Nhóm: TTTV
Nguồn:
—————–
– Mau tránh ra…
– Tránh ra…
Mọi người kêu to, Trư Bát Giới vội vàng mang theo Trư Cửu Muội nhanh chóng bơi vào bờ.
Đường Tăng cũng vội vàng ôm Tử Vi tiên tử nhanh chóng bơi vào bờ.
– Ầm ầm…
Nước biển lăn lộn, chiến thuyền chìm xuống, tạo thành một vòng xoáy to lớn, muốn hút người vào.
Nếu pháp lực vẫn còn, chút hấp lực ấy đám người Đường Tăng căn bản không quan tâm, nhưng hiện tại đã mất đi pháp lực, mặc dù loại hấp lực này không chí tử, lại đủ để cho bọn hắn ăn đau khổ.
Rốt cục, mọi người bơi lên bờ, lần nữa khôi phục pháp lực, quang mang lập lòe, bốc hơi nước biển trên người.
– Đại sư huynh thật ghê tởm!
Trư Bát Giới nguyền rủa.
– Xú Hầu tử, đừng để ta bắt được ngươi!
Ngưu Ma Vương cũng mắng to.
– Nơi này đến cùng là chuyện gì xảy ra? Nơi này là địa phương nào?
Tử Vi tiên tử cũng rất giật mình, sắc mặt đỏ bừng từ trên người Đường Tăng đi xuống:
– Sao ở nơi này lại mất đi pháp lực?
– Nơi này là Khổ Hải.
Đường Tăng nói.
– Khổ Hải?
Tử Vi tiên tử sững sờ, sau đó nàng nhìn thấy, trên đường chân trời xa xôi, ẩn ẩn có một tấm bia đá, trên đó có hai chữ Khổ Hải.
– Khổ Hải vô biên, quay đầu là bờ sao?
Tử Vi tiên tử nỉ non nói.
Khổ Hải này rất quỷ dị, tiến vào bên trong sẽ mất đi pháp lực, thực lực đại giảm, hơn nữa không biết rộng bao nhiêu, không biết bên trong đến tột cùng có nguy hiểm gì.
Cái này từ một loại trình độ nào đó nói, khả năng chính là vì ngăn cản người vượt biển, quay đầu là bờ, nếu không quay đầu, khẳng định sẽ chịu đau khổ ở trong biển.
Lúc này chiến thuyền triệt để chìm vào trong biển, nước biển gạt ra, sóng biển lăn lộn, tràng diện cực kỳ hùng vĩ.
Một màn này để Đường Tăng nhớ tới một bộ phim ở trên Địa Cầu kiếp trước… Titanic.
Thời điểm tàu Titanic chìm, cảnh tượng cũng hoành tráng giống như trước mắt, bất quá tốc độ chiếc chiến thuyền này chìm tới đáy nhanh hơn tàu Titanic nhiều, bởi vì là bị man lực của Tôn Ngộ Không đạp lăn, không phải nước vào.
– Sư phụ, làm sao bây giờ?
Sa Tăng hỏi.
– Làm sao bây giờ? Móa, vớt chiến thuyền lên!
Đường Tăng nói.
– Làm sao vớt? Chiến thuyền kia bao lớn, chỉ cần tiến vào trong biển liền sẽ mất đi pháp lực, căn bản không vớt được.
Trư Bát Giới nói thầm, hắn cũng không giống như Tôn Ngộ Không, nhục thân cường đại đến kinh khủng.
Huống chi, mặc dù nhục thân của Tôn Ngộ Không lợi hại, nhưng trước đó là ở trên mặt biển, nếu tiến vào trong Khổ Hải, đoán chừng lực lượng của thân thể cũng sẽ bị suy yếu rất nhiều lần.
– Đường Tam Tạng, thật có lỗi, thêm phiền toái cho các ngươi.
Tử Vi tiên tử có chút xấu hổ, nếu không phải nàng đột nhiên xuất hiện, cũng sẽ không phát sinh tình huống như bây giờ.
– Không quan hệ gì tới ngươi, con khỉ Ngộ Không kia ngang ngược, chờ nó trở về lại tính sổ sách với nó.
Đường Tăng phất phất tay nói.
– Sư phụ, con thử một chút đi.
Tiểu Bạch Long nói:
– Con biến thành bản thể, tiến vào trong biển, hẳn là có thể đẩy chiến thuyền ra ngoài.
– Được, giao cho con.
Đường Tăng gật đầu.
Tiểu Bạch Long cũng không nói nhảm, trực tiếp lắc mình biến hoá, trong nháy mắt hóa thành một Bạch Long dài đến ngàn mét.
– Ngâm…
Một tiếng Long ngâm, Bạch Long bay đến trên bờ cát, rơi xuống, sau đó tiến vào trong biển.
Rất nhanh, nước biển lăn lộn, thân thể to lớn của Bạch Long tách ra mặt biển, chậm rãi bơi tới bờ.
Mà ở bên cạnh thân rồng, có một chiến thuyền to lớn chậm rãi lộ ra mặt biển, thân thuyền tương đương với Tiểu Bạch Long, bất quá chiều dài còn kém xa lắm.
– Chiến thuyền được vớt lên rồi!
Lục Nhĩ Mi Hầu cao hứng nói.
– Tứ sư đệ giỏi lắm!
Trư Bát Giới vỗ tay reo hò.
– Tiểu Bạch Long không tệ!
Ngưu Ma Vương cười hắc hắc nói, mặc dù hắn là Ngũ sư đệ, nhưng xưa nay hắn không thừa nhận đám người Trư Bát Giới là sư huynh.
