Thi thể không đầu của Hổ Lực đại tiên từ trên trời rơi xuống, sau khi thi thể rơi xuống đất lại hóa thành thân hổ lớn tám mét.
– Ah… Yêu quái…
Quốc vương Xa Trì quốc sợ tới mức suýt nữa tè ra quần, hắn liên tục lui về phía sau, sắc mặt không còn chút máu.
– Đại ca…
– Đại ca bị giết!
Còn lại Lộc Lực đại tiên và Dương lực đại tiên đang sợ hãi, bọn họ vội vàng phân nhau chạy ra hai hướng khác nhau.
– Như Lai Thần Chưởng!
Đường Tăng hét lớn, bàn tay trước ngực đẩy mạnh về phía trước.
Một bàn tay to lớn và hơi mờ đánh thẳng vào người Lộc Lực đại tiên.
– Rầm rầm rầm…
Những nơi bàn tay to lớn đi qua, kiến trúc nổ tung, mặt đất nổ nát bay tung tóe, tầng mây sụp đổ.
Huyết quang bao phủ thân thể Lộc Lực đại tiên, đột nhiên tốc độ của hắn tăng nhanh hơn, hắn đã chạy ra khỏi phạm vi công kích, rồi sau đó hóa thành ánh sáng đào tẩu.
– Trốn chỗ nào!
Đường Tăng đuổi theo ngay lập tức, đồng thời truyền âm cho Tôn Ngộ Không:
– Còn lại giao cho ngươi, không được đánh chết!
– Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không lập tức đáp lời.
Đường Tăng bên này, hắn nhanh chóng đuổi theo Lộc Lực đại tiên, nhưng nằm ngoài dự kiến, Lộc Lực đại tiên phi thường khó chơi, tốc độ rất nhanh, dường như hắn sử dụng cấm pháp nào đó và thiêu đốt tinh huyết, từ đó bộc phát tốc độ nhanh hơn trước vài lần.
Rất nhanh, hai người đã giết ra khỏi Xa Trì quốc và tiến vào bên trong sơn mạch mênh mông.
Lộc Lực đại tiên tiến vào trong núi, hắn như cá gặp nước, chạy trốn càng nhanh.
– Như Lai Thần Chưởng!
Đường Tăng hét lớn, nơi này không phải thủ đô phàm nhân, hắn không cần phải áp chế lực lượng nữa.
Lần này thi triển còn thuần thục hơn lần trước nhiều, bàn tay hơi mờ bay ra khỏi bàn tay của hắn, chưởng ấn vừa xuất hiện và bay nhanh về phía trước.
– Rầm rầm rầm…
Những nơi bàn tay cực lớn đi qua, ngọn núi nổ tung, tầng mây nứt vỡ, từng đám thực lực tan thành mây khói.
– Ah…
Lộc Lực đại tiên kêu thảm thiết, nửa người bị đánh tàn nhưng hắn vẫn chạy trốn, không có bị giết chết.
– Là ta không có lĩnh ngộ tinh túy của Như Lai Thần Chưởng sao? Căn cứ hệ thống giới thiệu, một khi thi triển Như Lai Thần Chưởng sẽ hình thành một phiến không gian và bị khóa địch nhân bên trong, kẻ địch không thể chạy thoát ra ngoài.
Đường Tăng thuấn di đuổi theo thật nhanh, đồng thời nội tâm hắn đang tự hỏi.
– Đúng, ta đã xem qua một bộ phim tên là Công Phu, bên trong nói, ‘ Như Lai Thần Chưởng ’ là chưởng pháp từ trên trời giáng xuống, chẳng lẽ nói ta phải thi triển từ trên trời giáng xuống mới có thể phóng xuất ra uy lực chính thức của Như Lai Thần Chưởng?
Đường Tăng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, bởi vì hắn nghĩ đến, mỗi lần Như Lai Phật tổ thi triển một chiêu này, dường như đều đánh từ trên cao xuống, bàn tay cực lớn trấn áp tất cả.
– Thật sự là như vậy sao?
Ý niệm trong đầu khẽ động, Đường Tăng thuấn di thêm vạn mét, thần giác của hắn đang tập trung vào Lộc Lực đại tiên đang toàn lực bỏ chạy.
Trong sơn mạch, sắc mặt của Lộc Lực đại tiên trắng bệch, trong mắt có loại oán độc và khát máu:
– Rốt cuộc hòa thượng này đến từ nơi nào? Đáng chết, tại sao lại nhìn chằm chằm vào ta như thế?
– Tên Đường Tăng hòa thượng từ Đông Thổ Đại Đường kia, lúc nào thì hắn mới đi tới đây? Chỉ cần ta ăn thịt Đường Tăng, đạo hạnh của ta chắc chắn tăng cao, đến lúc đó ta nhất định sẽ làm tên hòa thượng này hối hận.
Lộc Lực đại tiên đang thề trong lòng, nhưng hắn lại không biết, hiện tại người đuổi giết hắn chính là Đường Tăng mà hắn muốn ăn thịt.
Lộc Lực đại tiên và Hổ Lực đại tiên cùng Dương Lực đại tiên, cách đây không lâu, bọn họ nghe tin Đường Tăng sắp đi ngang qua nơi này, cũng chuẩn bị an bài thủ hạ bắt và ăn thịt Đường Tăng, lại không nghĩ tới Đường Tăng đã sớm tới và nhắm vào bọn họ.
Trên không trung vạn mét, Đường Tăng nhìn Lộc Lực đại tiên đang bỏ chạy, trong nội tâm mặc niệm pháp quyết Như Lai Thần Chưởng, đồng thời hắn duỗi bàn tay trái ra đánh về phía trước.
– Oanh!
Sau một khắc, không gian vặn vẹo, tầng mây sụp đổ, một bàn tay lớn đến mức dọa người xuất hiện và đánh xuống dưới, lực lượng hủy diệt bá đạo quét qua tất cả, tốc độ nhanh đến mức Đường Tăng cũng không kịp phản ứng.
– Ầm ầm…
Bàn tay khổng lồ giáng xuống, ngay sau đó phạm vi mấy vạn dặm lún xuống, tất cả ngọn núi chung quanh nổ tung.
Lộc Lực đại tiên đang bỏ chạy không còn gặp may mắn, hắn bị bàn tay trấn áp và giết chết ngay tại chỗ.
Sóng xung kích quét qua tất cả, dường như phiến sơn mạch này xảy ra thiên tai, bụi mù che khuất ánh mặt trời.
– A di đà phật!
Uy lực còn lớn hơn trước rất nhiều! Đường Tăng rung động, hệ thống đã nhắc nhở, Lộc Lực đại tiên đã vẫn lạc.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác lạnh mình, sắc mặt Đường Tăng phi thường khó coi, thì ra thi triển Như Lai Thần Chưởng lại tiêu hao ý chí quá lớn.
Thi triển Như Lai Thần Chưởng không cần dùng pháp lực, mà là pháp tắc và ý chí kết hợp, tu vi của Đường Tăng hôm nay còn quá yếu, hắn rất miễn cưỡng khi thi triển sát chiêu như vậy.
– Ngâm…
Đột nhiên có một tiếng rống vang lên, đồng thời Đường Tăng cảm giác có sát ý đáng sợ nhắm vào hắn.