Thánh Anh Đại Vương, cũng chính là Hồng Hài Nhi, Đường Tăng nhớ vô cùng rõ ràng.
Bên trong chính bản của Tây Du Ký, thầy trò Đường Tăng gặp phải Hồng Hài Nhi ở Hiệu Sơn, nhìn quanh đây chắc hẳn là Hiệu Sơn rồi.
Nhưng mà, một màn trước mắt này lại làm cho Đường Tăng phải trợn mắt há mồm, Hồng Hài Nhi là nữ?
Nhưng mà vẫn phải thành thật mà nói, Hồng Hài Nhi lớn lên thật đáng yêu a, bộ dáng của đứa bé bảy tám tuổi bộ, phấn khắc ngọc mài, như búp bê, tâm tính của Đường Tăng thậm chí còn nghĩ tới việc bóp hai cái má đáng yêu trên khuôn mặt kia.
Một cái tiểu nữ hài như vậy, tuyệt đối là sát thủ với các đại thúc, tuy rằng Đường Tăng không có thừa nhận chính mình cũng là một đại thúc.
Trong nội tâm của Đường Tăng cảm thấy kỳ quái. Lần này, hệ thống vậy mà không có thông báo nhiệm vụ về Hồng Hài Nhi.
-Hệ thống, nhiệm vụ gì đây?
Đường Tăng tự hỏi trong lòng.
-Mời Kí Chủ trước tiên hãy hoàn thành nhiệm vụ đã thông báo.
Hệ thống nói.
-Nói cách khác là, nếu như nhiệm vụ đã thông báo không cách nào hoàn thành được thì không thể nhận nhiệm vụ mới được?
-Đúng vậy.
Sắc mặt Đường Tăng lập tức tối sầm lại:
-Có thể bỏ qua nhiệm vụ kia được không? Hiện tại Tôn Ngộ Không căn bản không có dấu hiệu nhập ma a.
-Không thể.
Hệ thống nói.
Đường Tăng thật sự muốn đem hệ thống đè xuống đất đánh một trận.
Lúc này, Tôn Ngộ Không với Trư Bát Giới đang nhìn nhau khó hiểu.
-Thánh Anh Đại Vương? Bát Giới, ngươi nghe nói qua chưa?
Tôn Ngộ Không hỏi.
-Đệ chưa từng nghe nói qua. Sa sư đệ, ngươi nghe nói qua chưa?
Trư Bát Giới ngược lại lại hỏi Sa Tăng.
-Đệ cũng chưa nghe nói qua. Có thể là Sơn Đại Vương mới xuất hiện a.
Sa Tăng gãi gãi đầu cười, nói.
-Nói không chừng là tiểu hài tử nhà ai đó thừa dịp cha mẹ không có ở đây, chạy đến chơi đùa.
Tiểu Bạch Long cũng lộ ra ý cười mỉm.
Một màn này lại khiến cho Hồng Hài Nhi tức đến đỏ mặt. Cảm giác đám người Trư Bát Giới là đang muốn nhục nhã nàng: —Đáng giận! Vậy mà lại không biết bổn Đại Vương! Chúng tiểu yêu, cho bọn hắn biết tay coi!
-Vâng!
-Vâng!
Một đám tiểu yêu quái xung quanh lập tức hô to, đem thứ đồ trong tay ném về hướng đám người Đường Tăng.
Đó là nguyên một đám nắm đấm lớn, giống như là hạt châu đồ vật, nhìn qua tựa như thiết châu.
Oanh oanh oanh… Oành…
Những hạt châu kia rơi xuống đất, lại phát ra một tiếng nổ cực lớn, đất đá bắn ra, bụi mù ngút trời.
-Cẩn thận!
Đường Tăng gấp gáp nói.
-Nhìn lão Tôn ta đây!
Tôn Ngộ Không một hơi thổi ra, những hạt châu bị ném ra kia lập tức lại bay trở về.
Oanh oanh oanh oanh…
Hạt châu ở giữa bầy yêu quái đằng kia nổ tung, rất nhiều yêu quái đều bị nổ bay lên trời, một bộ phận trực tiếp bị nổ chết, rất nhiều tên khác bị trọng thương.
-Cái gì?
Hồng Hài Nhi giận dữ, mãnh mẽ đứng lên:
-Người đâu, đem con khỉ kia bắt lại cho ta!
-Vâng!
Một đám yêu quái lập tức bổ nhào tới Tôn Ngộ Không, khí thế hung hãn không sợ chết.
-Đại Vương, người kia chính là Đường Tăng.
Một nữ yêu bộ dáng mới mười mấy tuổi nói với Hồng Hài Nhi:
-Ăn thịt của hắn liền có thể trường sinh bất lão, đạo hạnh tăng lên rất nhiều!”
-A?
Nhãn tình Hồng Hài Nhi sáng lên, hưng phấn nói:
-Vậy thì mau đem hắn chộp tới… Ồ, không đúng nha, không phải nói Đường Tăng là hòa thượng sao? Hắn tại sao lại có tóc?”
Hồng Hài Nhi nhìn thấy bộ tóc anh tuấn kia của Đường Tăng liền cảm thấy có chút kỳ quái.
-Cái này…
Nữ yêu vừa nói kia cũng thấy kỳ quái. Theo nàng biết thì Đường Tăng hẳn là không có tóc a.
-Mặc kệ, bắt lại đã rồi hãy nói.
Hồng Hài Nhi nói.
-Vâng, Đại Vương!
Nữ yêu vội vàng trả lời.
Lúc này, đại chiến đã bộc phát, một đám yêu quái người trước ngã xuống, người sau tiến lên thẳng hướng đánh tới Tôn Ngộ Không.
Phanh phanh phanh…
Tôn Ngộ Không hất Kim Cô Bổng lên, bóng gậy bay tán loạn, những tên yêu quái nhào lên kia đều bị đánh bay trở về.