– Ầm ầm!
Bạch Long lật úp chiến thuyền, nước biển bên trong chảy ra, sau đó lại thả chiến thuyền lên bờ cát.
Quang mang lóe lên, Tiểu Bạch Long lần nữa khôi phục thành thân người:
– Sư phụ, vớt chiến thuyền lên rồi.
– Ừm.
Đường Tăng gật đầu, sau đó nhìn về phía Tử Vi tiên tử:
– Ngươi mới vừa nói, Tử Lan sắp sinh? Sao lại nhanh như vậy?
Dựa theo hắn quan sát, hài tử của Tử Lan chỉ sợ phải thai nghén ba bốn năm mới có thể xuất sinh, dù sao hậu đại của Tôn Ngộ Không cũng không phải dễ dàng đản sinh như vậy.
Ngoại trừ loại tình huống ở Nữ Nhi quốc, bình thường thai nhi càng cường đại, thời gian dựng dục sẽ càng lâu.
– Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc đầu ta muốn đi tìm Tử Lan chơi, lại nhìn thấy Tử Lan giống như sắp sinh, cho nên mới tới tìm Ngộ Không.
Vẻ mặt của Tử Vi tiên tử cũng rất mờ mịt.
Kỳ thật nàng cũng biết, dựa theo tình huống bình thường, Tử Lan căn bản không có khả năng sinh nhanh như vậy.
– Ngươi nói tình huống cặn kẽ xem.
Đường Tăng nói.
– Ừm, là như vậy…
Tử Vi tiên tử nói tình huống nàng tiến vào tiểu viện tử của Tử Lan nhìn thấy cho Đường Tăng nghe.
– Bụng của Tử Lan đột nhiên biến lớn?
Đường Tăng kinh nghi.
– A, ta nhớ ra rồi, trên người Tử Lan còn có hào quang bảy màu, giống như là Tiên Thiên thai mang.
Tử Vi tiên tử bổ sung nói.
– Hào quang bảy màu?
– Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy màu.
– Ồ?
Đường Tăng sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến trước đây không lâu hắn không cẩn thận làm Thất Tiên nữ tiến vào vòng xoáy luân hồi, sắc mặt lập tức cổ quái:
– Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
– Cái gì trùng hợp?
Tử Vi tiên tử hỏi.
– A, không có việc gì.
Đường Tăng vội vàng chỉnh lý cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Bần tăng không có đoán sai, hẳn không phải sắp sinh, mà là lại mang thai mấy cái.
– Lại… Mang thai mấy cái?
Tử Vi tiên tử cho là mình nghe lầm, không hiểu nhìn Đường Tăng.
– Đúng vậy, trong bụng Tử Lan chỉ có chút không gian như vậy, đột nhiên lại nhiều mấy thai nhi, bụng của nàng đương nhiên sẽ biến lớn, mà không phải sắp sinh.
Đường Tăng phân tích nói.
– Chuyện này sao có thể?
Tử Vi tiên tử không tin, chưa từng nghe nói nữ nhân đã mang thai, sẽ hoài thai lần nữa, hơn nữa còn mấy cái, trừ khi là quái thai.
– Thiện tai thiện tai!
Vẻ mặt Đường Tăng thần bí, nhưng không giải thích.
– Thiện cái đầu của ngươi, nói hươu nói vượn.
Tử Vi tiên tử xem thường:
– Ta muốn đi thăm Tử Lan.
Nói xong nàng liền hóa thành quang mang bay lên trời.
Nhìn Tử Vi tiên tử rời đi, Đường Tăng đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy từng đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, giống như mưa sao băng, lít nha lít nhít.
Những quang mang kia hạ xuống mặt đất, hóa thành từng Thiên Binh Thiên Tướng.
Đồng thời một ít Tiên gia thành danh cũng hạ phàm, xem ra là muốn dò xét Khổ Hải, muốn bóp chết uy hiếp có khả năng xuất hiện ở trong trứng nước.
Bất quá những Thần Tiên kia đều theo bản năng cách xa sư đồ Đường Tăng, không tới gần nơi này.
– Thật náo nhiệt.
Trư Bát Giới nói.
– Đúng vậy, tới nhiều Thần Tiên như vậy, xem ra nơi này không thể bình tĩnh.
Ngưu Ma Vương cũng mở miệng.
– Sư phụ ngài nhìn, người kia chính là người cho con thần thiết.
Bỗng nhiên Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
Ánh mắt của Đường Tăng ngưng tụ, quay đầu nhìn lại, thình lình thấy được Thái Thượng Lão Quân, tên kia quả nhiên không chết.
Thái Thượng Lão Quân cũng thấy Đường Tăng, chỉ là trong mắt lóe lên lãnh ý, lại không nói gì thêm, ánh mắt ngưng trọng nhìn biển cả vô ngần phía trước.
– Không nghĩ tới tuyệt địa này lại xuất thế.
Thái Thượng Lão Quân nhẹ giọng nỉ non.
– Hưu…
Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên, một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh đám người Đường Tăng, chính là Tôn Ngộ Không.
– Ngộ Không, thế nào?
Đường Tăng hỏi.
– Đại sư huynh, thế nào? Tử Lan sẽ không thật sắp sinh chứ?
Trư Bát Giới cũng hỏi:
– Hắc hắc, như vậy Đại sư huynh cũng có hài tử.
Trư Bát Giới cảm thấy mình rốt cục không còn cô đơn nữa.