Chương 4: Bị cúp điện

Bị cúp điện

Chu Đông đang ngồi xổm xuống nhìn Trần Qua Qua ăn thức ăn cho chó, Trần Qua Qua chôn cái đầu nhỏ, đầu lưỡi liếm thức ăn hồng hộc, rất vui vẻ.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa dồn dập.

Người nào mà giữa buổi trưa như vậy lại đến tìm anh nhỉ?

Anh đứng lên, đi tới sau cửa: “Ai vậy?”

Bên kia cửa, giọng của cô vọng vào vô cùng lo lắng: “Em đây!”

Chu Đông mở cửa.

Cô đứng ở trước mặt anh, dường như gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi, “Anh có nhớ hoá đơn điện của nhà chúng ta để ở nơi nào không?”

Nhà chúng ta? Chu Đông rất không thoải mái khi tóm được điểm khác biệt quan trọng ấy.

Cô tiếp tục nói rất nhanh, “Em đang nấu cơm, vừa mới làm được một nửa, tự nhiên bị cúp điện. Sau đó em vẫn không sao tìm được.”

“Chẳng phải là ở trên tủ lạnh đó sao?”

“A…” Cô sửng sốt một chút, “Vâng, cám ơn anh!”

Cô nhanh chóng chạy về, lại chạy lại, trong tay cầm hoá đơn tiền điện tháng trước, “Đây rồi!”

“Nó vốn vẫn ở đó mà.” Chu Đông nhàn nhạt đáp lại, chung quy là tại cô hay quên.

“Cảm ơn anh, em đi đóng tiền điện đây.” Cô lui về cửa đổi giày. Thay đôi giày thể thao xong, chạy về phía trước mấy bước lại lộn trở lại lấy điện thoại di động và chìa khóa để trên bàn.

Chu Đông không nhịn được liền nhắc nhở, “Em mang tiền chưa?”

Cô sửng sốt một giây, lại chạy về để lấy ví tiền.

“Hoá đơn nước tháng trước cũng mang đi mà nộp tiền luôn. Còn nữa, em vừa nói là bữa cơm mới làm được một nửa? Những đồ điện gì đó đã tắt chưa, để như thế, khi có điện chẳng phải là cháy hết hay sao!”

Cô đã rối loạn hoàn toàn.

Nhưng Chu Đông sớm đã quen với tính cách này của cô, cứ gặp chuyện là cô thành luống cuống qua loa đại khái như vậy. Trở về nhà cầm chìa khóa nhà mình móc lên cửa: “Em cứ đi đóng tiền trước đi. Anh sẽ trông coi nhà cửa cho em.”

“… Cám ơn.”

Cô chỉ cúi đầu chào rồi đi xuống thang. Cô đi tới cửa thang lầu, anh lại không nhịn được nói vọng theo, nhắc nhở một câu, “Xí nghiệp Vật tư ở cách đây mười toà nhà đó, là cái nhà màu lam đấy, biết không?”

Cô vịn vào lan can hơi ngừng lại một chút, không nói lời nào, gật đầu một cái sau đó mới chạy xuống tiếp.

Chu Đông thoáng thở dài.

Tới nơi này ở hơn một năm, mọi chuyện đều do anh phụ trách, cô căn bản không hề đến cái xí nghiệp vật tư ấy, hết lần này tới lần khác, ngoại trừ con đường thẳng tắp quen thuộc từ nhà đến phòng làm việc, rồi từ phòng làm việc về đến nhà, còn lại cô hoàn toàn mơ hồ với các con đường hay đại lộ khác, anh hoài nghi việc cô có thể tìm được xí nghiệp vật tư hay không?

Bước vào trong cửa.

Chỉ mới hai tháng, thế nhưng anh lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi mình chưa từng đến nơi này.

Mọi thứ đồ đạc còn lại trước kia, hầu như không có biến đổi gì lớn lắm. Lúc ra đi, ngoại trừ quần áo đồ dùng của mình ra, những thứ khác anh để lại toàn bộ cho cô. Nhưng bây giờ trong nhà đã lộn xộn đến không còn ra bộ dạng gì nữa.

Lúc nãy cô luống cuống tay chân để đi tìm hoá đơn cũ, ngăn kéo cũng kéo ra, ngay cả tủ treo quần áo cũng đảo lộn, gối ôm gối dựa trên ghế sa lon cũng bị ném rơi xuống đất mấy cái.

