Một quyền này không phải một quyền mạnh nhất của Tôn Ngộ Không, nhưng dù vậyTây Vương Mẫu còn xa mới có thể tiếp nhận.
– Vương mẫu…
– Yêu hầu ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Các thần tiên xung quanh giận dữ gầm thét lên, nhưng bọn họ muốn cứu viện căn bản đều không kịp, tốc độ của Tôn Ngộ Không quá nhanh, hơn nữa ở trước mặt quyền uy khủng khiếp kia, tốc độ di chuyển của bọn họ đều giảm xuống đến trình độ kinh người.
– Yêu hầu nhận lấy cái chết!
Lại ở thời điểmnắm đấm của Tôn Ngộ Không gần đánh trúng Tây Vương Mẫu, đột nhiên có một tiếng quát truyền đến, Nhị Lang Thần Dương Tiễn đột nhiên xuất hiện, thanh đao phá vỡ không gian, bổ về phía nắm đấm của Tôn Ngộ Không.
– Keng… Rắc!
Một tiếng động rất lớn vang lên, thanh đao chấn động mạnh, sau đó vỡ ra, gãy thành hai đoạn.
– Cái gì…
Dương Tiễn trợn mắt há hốc mồm.
Tôn Ngộ Không vẫn chưa bởi thu hồinắm đấm, vẫn tiến thẳng không lùi, ép không gian vặn vẹo.
Dương Tiễn vội vàng bạo phát toàn lực, tất cả pháp lực toàn thân đều được phát ra ngoài, một chưởng đánh về phía nắm đấm của Tôn Ngộ Không.
– Ầm!!!
Quyền chưởng tiếp xúc với nhau, sau đó rắc một tiếng, cánh tay của Nhị Lang Thần đã bị gẫy.
Nắm đấm của Tôn Ngộ Không vẫn tiến về phía trước, một quyền đánh vào trên ngực của Nhị Lang Thần.
– Ầm…
Nhị Lang Thần giống như đạn pháo bay ra ngoài, đập vào một cung điện phía xa, sau đó tiếp tục bay ngược.
– Ầm.
– Ầm.
– Ầm…
Phía xa mấy ngọn núicỡ nhỏ lơ lửng bị Nhị Lang Thần đụng nổ, đá vụn xuyên qua không trung, đá lớn bắn ra, từng ngọn núi lơ lửng sụp đổ.
– Ầm…
Cuối cùng, một tiếng động rất lớn vang lên, thân thể Nhị Lang Thần đụng thật mạnh vào sâu bên trong một đại lục lơ lửng, dẫn tới dung nhamdưới nền đấtphun ra với tốc độ kinh người, từng khe nứt khủng khiếp chậm rãi lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết!
Tất cả thần tiên, bao gồm cả Tây Vương Mẫu đều trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng như vậy.
Phải biết rằng, ở trước đây không lâu Nhị Lang Thần có đột phá, cùng Tôn Ngộ Không ở Lăng Tiêu bảo điện đã đại chiến mấy trăm hiệp, khó phân thắng thua.
Bởi vậy, có thể thấy được Nhị Lang Thần cường đại thế nào.
Nhưng hiện tại, chỉ một quyền của Tôn Ngộ Không mà thôi, lại đánh cho Nhị Lang Thần bay không biết xabao nhiêu vạn dặm, những ngọn núi lơ lửng cũng bị đụng nổ, thiếu chút nữa khiến một tòa đại lục quan trọng của Thiên Đình bị đánh nổ.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, khiến người ta chấn động, trợn mắt há hốc mồm.
– Hắn… hắn không ngờ chỉ một quyền lại đánh bại được NhịLang Hiển Thánh?
Một thần tiên chật vật nuốt nước miếng.
Lúc này Nhị Lang Thần Dương Tiễn sinh tử không biết, chắc hẳn dữ nhiều lành ít.
Tôn Ngộ Không chỉ hờ hững liếc mắt một cái, lại đánh cho Nhị Lang Thầnbay ra ngoài, sau đó hắn lại nhìn về phía Tây Vương Mẫu.
Lúc này, Tây Vương Mẫu thật sự khiếp sợ, Tôn Ngộ Không này không còn là Tôn Ngộ Không trước kia nữa, Tôn Ngộ Không này có thực lực quả thực cường đại đến mức khiến cho nàng tuyệt vọng.
Ngay cả Nhị Lang Thần, tồn tại cường đại như thế cũng bị hắn dùng một quyền đánh bại, thậm chí một quyền kia của Tôn Ngộ Không căn bản chỉ giống như là một quyền tiện tay mà thôi.
– Tôn Ngộ Không… không, ngươi đã không phải là Tôn Ngộ Không, ngươi rốt cuộc là ai?
Tây Vương Mẫu cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Tôn Ngộ Không, nàng có thể trở thành mẫu nghi của Thiên Đình, tâm tính vượt xa các thần tiên khác.
Tôn Ngộ Không không trả lời, chỉ là lại giơ nắm đấm lên.
– Tôn Ngộ Không, ngươi không thể tổn thương Vương mẫu.
– Mau dừng tay…
Một đám thần tiên che chở cho Vương mẫu nhanh chóng lui lại, nếu như bị một quyền kia của Tôn Ngộ Không đánh trúng, bọn họ sợ rằng đều phải xong đời.
Tôn Ngộ Không thờ ơ, lại một quyền rất đơn giản như thế đánh ra.
– Ngâm…
Đột nhiên một tiếng rồng ngângiống như xuyên qua linh hồn, vang vọng toàn bộ Thiên Đình, chỉ thấy ở hướng Lăng Tiêu bảo điện, Ngọc Đế bay lên trời, ảo ảnh chín con rồng màu vàng đang xoay quanh ở bên ngoài cơ thể hắn, một long uy khủng khiếp lan ra.
Không gian vặn vẹo, tia sáng gãy gập, toàn thân Ngọc Đế đều hóa thành một con rồng màu vàng dài đến vạn thước, trong nháy mắt hắn dài tới vạn dặm, long trảo lớn chợt chụp vào Tôn Ngộ Không.
– Trẫm đã quá lâu không ra tay, thật sự xem trẫm trở thành mèo bệnh sao?