Chương 59

Chương 59

Trần Tri Tri về đến nhà nhìn thấy anh đang ngồi ở trên ghế sa lon, mặt mày sa sầm: “Về rồi hả?”

Ngữ điệu của anh có vẻ hơi kỳ quái, nhất thời Trần Tri Tri không hiểu ra làm sao, đặt chiếc túi ở trên ghế sa lon: “Đã muộn thế này sao anh vẫn còn chưa tắm?”, cô dỡ mái tóc đã cuộn suốt một ngày ra.

Chu Đông cũng không đáp lại câu hỏi của cô: “Công ty vẫn phải làm thêm giờ hả?”

Trần Tri Tri xốc xốc mái tóc, hơi cúi đầu ừ một tiếng, cô không muốn lừa dối anh, nhưng bây giờ không biết lấy cớ gì khác.

“Lừa gạt được anh em vui vẻ lắm phải không? Anh gọi điện thoại tới hỏi Khâu Đình, gần đây công ty em hoàn toàn không phải làm thêm giờ.” Chu Đông quay đầu hỏi cô, tràn đầy lửa giận: “Mấy buổi tối nay em đi những đâu?”

Trần Tri Tri á khẩu không trả lời được.

“Nói!” Chu Đông đứng dậy, tràn đầy tức giận vì bị lừa gạt. Anh đang mong đợi đến ngày bọn họ kết hôn, cho nên vẫn luôn luôn suy tính chuẩn bị cho lễ cưới sắp tới. Hàng ngày anh đều lên mạng tìm rất nhiều tài liệu, sau đó trở lại vội vàng muốn thảo luận với cô, sẽ đi chỗ nào để chụp ảnh cưới, trăng mật sẽ đi đâu, sắp xếp cuộc sống thế nào… Nhưng, vậy mà cô lại đang lừa dối anh!

“Thật xin lỗi.” Trần Tri Tri thành tâm thực lòng nói lời xin lỗi.

“Em hãy cho anh lời giải thích đi.”

Trần Tri Tri đi đến ngồi xuống bên cạnh anh: “Tâm trạng của em không tốt, nên đi tìm một chỗ ngồi thư giãn một lát.”

“Vậy sao?” Chu Đông lạnh lùng nhìn cô, “Tâm trạng của em không tốt, cho nên em mới cần Từ Trì đưa em về phải không?”

Trần Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn anh có chút kinh ngạc.

Cô không biết là anh đã nhìn thấy cảnh tượng Từ Trì đưa cô về nhà, “… Chẳng qua là làm thêm giờ quá khuya, vừa vặn gặp được cậu ấy, cậu ấy sợ em về một mình không an toàn, nên mới đưa em về mà thôi.”

“À…” Chu Đông lộ ra ý cười lạnh lẽo.

Trần Tri Tri quay mặt sang, cô biết hiện giờ anh đang rất tức giận, không thể nghe nổi bất cứ lời nào của cô. Đúng vậy, hôm nay cô và Từ Trì ngồi nói chuyện hơi lâu. Khi cô đang ngồi một mình thẫn thờ trong phòng làm việc, đột nhiên Từ Trì đến tìm cô. Anh hỏi có phải là cô đang có tâm sự gì hay không.

Cô cũng không biết Từ Trì cũng bận công việc, muộn đến như vậy mới về, hơn nữa anh còn nhận ra mấy ngày hôm nay cô rất khác thường.

Có lẽ là do họ đều là bạn học thời đại học, cũng có khi bởi vì do Từ Trì đã kết hôn nên có kinh nghiệm hơn, hoặc là do những chuyện này cô đã phải kìm nén trong lòng quá lâu, dù sao cô thực sự rất muốn được nói ra bằng hết.

Từ Trì lấy thân phận của một người bạn đã từng trải, ngồi nói chuyện với cô hồi lâu, khiến cô cảm thấy mình đã nhẹ nhóm hơn rất nhiều.

“Đúng vậy, hôn nhân không phải là sự kết hợp của riêng hai người, mà còn là sự kết hợp giữa hai gia đình. Mà mâu thuẫn giữa hai nhà của hai người vẫn còn rất nghiêm trọng.”

Khi đó Trần Tri Tri gật đầu một cái, thở dài: “Đúng thế.” Nếu như chỉ là sự ầm ĩ bởi sự mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, thì sau này ở cách xa ra một chút không tiếp xúc lâu là xong. Nhưng mẹ Chu lại hết sức mong muốn Chu Đông sẽ ở cùng nhà với bà.

Nói thật, cô không thể nào chịu đựng nổi việc ở chung một nhà với một bà mẹ chồng luôn có ham muốn kiểm soát cực mạnh.

“Vậy cậu hãy nói với Chu Đông một chút, anh ta mới là nhân tố quyết định. Cậu hãy nói thẳng cho anh ta biết, cậu không muốn về quê, không muốn để cho mẹ chồng tìm việc làm cho cậu, càng không muốn ở chung với bà ấy.”

Trần Tri Tri cúi đầu: “Liệu có quá gây khó khăn cho anh ấy không?” Nếu như cô yêu cầu nhiều như vậy, tự cô cũng cảm thấy mẹ Chu Đông không thể nào đồng ý cho bọn họ kết hôn.

“Vậy hãy dự tính đến trường hợp xấu nhất đi.”

Trần Tri Tri không nói gì.

“Chu Đông, nếu lúc này giữa mẹ và em, chỉ cho phép anh chọn một trong hai người, vậy thì anh sẽ chọn ai?” Chu Đông sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, “Em đưa ra vấn đề quỷ quái gì vậy? Em bắt chước kịch trên mạng đấy à?”

Nói xong Trần Tri Tri cũng cảm thấy mình rất nực cười.

Đúng vậy, đây chẳng phải một dị bản của câu hỏi nếu như em và mẹ của anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai đó sao? Cô đã trở nên tầm thường như thế từ bao giờ vậy?

Cho tới bây giờ, chưa bao giờ cô từng nghĩ tới có ngày câu hỏi vô căn cứ kia lại sẽ ứng nghiệm ở trên người mình. Đối với câu hỏi này, năm đó đã từng lan truyền trong một thời gian khá dài, chính cô cũng từng suy nghĩ câu trả lời là gì.

Tha thứ cho cô, bởi cô cũng không phải là một đứa trẻ rất thông minh, tuyệt nhiên sẽ không thể linh hoạt đưa ra câu trả lời kiểu như “Cứu em, bởi vì mẹ của anh biết bơi” v.v và v.v

Ngày đó cô vẫn còn là một thiếu nữ, đã từng cực kỳ thận trọng suy nghĩ về vấn đề này, mà đáp án của cô chính là… cứu mẹ của mình. Bởi vì mẹ là người đã cho mình cuộc sống, không có mẹ sẽ không bao giờ có mình. Mà bạn trai, nếu như cô yêu đến không cách nào tự kềm chế được, vậy thì cô sẽ để tang, đốt vàng mã cho người ấy, suốt đời sẽ không lấy chồng nữa.

Trần Tri Tri định đứng dậy, nhưng bị Chu Đông kéo ngồi xuống.

“Chuyện của Từ Trì em định cho qua như vậy sao, không muốn giải thích cho anh một lời nào ư?”

Trần Tri Tri nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy, sao mình khổ sở đến vậy, thật quá mức khổ sở, tràn đầy bi thương đến cùng cực.

Tại sao cô lại không phải là một người môn đăng hộ đối với Chu Đông chứ? Tại sao bọn họ lại không thể giống như người con gái khác, cũng được người nhà anh vui mừng chào đón, mà người nhà cô cũng vui mừng khi gặp anh, hai gia đình đầy vui mừng, cùng lo làm đám cưới rồi vợ chồng sinh con đẻ cái.

Đột nhiên Trần Tri Tri nghiêng người ra trước, cực kỳ dịu dàng hôn anh.

Mặc dù trước kia cũng không phải là cô chưa từng chủ động, thế nhưng lần này, thật sự trong lòng anh cảm thấy có gì đó khác thường. Mặc dù anh biết cô nói dối anh đi làm thêm giờ, hàng ngày đều về nhà rất muộn, hơn nữa anh còn nhìn thấy Từ Trì đưa cô về. Mặc dù anh đang rất tức giận, nhưng thật sự anh cảm thấy không phải là cô ngoại tình… ít nhất, anh vẫn hiểu rõ, cô không phải là người thích đong đưa ăn ở hai lòng.

Nhưng phản ứng của cô lúc này vẫn luôn né tránh, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, trầm mặc hồi lâu, rồi sự chủ động không rõ nguyên cớ của cô đã làm cho anh cảm thấy rất…

…liệu có phải là cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh thật không, nếu không tại sao trong ánh mắt cô lại có thể ngập tràn sự áy náy và đau thương như thế.

Đợi đến bảy giờ tối ngày hôm sau, lúc anh về nhà thì thấy cô đã về rồi, đang gọi điện thoại ở trong phòng ngủ, nhìn thấy anh, cô cuống quít cúp điện thoại. Dáng vẻ của cô thất kinh như chỉ sợ anh phát hiện ra, quả thật đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy.

Trong lòng đầy nghi ngờ, anh đi tới hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”

Sắc mặt cô tái nhợt, đáp lại: “Không có gì, chỉ là một người bạn… Để em đi nấu cơm.” Cô lướt qua bên cạnh anh, giấu điện thoại vào sau lưng.

Cô đang nói dối, Chu Đông liếc qua cũng nhận ra. Nhưng đợi khi cô đi tắm, anh cầm điên thoại di động của cô lên xem, thời gian ghi chép cuộc gọi cũng đã bị cô xóa sạch.

Nếu quả thật cô trong sạch, vì sao phải xóa phần ghi chép đó chứ?

Nỗi nghi ngờ trong lòng Chu Đông càng ngày càng tăng cao, thậm chí anh còn ngầm cho rằng, đối tượng trò chuyện được ghi chép lại đó chính là Từ Trì, trừ hắn ra hoàn toàn không thể là ai khác.

Hoặc giả là có chuyện gì đó, đột nhiên Từ Trì hồi tâm chuyển ý muốn kết giao với Tri Tri, hoặc là hai người bọn họ trong lúc vô tình đã xảy ra tình một đêm chẳng hạn, dẫn đến hiện giờ Tri Tri không hề dám đối mặt với anh như vậy.

Chu Đông nghĩ đến tất cả những khả năng có thể xảy ra một lần nữa, nhưng trong lòng càng ngày càng thấy rối rắm. Trần Tri Tri tắm xong đi ra ngoài nhìn thấy anh cầm điện thoại di động của mình, trong lòng hoảng hốt, liền vội vàng cướp lại: “Anh xem gì ở điện thoại của em vậy?”

“Em sợ sao?” Chu Đông ngước mắt lên nhìn cô.

Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào điện thoại di động không nói gì. Chu Đông nhìn ra cửa phòng phía trước mặt, nơi đó ánh đèn hắt sáng trên sàn nhà.

“Tri Tri, có phải em đã làm chuyện gì có lỗi với anh phải không?”

Trần Tri Tri để điện thoại di dộng xuống, nhưng vẫn trầm mặc. Chu Đông chợt quay đầu đi, áp cô ở bên dưới thân mình, nhìn cô thật sâu: “Nếu như em đã làm chuyện sai lầm gì, chỉ cần là do em vô ý, anh vẫn có thể tha thứ cho em.”

Thật ra thì anh cũng không biết liệu trong lòng mình có thể thật sự bỏ qua hoàn toàn được hay không? Dù sao anh cũng là một người đàn ông, nếu như Trần Tri Tri thật sự đã phát sinh chuyện gì đó với Từ Trì, quả thật anh cũng không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa… Nhưng điều mà anh hy vọng hơn cả chính là Trần Tri Tri có thể thẳng thắn nói cho anh biết, cho dù kết quả thế nào, điều anh hy vọng nhất vẫn là chuyện kia không xảy ra

Em Là Người Tôi Yêu

Em Là Người Tôi Yêu

Status: Completed Author:

Em là người tôi yêu!

