– Ngộ Không.
Đường Tăng kêu gọi.
– Sư phụ?
Tôn Ngộ Không tiến lên phía trước.
Đường Tăng nhìn trúc y trên người Tôn Ngộ Không, hắn nhìn thật lâu nhưng không phát hiện có dị thường gì.
– Có lẽ Quan Âm Bồ Tát sẽ không có lý do tổn thương Ngộ Không, làm như vậy cũng không có gì tốt cho nàng, như vậy tơ máu trong mắt Ngộ Không là gì?
Đường Tăng nhíu mày, hắn nhanh chóng suy nghĩ trong lòng.
– Sư phụ, sư phụ?
Tôn Ngộ Không thấy Đường Tăng nhìn mình chằm chằm nhưng không nói lời nào, hắn dùng tay lắc lắc trước mắt Đường Tăng.
– Ngộ Không, có phải ngươi có việc không hài lòng hay không?
Đường Tăng hỏi.
– Việc không hài lòng?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái:
– Không có, ta có việc gì không hài lòng chứ?
Nói xong, Tôn Ngộ Không còn cảm thấy thú vị, hắn còn tự cười ha ha, hắn cuối cùng chính là con khỉ, khó sửa bản tính của mình.
Đường Tăng thấy thế thì bất đắc dĩ lắc đầu, hắn quyết định lại quan sát một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này hắn chú ý tới trúc y của Quan Âm Bồ Tát, hắn không dám cam đoan Quan Âm Bồ Tát không dùng thủ đoạn.
– Sư phụ, nơi này làm sao bây giờ?
Trư Bát Giới đi tới hỏi.
Nơi này bị Đường Tăng đánh thành một đống bừa bộn, dùng năng lực phàm nhân, muốn xây dựng lại cũng mất hơn một năm, lúc đó mới có thể khôi phục như ban đầu.
– Cái gì làm sao bây giờ? Tiếp tục rời đi, lấy kinh mới là đại sự.
Đường Tăng nói, hắn chuẩn bị ở lại nơi này một thời gian, nhưng nhìn thấy tơ máu trong mắt Tôn Ngộ Không thì hắn lâm vào suy nghĩ.
Nghe nói không có nghỉ ngơi lại xuất phát tiếp, trừ Trư Bát Giới có phần oán hận nho nhỏ ra, ba đồ đệ còn lại hoàn toàn không dị nghị gì.
Quốc vương Xa Trì quốc nhìn thấy đám người Đường Tăng nói đi là đi, lại không có hứng thú nhìn bọn họ một chút, hắn cảm thấy may mắn nhưng cũng có phần thất vọng.
Quốc vương Xa Trì quốc cảm thấy buồn bực, tuy nói ba vị đại tiên là yêu quái biến thành, nhưng thời điểm ba vị đại tiên vẫn còn, đám hòa thượng kia sống không tốt nhưng vương quốc của hắn càng cường thế.
Hôm nay ba đại tiên bị diệt, hắn lại giải phóng đám hòa thượng kia, nếu sua này lại gặp khô hạn, như vậy phải xem ý trời.
…
Sư đồ Đường Tăng rời khỏi Xa Trì quốc, bọn họ tiếp tục tiến lên.
Trên đường, Đường Tăng trừ tiếp tục suy nghĩ chân ý của Như Lai Thần Chưởng, hắn lại quan sát biểu hiện của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không vẫn biểu hiện rất bình thường, hơn nữa hắn vẫn như lúc trước, ưa thích nhảy lên nhảy xuống, hắn không thể dừng lại một lúc, bởi vì đây là thiên tính của hắn.
Nhưng càng bình thường như vậy, trong mắt Đường Tăng lại biến thành không bình thường, cảm thấy Tôn Ngộ Không sống sóng quá mức áp lực.
Đồng thời Đường Tăng lại quan sát trúc y, hắn phát hiện trúc y không có dị thường, bởi vì khắc sâu ấn tượng phổ độ chúng sinh của Quan Âm Bồ Tát, cuối cùng hắn lựa chọn tin tưởng Quan Âm Bồ Tát, cũng không hủy diệt trúc y.
Năm ngày sau.
Lúc này thầy trò Đường Tăng tiến vào một sa mạc rộng lớn, ban ngày trong sa mạc có nhiệt độ cao, buổi tối nhiệt độ thấp, chênh lệch nhiệt độ như vậy không tạo thành ảnh hưởng với thầy trò Đường Tăng, cho dù bão cát lợi hại hơn nữa cũng chỉ ngăn cản ánh mắt người phàm, có đôi khi che khuất cả mặt trời, không thấy mặt trời thì khó phân biệt phương hướng.
– Kỳ quái, lúc này đã tới tối, vì sao bầu trời lại sáng như thế?
Trư Bát Giới bước đi trong sa mạc, hắn cảm thấy khó hiểu nhìn lên trời.
Nghe Trư Bát Giới nói như vậy, Đường Tăng cũng phát hiện, lúc này đã là thời điểm trời tối nhưng sắc trời lại không tối.
Bầu trời không còn mặt trời, chỉ có thể bằng vào trí nhớ phân biệt phương hướng, bọn họ chỉ cần lên đường như thế là được.
– Ngộ Không, ngươi đi lên phía trước quan sát.
Đường Tăng nói ra.
– Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không lộn mèo một vòng, hắn hóa thành điểm đen và biến mất trong tầm mắt.
Không đến mười giây sau, Tôn Ngộ Không đã trở lại, hưng phấn nói:
– Sư phụ, ta gặp được chuyện thú vị
– Chuyện thú vị?
Đường Tăng sững sờ.