Trong lòng Đường Tăng thoáng động, hỏi:
– Ngộ Không, con biết Quan Âm Bồ Tát bảo con chờ lão sư tới cứu con vào lúc nào?
Đường Tăng càng để ý chuyện này hơn, trái lại chuyện lấy kinh này hình như không phải do những thần phật kia nhất thời cao hứng, giống như là đã vạch kế hoạch từ lâu.
– Sau khi ta bị trấn áp ba trăm năm, Quan Âm Bồ Tát mới xuất hiện, sau đó lão Tôn ta lại đợi hai trăm năm, sư phụ cuối cùng xuất hiện.
Tôn Ngộ Không nói.
– Nói cách khác, hơn hai trăm năm trước, Quan Âm Bồ Tát đã biết có chuyện đi Tây Thiên lấy kinh này sao?
Đường Tăng dường như suy nghĩ tới điều gì, càng cảm giác chuyện đi Tây Thiên lấy kinh này không có đơn giản vẻ bề ngoài.
– Lão Trư ta cũng hơn một trăm năm trước nhận được Quan Âm Bồ Tát chỉ điểm sai lầm, bảo ta ở Cao lão trang chờ sư phụ, sau đó ta thật sự không đợi được, mới ra ngoài giải sầu.
Trư Bát Giới nói.
Đường Tăng gật đầu.
– Sư phụ, nếu như Ngưu Ma Vương cũng giống như lão Tôn ta vậy, được Quan Âm Bồ Tát chỉ điểm, bái ngài làm sư phụ, muốn đi Tây Thiên lấy kinh, ngài tính làm thế nào?
Tôn Ngộ Không hỏi.
– Cái này…
Đường Tăng mỉm cười:
– A di đà phật, lại xem hắn Ngưu Ma Vương có đủ thành tâm hay không.
– A? Thế nào mới tính là thành tâm?
Tôn Ngộ Không hiếu kỳ.
– Vấn đề này, con chắc hẳn nên hỏi tứ sư đệ của con.
Đường Tăng nói.
Tôn Ngộ Không lập tức nhìn về phía Tiểu Bạch Long.
Tiểu Bạch Long nghe vậy có phần sửng sốt, chỉ có điều rất nhanh hắn lại bừng tỉnh hiểu ra:
– Ta biết rồi, sư phụ muốn có vật cưỡi.
– Vật cưỡi?
Tôn Ngộ Không sửng sốt.
– Vật cưỡi?
– Sư phụ muốn để cho Ngưu Ma Vương làm vật cưỡi sao?
Trư Bát Giới và Sa Tăng đều đưa mắt nhìn nhau, lập tức cười to.
– Ha ha, được, được, lại để cho Ngưu Ma Vương đại ca làm vật cưỡi.
Tôn Ngộ Không hưng phấn nói.
– Lão Trư ta đã không kịp chờ đợi, muốn nhìn thấy cảnh tượng Ngưu Ma Vương không ai bì nổi kia trở thành vật cưỡi.
Trư Bát Giới cũng mở miệng khoa trương.
Sa Tăng cũng ra sức ủng hộ, muốn xem cảnh Ngưu Ma Vương bị chê cười:
– Nghe nói bản thể của Ngưu Ma Vương chính là thần trâu thông thiên, mẫu thân hắn là trâu xanh vật cưỡi của tôn giả tu hành thánh nhân, phụ thân là Quỳ Ngưu Ma Chủ vật cưỡi của giáo chủ Thông Thiên trong truyền thuyết, bản thân hắn cũng nắm giữ huyết mạch đặc biệt kinh người, trời sinh có thần lực, sư phụ có một vật cưỡi như vậy, khẳng định rất phong độ!
– Đúng, khẳng định đặc biệt uy vũ, ủng hộ sư phụ!
Trư Bát Giới cũng nói.
– Ha ha, Ngưu Ma Vương sắp làm vật cưỡi của sư phụ.
Tôn Ngộ Không cũng cười nói.
Tam sư huynh đệ tâm liên tâm, cười nói với nhau, ở nơi đó hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Tiểu Bạch Long lại âm thầm mặc niệm thay cho Ngưu Ma Vương, hắn hiểu rất rõ ràng nỗi khổ của vật cưỡi, không có quyền phát biểu, phải chịu mệt nhọc, thật may, mình sắp qua rồi.
Lúc này sư đồ năm người đã có thể nhìn thấy được diện mạo thật sự của cả tòa Hỏa Diệm sơn, đó là một ngọn núi cao khổng lồ đồ sộ, diện tích ban đầu chắc hẳn còn lớn hơn nữa.
Đường Tăng suy đoán, sa mạc xung quanh vốn cũng là phạm vi của Hỏa Diệm sơn, nhưng bị Như Lai Phật Tổ ngưng tụ Hỏa Diệm sơn thành hình dạng năm ngón tay, khiến cho Hỏa Diệm sơn thay đổi chiều cao, phạm vi cũng lại thu nhỏ đi.
Dù vậy, Hỏa Diệm sơn này vẫn bao trùm phạm vi hơn ba trăm dặm, rất nguy nga.
Ở đây, nhiệt độ không khí đã cao tới dọa người, giống như Tôn Ngộ Không trước đây đánh nổ phủ đệ của Thái thượng lão quân, Đường Tăng cảm giác như đang ở trong biển lửa.
Tôn Ngộ Không nhào về phía trước, chỉ vào phía trước nói:
– Sư phụ, Ngưu Ma Vương là ở chỗ này, dưới đáy Hỏa Diệm sơn đang bị lửa lớn nướng, hắc hắc!
Đám người Đường Tăng đều không có người nào tầm thường, thị lực kinh người, xuyên qua ngọn lửa nặng nề, quả nhiên thấy được… một cái đầu của Ngưu Ma Vương.