Chu Đông đóng cửa lại, trước tiên đi vào phòng bếp, tắt lò vi sóng, nồi cơm điện. Bình dầu anh mua cho cô đang để cạnh lò vi sóng, cây kéo dùng để mở nắp bình dầu, dính đầy dầu cô vứt ở bên cạnh đó, cũng không cất đi.

… tại sao cô luôn không tìm được cái khuyên để mở nắp bình dầu như vậy nhỉ?

Trong chảo còn có món trứng chiên ớt đang làm dở.

Sao cô lại không bỏ lõi và hạt ớt ở bên trong thế kia? Để như vậy sẽ rất cay. Cô làm việc gì cũng luôn luôn vội vội vàng vàng, cho thật nhanh, nhất định cô chỉ rửa xong là thái ra luôn. Anh cũng có thể nghĩ ra được bộ dạng của cô khi thái ớt.

Rau cũng chưa đảo lên mà dầu ăn thì đã hết nóng rồi.

Dầu bốc khói làm cô hoảng hốt, sợ rằng bị cháy, lập tức đổ toàn bộ chỗ rau chưa róc hết nước vào nồi. Kết quả chính là xèo xèo, dầu trong nồi bị nước rỏ vào bắn lên tung toé. Cô rụt tay lại, rất lâu sau cũng không dám đến gần, vì vậy rau xào mới nửa sống nửa cháy như vậy.

Anh quay đầu nhìn quanh, góc bếp bên phải lò nướng đang mở.

Cô lại quên đóng cửa lại rồi.

Bên trong là một lô những cục tròn tròn bọc giấy bạc, anh thoáng nhìn qua công tắc… Mặc dù không có điện, nhưng lò nướng không bật lên, vậy cô làm bánh bao thế nào đây nhỉ?!

Khó trách được gần đây cô luôn xem chương trình dạy làm bánh bông lan phát trên ti vi, vẻ mặt còn làm như đang chảy nước miếng, nói muốn mình thử làm một cô gái khéo léo, làm người đẹp có tài nấu nướng gì đó. Không ngờ, bây giờ lại là một cục cháo… Chậc, chậc, quả nhiên không nên quá tin tưởng vào cô.

Chu Đông trở lại phòng khách.

Anh dọn dẹp lại mọi thứ, từ ngăn kéo, tủ treo quần áo, đến gối ôm… Những chuyện này anh làm thành quen, rất nhẹ nhàng, không tốn sức chút nào. Lại thấy Laptop của cô đặt tuỳ tiện ở nơi góc ghế sa lon, quạt gió của Laptop kêu vù vù, trên trang dừng lại có hình một hủ nữ được post lên.

Phía sau có lơ thơ mấy câu trả lời.

Anh lại thở dài một cái.

Quét mắt một vòng nhìn phía dưới góc máy vi tính, tất cả mấy chữ đập vào mắt anh đều là “Hủ nữ”, “Tiểu thuyết”, “Anime”, “Văn học thành thị”, “Đam mỹ”.

Theo thói quen, anh ôm đầu, cô có thể trưởng thành hơn một chút hay không đây?

Trước kia cô còn giới thiệu một cuốn tiểu thuyết đam mỹ cho anh xem, nói với anh rằng ở trên mạng giờ đang rất hot, rất nhiều người đọc, nói rằng vai nam chính trong đó đặc biệt giống anh. Bị cô ngày đêm tuyên truyền anh mới miễn cưỡng xem qua, kết quả mới chỉ ba chương đã làm cho anh thiếu chút nữa hộc máu… Hiện tại khẩu vị phái nữ thật sự đến mức không có giới hạn như vậy sao? Nam giới mà còn có thể sanh con? Bên trong là các loại tư thế phong hoa tuyệt thế thuộc loại H cấm xem, đây thật sự là loại tiểu thuyết mới mà cô thích xem hay sao?

Thậm chí trong khoảng thời gian đó, khi bọn họ làm chuyện kia, cô còn ý vị luôn theo dõi anh rồi cười một cách kỳ dị… làm cho anh một lần nữa lại nghi ngờ liệu có phải cô lại nhớ đến tình tiết nào đó có khẩu vị nặng trong tiểu thuyết rồi không, sau đó áp vào anh, làm cho anh cũng không được tự nhiên…

Sau đó quả thật anh phát hiện ra đúng là như thế.

Chứng cớ là, anh đang lên một trang văn học mạng có màu xanh biếc phát hiện cô để lại cho vị kia tác giả một bình luận.

Em Là Người Tôi Yêu

Em Là Người Tôi Yêu

Status: Completed Author:

Em là người tôi yêu!

Cô là một nhân viên văn phòng bình thường. Anh là một lập trình viên nổi tiếng, là một trong những quản lý nổi danh của nhà mạng của công ty Iphone, phụ trách hạng mục nghiên cứu kỹ thuật phát triển khách hàng.

Họ là bạn học cùng lớp từ những năm học sơ trung (tương đương cấp trung học cơ sở). Anh là một học sinh giỏi, niềm tự hào của thầy cô giáo, được các bạn trong lớp yêu mến. Cô là một nữ sinh bình thường trong lớp, nhưng trở nên nổi tiếng vì bất cứ một hoạt động nào chỉ cần có liên quan đến cô, đều được anh dõng dạc xướng tên cô đầu tiên. Tên của cô trở thành lời nói cửa miệng của anh. Năm lớp 11 cao trung (tương đương cấp trung học phổ thông), anh quyết định tỏ tình với cô để xác định chủ quyền. Họ cùng thi vào một trường đại học nhưng học khác chuyên ngành.

Cô có hai người bạn thân, một trai một gái. Họ sống cùng khu nhà, cùng vui chơi suốt thời thơ ấu, cùng nhau học tiểu học. Theo thời gian, họ cùng nhau lớn lên. Cô thầm mến cậu bạn trai tài hoa, nhưng do tính e dè nên cô chỉ giấu kín trong lòng.
Cô và anh yêu nhau đã mười năm, đã sống chung với nhau. Nhưng có một ngày cô đưa ra lời đề nghị chia tay. Anh cho rằng cô chỉ giận dỗi nhất thời. Nhưng họ đã chia tay thật sự...

Nguyên nhân nào khiến cho tình yêu của họ tan vỡ? Phải chăng do tình cảm thầm mến cậu bạn thời thơ ấu, giờ đây học cùng trường đại học, một thủ lĩnh của ban nhạc sinh viên, một thần tượng của nữ sinh trong trường đột nhiên bùng cháy trong cô? Hay tại anh đã quá gia trưởng, luôn chủ động trong mọi việc, luôn cho rằng anh làm mọi việc đều vì cô, nên cô chỉ việc nghe theo anh là được? Hay tại một lý do nào đó mà cô không dám nói ra vì sợ làm anh bị tổn thương?

Với giọng văn nhẹ nhàng, hiện tại xen lẫn hồi ức, tác giả Dư Bách Bách đã mô tả những thăng trầm của một tình yêu đẹp, thơ mộng của đôi bạn trẻ. Cái kết có hậu như một lời nhắn gửi với các bạn trẻ: Khi đã yêu nhau hãy cùng nhau chia sẻ tất cả những niềm vui, nỗi buồn, chia sẻ với nhau tất cả những khúc mắc để cùng nhau tìm ra cách giải quyết hoàn mỹ nhất.

Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!

=== ====== =======

Trích dẫn:

- Anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô, "Tri Tri." Hai tháng qua, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy, lâu lắm rồi cái tên của cô mới lại được thốt ra từ đầu lưỡi của anh với cảm xúc quen thuộc như thế.

"Anh yêu em."

Anh đột nhiên thổ lộ một câu như thế.

Trần Tri Tri ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lại nhìn sang chỗ khác.

Anh chống hai cánh tay ở trên tường phía sau lưng cô, nhìn cô chăm chú nhưng không hề đụng vào cô, "Còn em thì sao?"

=== ========
- Nhưng vào giờ phút này cô cảm thấy, chưa bao giờ mình có một sự thoải mái như thế, giống như toàn bộ mọi ưu phiền tích tụ đã bị cơn gió lạnh kia cuốn bay đi. Cả người cô thật thanh tịnh, không còn một chút phiền não. Vào giờ phút này, vào giờ phút này, cô mới dám thừa nhận.

Cô thật sự rất yêu thích Chu Đông, rất thích rất thích, trong lòng tràn ngập niềm yêu thích, toàn tâm toàn ý yêu thích anh, cả đầu, cả trái tim cô, tất cả con người cô đều rất yêu thích Chu Đông...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset