– Hòa thượng chết tiệt, ngươi nói chuyện có thể dễ nghe một chút hay không?
Thanh Dật đỏ mặt, nổi giận nói.
– Sư phụ, lên giường nghĩa là gì vậy?
Tử Lan ngây thơ hỏi.
Hiện tại Hồng Mộc bảo tọa bị Thanh Dật cùng Tử Lan chiếm đoạt, người làm sư phụ như Đường Tăng, trái lại chỉ có thể ngồi trên lưng Long Quy.
Thanh Dật vội vàng nhỏ giọng nói một câu với Tử Lan, nhất thời khuôn mặt Tử Lan đỏ chót:
– Hóa ra là tạo trẻ con à…
Thanh Dật vội vàng che cái miệng nhỏ của Tử Lan lại, nàng cũng không còn gì để nói với vị tiên tử tỷ tỷ này rồi, này cũng quá đơn thuần rồi!
– Bát Giới, con làm lớn bụng Bách Hoa Tu chưa?
Đường Tăng hỏi.
Sắc mặt Trư Bát Giới nhất thời đỏ chót, ấp úng dĩ nhiên nói không ra lời.
Ai u, nhị sư huynh dĩ nhiên biết thẹn thùng?
Đường Tăng mở mang hiểu biết rồi.
– Bát Giới, tốt lắm, sư phụ ủng hộ con.
Đường Tăng tán thưởng nói.
– Sư… sư phụ, không khoa trương như người nghĩ đâu.
Trư Bát Giới ồm ồm nói.
– Hả?
Đường Tăng sững sờ, đang muốn tiếp tục hỏi dò, bỗng nhiên…
– Đại Thánh…
Một tiếng gào từ trên trời truyền đến.
Mấy người Đường Tăng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một ông lão tóc bạc từ trên trời bay xuống, tốc độ không nhanh, nhưng cũng không chậm.
Ông lão cưỡi vân, bay đến trên đỉnh đầu mấy người Đường Tăng, ông lão tóc bạc này chính là Thái Bạch Kim Tinh, hạc phát đồng nhan, tuổi tác tựa hồ rất lớn, nhưng ngoại trừ tóc, thì hoàn toàn không già chút nào.
– Ồ? Thái Bạch ông lão?
Tôn Ngộ Không bay lên trời, bay đến trước người Thái Bạch Kim Tinh, hỏi:
– Thái Bạch ông lão, ngươi tới đây làm gì?
– Đại Thánh, chúc mừng nha.
Thái Bạch Kim Tinh nịnh nọt cười nói.
– Ngươi chúc mừng cái gì?
Tôn Ngộ Không cười hỏi.
– Chúc mừng Đại Thánh lại đột phá.
Thái Bạch Kim Tinh cười nịnh nói, mặc dù không hiểu Tôn Ngộ Không cuối cùng vì sao không thể đi vào cảnh giới Đạo Tổ, nhưng trước đây Tôn Ngộ Không cũng không phải người hắn có thể trêu chọc, huống chi hiện tại?
– Ồ, hóa ra là chuyện này hả, ha ha, đâu có, đâu có.
Tôn Ngộ Không cười nói.
– Đây là Ngọc Đế bảo ta đưa cho Đại Thánh.
Thái Bạch Kim Tinh lấy ra một cái hộp bạch ngọc.
– Đây là cái gì?
Tôn Ngộ Không nhận lấy hộp.
– Đại Thánh mở ra xem thì biết.
Thái Bạch Kim Tinh nói.
Tôn Ngộ Không bèn mở ra xem, chỉ thấy bên trong có một khối lệnh bài tiên quang óng ánh.
– Ồ?
Tôn Ngộ Không lấy ra nhìn một cái, chỉ thấy bên trên điêu khắc mấy chữ lớn: Tề Thiên Đạo Tổ!
– Tề Thiên Đạo Tổ?
Ánh mắt Tôn Ngộ Không sáng lên:
– Cái này là cho ta?
– Vâng, là Ngọc Đế tự mình sắc phong.
Thái Bạch Kim Tinh cười nói.
– Tề Thiên Đạo Tổ, Tề Thiên Đạo Tổ, ha ha ha ha, lão Tôn ta là Tề Thiên Đạo Tổ rồi.
Tôn Ngộ Không hưng phấn lộn nhào mấy cái trên không trung.
Trên mặt đất, Đường Tăng chăm chú lắng nghe đối thoại của Thái Bạch Kim Tinh cùng Tôn Ngộ Không, trong lòng cười lạnh không ngớt, nếu Tôn Ngộ Không thật sự tiến vào Đạo Tổ tiên kiếp, còn cần Ngọc Đế sắc phong sao?
– Thái Bạch ông lão, lão Trư ta thì sao?
Trư Bát Giới cũng bay lên, lớn tiếng kêu lên.
– Thiên Bồng Nguyên Soái.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng hành lễ, vị trí của hắn trên Thiên Đình nói cao không cao, mà nói thấp thì cũng không thấp, vị trí này có chút lúng túng.
– Ngọc Đế có cho lão Trư ta thăng chức không vậy?
Trư Bát Giới hỏi.
– Ách, cái này……
Thái Bạch Kim Tinh ngượng ngùng nở nụ cười:
– Đại Thánh, vậy lão già ta cáo từ đây.
Nói xong, Thái Bạch Kim Tinh vội vàng đáp mây bay đi, tiến vào tầng mây biến mất không còn tăm hơi.
– Này…
Trư Bát Giới tức giận.
– Ha ha, tên ngốc, muốn thăng chức còn không dễ dàng sao, nhanh chóng đột phá Tiên Đế đi.
Tôn Ngộ Không cười nói, sau đó rơi xuống đất.
– Tiếp tục lên đường.
Đường Tăng nói, vẫn chưa nói cái gì, hiện tại kết quả này hắn cũng rất tình nguyện nhìn thấy, Ngọc Đế rõ ràng đang lôi kéo Tôn Ngộ Không.
Đoàn người tiếp tục tiến lên.