Em Không Hận Anh….Em Hận Bản Thân Mình
Nội dung nếu có không hay mong các cậu thông cảm.. Tại đây là lần đầu mình viết truyện ngược nên có hơi lúng túng... Lời văn chưa được rõ rằng với hay...
"Tâm Dao... Sao cô ích kĩ và quá đáng vậy... Sao cô có thể tát vào mặt em gái họ của mình được" người đàn ông với khuôn mặt cáu giận chỉ tay về cô hét lớn...
Tay khi thì ôm chặt eo của một người phụ nữ sexy... Một bên mặt thì đỏ ửng in gấu năm ngón tay.. Ả khép nép cựa quậy vào lòng ngực của anh.. (Đó là Tâm Như em gái họ của cô)
"Haha..." cô cười trong nước mắt nói:
"Ích kĩ.. Quá đáng sao... Anh nói vậy mà nghe được sao.. Một người phụ nữ chỉ muốn bảo vệ chồng khỏi người thứ ba mà anh bảo là ích kĩ quá đáng"
"Thôi đủ rồi tôi không muốn nghe cô nói nữa.. Mau biến đi cho khuất mắt tôi" nói xong anh nhẹ nhàng quay sang Tâm Như...
"Tâm Như chúng ta đi..."
"Dạ.." giọng ả nhẹ nhàng nói như mật rót vào tai
Anh và ả bước qua cô...