Khí tức hung tàn bao phủ các nơi, trong vòng ngàn dặm, một ít sinh linh nhỏ yếu bị khí tức đáng sợ này hù chết, sinh vật hơi mạnh một ít thì nằm xuống đất run rẩy.
– Là… Đại sư huynh…
Sa Tăng trợn mắt há hốc mồm, bởi vì sợ hãi nên hàm răng va chạm vào nhau.
Đúng vậy, bóng dáng khủng bố trước mặt chính là Tôn Ngộ Không, tuy đã cực lớn, bộ lông biến thành màu đỏ nhưng dung mạo không thay đổi.
– Là thật hay sao? Đây là hầu tử chết tiệt kia?
Ngưu Ma Vương cũng kinh hãi lạnh mình.
– Trái tim của ta đang co thắt dữ dội…
Trư Bát Giới che ngực của mình, hắn hốc mồm vì kinh ngạc.
– Hung viên… Hung viên một trong thượng cổ thập đại hung thần…
Bỗng nhiên Tiểu Bạch Long run rẩy, ánh mắt hoảng sợ.
– Cái gì thập đại hung thần?
Đường Tăng vội vàng hỏi.
– Sư phụ, ta biết rõ, thượng cổ có tam đại hung thần và thập đại la sát, hung thần theo thứ tự là Thực Giới Nghĩ, Bát Cước Diệt Thế Thần, Hồng Mao Hung Viên.
Trư Bát Giới cướp nói.
Nuốt nước bọt một lúc, Trư Bát Giới tiếp tục nói:
– Thực Giới Nghĩ có thể ăn mọi thứ, cuối cùng nó sẽ ăn tươi cả thế giới.
– Bát Cước Diệt Thế Thần có thể hủy diệt tất cả, nó sẽ hủy diệt mọi thứ mà nó nhìn thấy.
– Hồng Mao Hung Viên, nó đi tới chỗ nào sẽ giết chỗ nào, những nơi đi qua máu chảy thành biển, thi cốt thành núi, hung uy cái thế.
Trư Bát Giới nói xong, hắn không dám tin nhìn vào Tôn Ngộ Không lông đỏ:
– Tại sao Đại sư huynh lại có huyết mạch của hồng hoang Hung Viên? Tại sao lại biến thành Hung Viên sao?
– Đó là bởi vì Hồng Hoang Hung Viên có thể thức tỉnh trên người của bất cứ hầu tử nào.
Tiểu Bạch Long giải thích:
– Tam đại hung thần cũng không chỉ là hung thần, chúng là tồn tại khủng bố, phải gọi là tam đại hung ma mới đúng, nhưng lại bị hậu nhân gọi là hung thần, đó là vì chúng có thể cho tất cả người tín ngưỡng chúng mượn lực lượng.
– Chẳng lẽ Đại sư huynh hiện tại mượn lực lượng của Hồng Mao Hung Viên?
Sa Tăng hỏi.
– Không, Đại sư huynh chính là hung thần.
Trư Bát Giới run rẩy nói ra, không chỉ sợ hãi trong nội tâm, khí tức của Hung Viên trước mặt tỏa ra cũng làm hắn sợ hãi từ bản năng.
Ý chí của Đường Tăng bao phủ toàn thân, cũng ngăn cản khí tức khủng bố xâm lấn, cho nên chỉ có hắn không biến sắc đứng tại đó.
– Còn có người tín ngưỡng chúng?
Đường Tăng kinh ngạc.
Đúng lúc này, Tôn Ngộ Không to lớn như núi đột nhiên xoay người lại, hắn nhìn đám người Đường Tăng, ánh mắt lạnh như băng, trầm thấp nói ra:
– Tín ngưỡng ta sẽ được vĩnh sinh!
Giọng nói to lớn như sấm nổ, tiếng nói vang vọng khắp nơi.
– Khốn kiếp…
Đường Tăng lập tức mắng một câu, sắc mặt hắn đầy cổ quái.
– Sư phụ chạy mau, dường như Đại sư huynh không biết chúng ta.
Trư Bát Giới kinh hoảng nói ra.
Lúc này ánh mắt Tôn Ngộ Không nhìn bọn họ, chỉ có lạnh như băng, ngoài ra không còn cảm xúc nào khác.
– Đúng, nên lui lại trước tiên.
Đường Tăng cảm giác da đầu như nổ tung, cho dù hắn muốn ngăn cản cũng không có biện pháp.
– Sưu sưu sưu…
Năm người hóa thành ánh sáng và bay đi thật nhanh.
Tôn Ngộ Không lông đỏ nhìn năm người bay đi, hắn không có đuổi theo.
Chẳng biết lúc nào, trên đỉnh đầu Tôn Ngộ Không cực lớn xuất hiện bầu trời như máu, màu đỏ bao phủ toàn bộ bầu trời, biến bầu trời thành một viển máu.