mặt, Lý Thành Phàm không những không giận mà còn cười phá lên: “Thất thiếu, đã lâu không gặp, vẫn không phải là đối thủ của cậu.”
Dứt lời anh ta đứng dậy, sửa sang lại áo, dáng vẻ cực kỳ đứng đắn: “Tuy rằng tên tôi là Lý Thành Phàm, nhưng mọi người thường gọi tôi là Lý Lục, em có thể gọi tôi là Lục ca.” Ngừng một chút: “Em gái, chắc em không lớn hơn tôi đấy chứ?”
Đàm Mạt chưa kịp trả lời, đã bị Lạc Hàm nhẹ nhàng kéo về sát bên cạnh: “Em gọi lão Lục giống tôi là được.”
Lý Thành Phàm cười cười, vuốt vuốt cằm như khỉ thành tinh.
Những người ngồi bên cạnh không lên tiếng, qua thái độ của Lạc Thất thiếu có thể thấy cô gái này có địa vị không hề tầm thường, ngay cả lão Lục trêu ghẹo cũng không được.
Trong nhóm chỉ có một mình Phương Mạn là nữ, cô ta làm việc trong Bộ Ngoại giao đã nhiều năm, lên tiếng giảng hòa: “Mau ngồi xuống đi, chúng ta không cần chờ lão Bát, cậu ta nói có việc, đến trễ.”
Lạc Hàm ga lăng kéo ghế cho Đàm Mạt, cô hơi lúng túng.
Theo như cô quan sát, sáu vị ngồi đây, đều không phải dạng bình thường.
Từ khi cô bước vào, ánh mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông ngồi phía góc sofa kia thỉnh thoảng liếc cô một cái, đôi mắt ấy nhìn cô thăm dò, khí chất trầm ổn khiến đối phương không dám nhìn thẳng. Ngồi cạnh anh ta chính là Lý Thành Phàm. Có hai người đang ngồi chơi cờ, một người gương mặt hiền lành, một người gương mặt lạnh tanh không biểu cảm, trông thấy cô họ thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng chú tâm vào ván cờ. Người cuối cùng, đeo kính đen, vẫn chăm chú vào máy tính, khi thấy cô tiến vào, anh ta cười tủm tỉm.
Phương Mạn ngồi ở bên phải Đàm Mạt, nhân lúc Lạc Hàm ra ngoài gọi điện thoại, cô ta bắt chuyện: “Bọn tôi lớn lên bên nhau, dựa theo tuổi tác, Lạc Hàm đứng thứ bảy, nhưng chúng tôi không ai dám gọi cậu ta là Thất đệ, mà đều gọi là Thất thiếu.”
Đàm Mạt nhíu mày, từ nhỏ anh ta đã là bá chủ sơn lâm rồi sao?
Phương Mạn liếc mắt một cái liền đoán được Đàm Mạt đang suy nghĩ gì, cô ta nói thầm vào tai Đàm Mạt: “Gia nhập vào nhóm chúng tôi, phải ghi nhớ câu này: Nếu còn muốn tổ chức sinh nhật hàng năm, chớ chọc Thất thiếu và Tiểu Cửu.”
Đàm Mạt phì cười, quả thật giàu chất tượng hình.
“Nhưng … Tiểu Cửu là ai ạ?”
Lạc Hàm nghe điện thoại xong quay vào, nhìn thấy Đàm Mạt và Phương Mạn châu đầu ghé tai, trông khá ăn ý.
“Tiểu Cửu là Khương Tiểu Cửu, nhỏ tuổi nhất trong hội, tên là Khương Vĩnh Ân, đang theo học PHD tại Mĩ. Hôm nay cô không gặp được cậu ấy rồi.”
“Em muốn biết cái gì, có thể trực tiếp hỏi tôi.” Lạc Hàm ngồi xuống cạnh Đàm Mạt, rót cho cô ly nước lọc, “Đừng chỉ lo nói chuyện.”
… Cô chỉ nghe thôi mà …
Lão Bát vẫn chưa đến, mọi người quyết định không chờ anh ta nữa.
Chuyện đầu tiên đương nhiên là ‘các cán bộ’ ở đây tự giới thiệu về mình. Đàm Mạt cảm thấy giống như đang nghe các vị ‘Thủ trưởng’ báo cáo…
Đến phiên cô, Đàm Mạt mở miệng, Lạc Thất thiếu bên cạnh đã nhanh chân cướp lời: “Tân binh không có kinh nghiệm, đừng bêu xấu ở đây, ăn cơm thôi.”
Mọi người nghe thế, cười thầm, không hỏi nhiều.
Lần đầu chứng kiến cảnh Lạc Thất thiếu bao che khuyết điểm, có hỏi cũng không có tác dụng gì … Tiền Bỉnh Huy, công tác trong cơ quan tình báo, đẩy đẩy gọng kính: Thất thiếu, cậu không nói, bộ chúng tôi không biết truy tra sao?
Đàm Mạt luôn cảm giác mỗi lần dùng bữa cùng Lạc Hàm đều là cả một quá trình vô cùng gian nan.
Ăn xong, mấy vị tinh anh muốn đánh mạt chược, Đàm Mạt thấy đã ăn cơm ké của người ta, cũng không nên ở lâu… Đang lăn tăn tìm lý do chuồn đi, lại bị Lạc Hàm kéo nhẹ tay cô, ấn ngồi xuống vị trí của mình.
BOSS khẽ nói: “Chơi cùng bọn họ một chút.”
“…”
Ba người ngồi xung quanh trêu ghẹo: “Thất thiếu, Đàm tiểu thư mà thua là chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Lạc Hàm mỉm cười vô cùng tự tin: “Không sao. Cô ấy thua, tính phần tôi.”
Sau đó bỏ nhỏ một câu vào tai Đàm Mạt, mí mắt Phương Mạn giật giật.
Lạc Thất thiếu cong cong khóe môi: “Nếu thắng, mọi người đừng phàn nàn là tốt rồi.”
Đều là cốt cán trong các cơ quan nhà nước, người nào mà không ranh ma? Kết thúc ván đầu, Đàm Mạt thua nhiều thắng ít. Lạc Hàm nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, rút một tờ chi phiếu từ trong túi áo: “Nếu đêm nay em thua hết số tiền này, coi như cũng không hổ thẹn với chức danh tiến sĩ của em.”
Đàm Mạt ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu, tránh tay anh, tỏ vẻ ‘Anh cứ kệ tôi’.
Phương Mạn đưa mắt nhìn Lạc Hàm và Đàm Mạt, rồi lại nhìn quân bài trong tay mình. Mỗi lần chơi mạt chược, nếu không có Khương Tiểu Cửu, nhất định chỉ một mình Lạc Hàm đại sát tứ phương. Có một lần thua cả chiếc xe thể thao vào tay anh! Xem ra, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Nhưng sự thật chứng minh Phương Mạn vui mừng có hơi sớm!
Ván đầu tiên kết thúc, Đàm Mạt hoàn toàn hiểu rõ phương pháp chơi loại bài này, cô yên lặng ghi nhớ tất cả quân bài đã đánh ra, cùng với số bài, vị trí quân bài một cách cẩn trọng.
Ván thứ hai bắt đầu, nhà cái vẫn không thay đổi…
Nhìn đống chi phiếu càng ngày càng nhiều trước mặt Đàm Mạt, Lạc Hàm nở nụ cười hài lòng: “Cũng không còn sớm, ngày mai tôi còn có việc, chúng tôi đi trước. Mọi người cứ tiếp tục.”
Phương Mạn liếc mắt nhìn Lạc Hàm, quả nhiên là Thất thiếu, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay cậu ta: Chao ôi, đêm nay lại thua cả chiếc xe nữa rồi.
Đưa mắt nhìn Đàm Mạt, cô gái này đã xinh đẹp, IQ xem ra chẳng phải thấp nha… Ngẫm lại, người Thất thiếu xem trọng, nhất định sẽ không kém cỏi.
Đàm Mạt đứng lên, tâm trạng cô phấn chấn: “Lần đầu tiên được chơi cùng mọi người, tôi rất vui, nhưng nhắc đến tiền bạc thật sự quá mất cảm tình.”
Nói xong cầm số chi phiếu mới thắng được chia đều cho ba vị đang ngồi đây.
Đúng lúc này, cửa phòng VIP đẩy ra, một người đàn ông mặc cảnh phục bước vào.
“Lão Bát, cậu tới rồi à, hôm nay Thất thiếu dắt theo một vị khách quý. Giới thiệu cho cậu làm quen chút.” Phương Mạn vừa đứng dậy, bắt gặp gương mặt ngây ngẩn của Tiêu Triết, ánh mắt của anh ta đầy kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt: “Đàm Mạt?”
Ai nấy nhìn biểu cảm của Tiêu Triết, nhất thời dường như hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Chà chà … Thú vị rồi đây!