Cô là một nhân viên văn phòng bình thường. Anh là một lập trình viên nổi tiếng, là một trong những quản lý nổi danh của nhà mạng của công ty Iphone, phụ trách hạng mục nghiên cứu kỹ thuật phát triển khách hàng.

Họ là bạn học cùng lớp từ những năm học sơ trung (tương đương cấp trung học cơ sở). Anh là một học sinh giỏi, niềm tự hào của thầy cô giáo, được các bạn trong lớp yêu mến. Cô là một nữ sinh bình thường trong lớp, nhưng trở nên nổi tiếng vì bất cứ một hoạt động nào chỉ cần có liên quan đến cô, đều được anh dõng dạc xướng tên cô đầu tiên. Tên của cô trở thành lời nói cửa miệng của anh. Năm lớp 11 cao trung (tương đương cấp trung học phổ thông), anh quyết định tỏ tình với cô để xác định chủ quyền. Họ cùng thi vào một trường đại học nhưng học khác chuyên ngành.

Cô có hai người bạn thân, một trai một gái. Họ sống cùng khu nhà, cùng vui chơi suốt thời thơ ấu, cùng nhau học tiểu học. Theo thời gian, họ cùng nhau lớn lên. Cô thầm mến cậu bạn trai tài hoa, nhưng do tính e dè nên cô chỉ giấu kín trong lòng.
Cô và anh yêu nhau đã mười năm, đã sống chung với nhau. Nhưng có một ngày cô đưa ra lời đề nghị chia tay. Anh cho rằng cô chỉ giận dỗi nhất thời. Nhưng họ đã chia tay thật sự...

Nguyên nhân nào khiến cho tình yêu của họ tan vỡ? Phải chăng do tình cảm thầm mến cậu bạn thời thơ ấu, giờ đây học cùng trường đại học, một thủ lĩnh của ban nhạc sinh viên, một thần tượng của nữ sinh trong trường đột nhiên bùng cháy trong cô? Hay tại anh đã quá gia trưởng, luôn chủ động trong mọi việc, luôn cho rằng anh làm mọi việc đều vì cô, nên cô chỉ việc nghe theo anh là được? Hay tại một lý do nào đó mà cô không dám nói ra vì sợ làm anh bị tổn thương?

Với giọng văn nhẹ nhàng, hiện tại xen lẫn hồi ức, tác giả Dư Bách Bách đã mô tả những thăng trầm của một tình yêu đẹp, thơ mộng của đôi bạn trẻ. Cái kết có hậu như một lời nhắn gửi với các bạn trẻ: Khi đã yêu nhau hãy cùng nhau chia sẻ tất cả những niềm vui, nỗi buồn, chia sẻ với nhau tất cả những khúc mắc để cùng nhau tìm ra cách giải quyết hoàn mỹ nhất.

Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!

=== ====== =======

Trích dẫn:

- Anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô, "Tri Tri." Hai tháng qua, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy, lâu lắm rồi cái tên của cô mới lại được thốt ra từ đầu lưỡi của anh với cảm xúc quen thuộc như thế.

"Anh yêu em."

Anh đột nhiên thổ lộ một câu như thế.

Trần Tri Tri ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lại nhìn sang chỗ khác.

Anh chống hai cánh tay ở trên tường phía sau lưng cô, nhìn cô chăm chú nhưng không hề đụng vào cô, "Còn em thì sao?"

=== ========
- Nhưng vào giờ phút này cô cảm thấy, chưa bao giờ mình có một sự thoải mái như thế, giống như toàn bộ mọi ưu phiền tích tụ đã bị cơn gió lạnh kia cuốn bay đi. Cả người cô thật thanh tịnh, không còn một chút phiền não. Vào giờ phút này, vào giờ phút này, cô mới dám thừa nhận.

Cô thật sự rất yêu thích Chu Đông, rất thích rất thích, trong lòng tràn ngập niềm yêu thích, toàn tâm toàn ý yêu thích anh, cả đầu, cả trái tim cô, tất cả con người cô đều rất yêu thích Chu Đông...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset