Đối với mập mạp đột nhiên xông tới. rất nhiều người bao gồm người trung niên kia đều nhíu mày. tuy nhiên lại không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn.
Người trẻ tuổi đó lúc này đã sớm không còn uy phong lúc đối mặt Tần Lập, chỉ khóc lóc nói:
– Sư phụ. Xin sư phụ làm chủ cho con. Sư huynh. hắn khi dễ con. Hu hu… Hắn… hắn đánh con!
Trên mặt người trung niên kia cùng không ít người đều lộ ra vẻ khinh thường, thầm nghĩ: “Thật sự là một tên phế vật, một điểm đều không giống nam nhân!”
Lão già khuôn mặt tuấn mỹ nhìn mập mạp một cái thật sâu. sau đó nói với người trẻ tuổi trên mặt đất:
– Ngươi đứng lên trước đã. Đứng lên nói. rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Người trẻ tuổi khóc sướt mướt bỏ dậy, sau đó nói:
– Cũng không có gì. thật sự là không thể trách chúng ta. Chỉ là nếu chúng ta tới thành Thông Thiên, bằng vào thân phận đệ tử Thiên Mộng sơn trang chúng ta. tự nhiên phải ở nhà trọ tốt nhất, nếu không chăng phải là hạ thấp thân phận? Không nghĩ tới. một khu viện tốt nhất của nhà trọ kia đã bị bao trọn, chúng ta cho tiểu nhị đi xin thuê lại. đồng ý trả gấp đôi giá tiên, này cũng rất công bình a! Đối phương lại rất không thức thời, lập tức đánh với chúng ta. Sau đó… sau đó không nghĩ tới không ngờ bọn họ rất mạnh, cho nên chúng ta đã bị ức hiếp. Tiêu Tĩnh còn bị người ta đánh trọng thương. Loại chuyện này, chúng ta vì sao phải nhịn a. Hu hu!
Nói xong còn lau nước mắt.
Người trung niên bộ mặt dữ tợn kia trong lòng thẩm mắng một câu: “Phế vật!” Sau đó nhìn mập mạp. trầm giọng nói:
– Hồ Tiêu Bàn. ngươi còn lời gì muốn nói?
Mập mạp vỗ vỗ tay. thản nhiên nói:
– Thói quen của Thiên Mộng sơn trang, ta tự nhiên là biết. Tuy nhiên, ta chỉ muốn nhắc nhớ các ngươi một chút. Người lần này trêu chọc, chúng ta không thể dây vào! Nếu như muốn mạnh mẽ báo thù. ta tin tường, tám chín phân mười là Mông Sơn Kiếm Tông bị chúng ta tiêu diệt hai mươi năm trước chính là kết cục của chúng ta!
– Nói hươu nói vượn!
– Hồn láo!
– Quả thực thối không thể ngửi!
– Hồ Tiểu Bàn. Không nên ỷ ngươi là đại đệ tử của Chưởng môn trang chủ. ở đây nói chuyện giật gân.
Mọi người đều không kìm nổi thốt lên mắng chửi. Người mắng chửi đều là trưởng lão của Thiên Mộng sơn trang, địa vị cực cao cho nên không sợ đại đệ tử này của trang chủ.
Mà người trung niên bộ mặt dữ tợn ngồi ở bên cạnh nhìn Hồ Tiểu Bàn cười lạnh nói:
– ổ, vậy ý của ngươi là. ngươi biết người đả thương Tiểu Tĩnh sư muội ngươi ngày hôm nay?
Hồ Tiểu Bàn thản nhiên gật gật đầu. nói:
– Tự nhiên là biết, bằng không vì sao ta khẳng định như thế?
– Vậy hắn là ai?
Khóe miệng người trung niên co giật kịch liệt, sát khí toàn thân không kìm nổi bộc phát
ra.
– Tần Lập.
Mập mạp biết vâng lời. vẻ mặt nhu thuận nói ra hai chữ.
Trong đại sảnh nghị sự thoáng chốc vang lên một tràng tiếng hít khí lạnh, lập tức yên lặng như tờ.
– Tần Lập?
Thật lâu sau. người trung niên mới có chút khó tin nhìn mập mạp. lạnh, lùng nói:
– Làm sao ngươi biết là hắn? Lại nói. cho dù hắn là Tần Lập. thì lại thế nào chứ? Dám trọng thương con gái của ta. đám làm mất mặt Thiên Mộng sơn trang ta như thế. không giết hắn, Thiên Mộng sơn trang ta ngày sau còn làm sao sống ở nơi Cực Tây?
Người trung niên nói xong, còn nhìn thoáng qua những người khác trong đại sảnh nghị
sự một vòng. Nhưng khiến hắn không nghĩ tới là. đám người vốn tích cực hướng ứng. hô đánh hô giết hiện giờ đều ngậm miệng mặt đầy vẻ xấu hô. có một số người khóe miệng co giật, dường như muốn nói cái gì nhưng lại không ai nói ra được bất kỳ một lời.
Hiển nhiên, uy danh Tần Lập cho dù là tại nơi Cực Tây đã truyền bá rộng rãi từ lâu. Bức Thánh nữ Nguyệt Diêu Tiên Cung rời đi. làm cho lão tổ Vĩnh Xuân thượng nhân của Nguyệt Diêu Tiên Cung tự thân che chờ. thậm chí không tiếc trở mặt cùng lão tổ Hải Ngự Phong của Hái gia cũng phải bảo vệ Tần Lập. Rồi sau đó Hái gia truy nã, đám tán tu Đế vương lão tổ Tử đồng cảnh giới Lôi Kiếp truy nã. Thế lực cường đại nhất phương Bắc nơi Cực Hàn Băng Tuyết là dòng tộc Thánh Hoàng truy nã… Nhưng đến hiện tại. Tần Lập vẫn còn sống nhăn răng, vẫn vui vẻ như trước. còn dám quang minh chính đại xuất hiện tại nơi Cực Tây!
Đó đã đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề rồi!
Bất kể là Hải gia hay là dòng tộc Thánh Hoàng, hay là đám Đế vương lão tổ Tử đồng, đều không có biện pháp làm gì Tần Lập! ít nhất, bọn họ không giết được Tần Lập!
Đám người này của Thiên Mộng sơn trang tuy rằng tự phụ. tuy rằng cho là lão tử thiên hạ đệ nhất, nhưng đó cũng chỉ bất quá là đóng cửa lại tự mình cảm giác mà thôi. Bọn họ so với ba thế lực lớn nơi Cực Tây đích thật là không bằng. đây là sự thật. Sự thật không thể chối cãi!
Nếu đả thương người của Thiên Mộng sơn trang thật sự là đám người Tần Lập. như vậy bọn họ còn phải suy tính đến một vấn đề khác. Đó chính là phản ứng của thành Thông Thiên!
Mấy năm trước, Hải gia cùng đám lão tổ Đế vương Tử đồng cùng nhau bôi nhọ Tần Lập, muốn giết hắn. thành Thông Thiên đã từng công khai tuyên bố. nói Tần Lập cứu con gái Lý Uyển của thành chủ thành Thông Thiên Lý Long Xuyên. Có ân cứu mạng, Bởi vậy. thành Thông Thiên ủng hộ Tần Lập!
Nếu bọn họ đã như vậy. tùy tiện dẫn người đến đừng nói có thể giết Tần Lập để báo thù cho đệ tử Thiên Mộng sơn trang bị đả thương hay không. Bên phía thành Thông Thiên không phải đối tượng dễ chọc!
Lý Long Xuyên đích xác không muốn trêu chọc vào đám kẻ điên Thiên Mộng sơn trang này, nhưng không phải là không đám.
Vẻ mặt người trung niên bi thương, phẫn nộ nói:
– Tốt. tốt. tốt! Các ngươi đều không đi chứ gì? Các ngươi đều sợ phải không? Tự ta đi! Ta cùng không tin Tần Lập kia có ba đâu sáu tay. Uy danh Thiên Mộng sơn trang, do ta giữ gìn! Cho dù chết, ta cũng không tiếc.
– Ngươi ngồi xuống!
Lão già khuôn mặt tuấn mỹ. trang chủ Thiên Mộng sơn trang Triệu Thượng Phong quá lớn một tiếng. Toàn bộ mọi người trong đại sảnh nghị sự đều nhìn về phía hắn.
Người trung niên tuy rằng vẫn tức giận thở phi phì như trước, thoạt nhìn hết sức khó chịu, nhưng lại không đám vi phạm mệnh lệnh trang chủ. ngồi ở đó. một thân sát khí tràn ra.
– Ngươi tính là cái gì? Uy danh Thiên Mộng sơn trang khi nào thì cần cá nhân đi giữ gìn?
Lúc Triệu Thượng Phong nói Lời này. giọng điệu tràn ngập sát khí, lạnh lẽo vô cùng.
Người trung niên kia toàn thân khẽ run. đứng dậy thi lễ thật sâu với Triệu Thượng Phong:
– Trang chủ. Thuộc hạ vì ái nữ trọng thương, quá mức phẫn nộ. nhất thời ăn nói lung tung mong trang chủ thứ tội.
Toàn bộ Thiên Mộng sơn trang, làm gì có ai dám dễ dàng cãi lại ý của Triệu Thượng Phong. Người trung niên này bất kê là cố ý hay là vô tình, tóm lại xem như một lần thử nho nhỏ. bị Triệu Thượng Phong ngay mặt nói ra, cúi đầu. Ai cũng không phát hiện trong mắt hắn lóe lên một tia sát khí lạnh. lẽo.
– Mạnh Thần Thông. Ta không quản ngươi Bởi vì sao. nhưng ta cảnh cáo ngươi đừng ôm tâm tư không tốt. Hồ Tiêu Bàn chính là trang chủ Thiên Mộng sơn trang đời tiếp theo ta đã tuyển. Nếu ngươi dám gây bất lợi cho hắn. ta diệt cửu tộc ngươi! Cho ngươi hối hận sinh, ra trên đời này!
Lời này của Triệu Thượng Phong tràn ngập máu tanh, làm cho đáy lòng người ta phát lạnh.
Người trung niên Mạnh Thần Thông hít sâu một hơi. “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước Triệu Thượng Phong, trầm giọng nói:
– Mạnh Thần Thông thể với trời, cuộc đời này vĩnh viễn trung với Thiên Mộng sơn trang! Tuyệt đối không làm ra bất kỳ việc giết hại đồng môn!
– Tốt! Mạnh Thần Thông, có những lời này của ngươi, ta liền thay ngươi làm chủ lần này!
– Sư phụ!
Sắc mặt mập mạp đại biến, toàn bộ Thiên Mộng sơn trang không có ai rõ ràng hơn hắn cùng Lý Bình. Tần Lập kia rốt cục có thực lực như thế nào. Biết rõ không thể làm. lại muốn cứng rắn lên. đây cùng tự sát có gì khác nhau.
– Được rồi. Tiểu Bàn, ngươi không cần nói nữa. Vi sư tự biết định đoạt. Lần này. ngươi cùng Bình nhi liền ở lại sơn trang, sử Lý các loại chuyện cho tốt!
Lời này của Triệu Thượng Phong vừa nói ra. đáy mắt người trung niên Mạnh Thần Thông hiện lên một tia cười lạnh không thể phát hiện.
Sáng sớm hôm sau, thành chủ thành Thông Thiên Lý Long Xuyên liền mang theo một đám tùy tùng đến bái phỏng. Khiến cho Tần Lập có chút kinh ngạc chính là. đi theo bên cạnh Lý Long Xuyên, một lão già nhìn không ra tuổi. Thực lực phong phú. sâu không lường được!
Trước mặt mọi người, tự nhiên không thể dùng Tiên Thiên Tử Khí để thử. nhưng Tần Lập lại rõ ràng có cảm giác được, lão già này là người rất mạnh! ít nhất, không kém hơn bất kỳ người nào trong bọn hắn.
– Ra mắt Tần công tử!
Lý Long Xuyên không chút tự kiêu, ôm quyền hướng về phía Tần Lập.
Lý Uyển mặc quần áo bó gọn gàng đứng bên cạnh Lý Long Xuyên chợt hừ mũi một tiếng, quay mặt đi. Đại khái là vẫn giận Tần Lập.
Tần Lập tự nhiên sẽ không quan tâm đến thái độ của một tiểu nữ tử. cười ôm quyền với Lý Long Xuyên:
– Lý thành chủ quá khách khí. Lý thành chủ bảo vệ Tần Lập. Tần Lập ghi tạc trong lòng, vẫn đều muốn bái phòng nhưng trời xui đất khiến đều lỡ cơ hội. Hôm nay còn khiến đích thân Lý thành chủ tới đây. Tần Lập cảm thấy không yên.
– Ha ha ha! Tần công tử không cần khách khí. Tần công tử tuổi trẻ tuấn kiệt, long phượng trong loài người. Có thể kết giao bằng hữu với người như Tần công tử. Lý mỗ cầu còn không được, cầu còn không được a!
Lý Long Xuyên mặt đầy ý cười.
Tần Lập tránh ra mời Lý Long Xuyên vào viện, lúc Lý Uyển đi qua bên cạnh Tần Lập. hạ giọng cười lạnh nói:
– Một người dối trá hơn một người!
Lý Long Xuyên đi ở phía trước tự nhiên cũng nghe thấy, bước chân hơi đừng lại. than nhẹ một tiếng, làm bộ không nghe thấy. Tần Lập thì lại cười khổ một tiếng, cũng làm bộ không thấy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bên trong.
Tiến vào phòng khách, hai bên phân chủ khách ngồi xuống, lão già Tần Lập nhìn không thấu được Lý Long Xuyên ngồi lên ghế trên, sau đó cười nói với Tần Lập:
– Tần công tử chớ trách. Đây là lão tổ tông Lý gia ta. cùng là một trong những lão tổ tông năm xưa sáng tạo thành Thông Thiên. Nghe nói Tần công tử ưu tú như thế. đặc biệt muốn tới gặp một phen.
Tần Lập vội vàng thi lễ với lão già này. sau đó nói:
– Thật sự làm Tần Lập tổn thọ. Lão nhân gia nếu muốn gặp Tần Lập. gọi Tần Lập đi qua là được, sao dám làm phiền ngài tự mình tới đây.
Lúc này lão già mới khẽ mỉm cười, nói:
– Có thể nhìn thấy người ứng vận mà sinh, là phúc khí của lão hủ Tần công tử không cân quá khiêm tốn. Ngươi sớm muộn gì cùng sẽ đứng ở trên đỉnh chân chính! Hôm nay lão hủ đến đây cùng chẳng qua là muốn cùng Tần công tử kết một thiện duyên. Nghe nói người của Tần công tử, ngày hôm qua xảy ra một chút xung đột với đệ tử Thiên Mộng sơn trang. Lão hủ bất tài. nguyện ra mặt thay Tần công tử giải quyết phiền toái này. Tần công tử đại nhân đại lượng, tha bọn họ một phen là được.
Tần Lập ngẩn ngơ, không kìm nổi cười khổ nói:
– Lão nhân gia. chỉ sợ ngài nghĩ sai rồi. Hiện tại không phải là ta buông tha cho bọn họ hay không, mà là những người đó có muốn buông tha cho chúng ta hay không! Nghe nói Thiên Mộng sơn trang có thù tất báo. chắc là sẽ không nguyện ý buông tha cho ta.
Lão già cười nhạt, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nhẹ giọng nói:
– Bộ mặt già nua của lão hu. nhiều ít vẫn còn có chút tác dụng.
-o0o-
:73::73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99: