“A… Mời anh ở lại ăn bữa cơm cũng không hay lắm, không nên…”
“Hôm nay chẳng phải là em còn thiếu anh hơn bốn mươi đồng đó sao? Suy nghĩ một chút, đi ăn bữa tiệc lớn bên ngoài dường như quá đắt, lại rất chậm.” Anh cười cười, sờ sờ bụng, “Buổi trưa hôm nay anh cũng chưa ăn cơm, ngửi mùi cơm của em lại thấy hơi đói bụng một chút. Cứ cho là bồi thường lại số tiền kia của anh đi.”
Anh nói dối.
Anh đã ăn rồi.
Nhưng mà anh không sao chống đỡ nổi việc ngày hôm nay bọn họ lại có đến ba lần gặp mặt nhau, anh không muốn cứ như vậy lập tức rời đi, không muốn lần sau khi gặp mặt nhau bọn họ vẫn lại chỉ biết tái diễn những câu đối thoại không hề có ý nghĩa kia.
Cô không trả lời, ngược lại lúc cầm hai bộ chén đũa ra ngoài, khi đi qua bên cạnh anh liền khẽ nói, “Cơm của em giá trị không được nhiều tiền như vậy đâu.”
Anh cười, “Đói bụng dĩ nhiên là đáng giá tiền đó.”
Anh trở lại phòng khách cùng cô ngồi xuống.
Cô bưng nồi cơm điện cơm ra bới cơm đưa cho anh. Anh phát hiện chén đũa của bọn họ giống nhau. Trước kia tất cả mọi thứ của bọn họ đều là đồ dùng tình nhân. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Của anh là chén to hoa văn màu nâu cùng với đôi đũa gỗ cùng màu, của cô là chén nhỏ cũng có hoa văn màu nâu nhưng có hình dáng nhỏ hơn cùng với đôi đũa gỗ màu nâu.
Cô thích vật dụng bày đặt ở cùng một chỗ phải có cảm giác đồng bộ.
Nhưng đồ mà bọn họ dùng là bây giờ đều là chén và đũa gỗ cùng kiểu, lại đều là màu trắng. Đồ này bọn họ mua mười bộ định chuẩn bị cho khách dùng.
Giờ phút này anh không phát biểu gì về những suy nghĩ trong nội tâm của mình, chỉ tiếp nhận bát cơm mà cô bới cho anh: “Cảm ơn.” Anh nói.
“Không có gì, bữa cơm tiếp đãi anh không được chu đáo lắm.” Cô trở lại vẻ khách sáo.
Bọn họ cúi đầu ăn cơm của mình, sau một hồi yên tĩnh, anh tựa như vô ý mở miệng, “Công việc có tốt không?”
“Hả.” Cô tựa hồ như chỉ vội vàng vùi đầu ăn cơm, “Vẫn như vậy.”
“Chị Trương gì đó không còn nhằm vào em nữa chứ?” Anh biết lúc bọn họ chia tay, cũng là lúc cô gặp rắc rối trong công việc, cô và một vị lãnh đạo nữ trong công ty rất không hợp với nhau.
“Không đâu. Chị ấy từ chức rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lại trầm mặc.
Cô ăn cơm ăn cũng rất nhanh, chưa từng ngẩng đầu lên, tựa hồ đã chủ ý quyết định, nếu đã như vậy thì sẽ mãi cho đến khi kết thúc.
Rõ ràng hôm nay đang rất vui vẻ cơ mà? Tại sao nhìn thấy anh lại có thể như vậy?
Mười phút sau, anh ăn no đến mức bụng không thể ăn thêm được nữa. Cô đã sớm đặt bát đũa rồi, hai tay chống ở trên ghế ngồi, nhàn nhạt hỏi: “Anh ăn xong rồi à?”
“Chưa xong.” Anh lại ăn một chút, cho đến cuối cùng nuốt cũng không trôi được nữa.
“Để em đi rửa chén.” Cô đứng dậy dọn dẹp.
Không thể viện cớ gì thêm, cũng không còn cớ gì để ở lại đây nữa rồi.
Nhưng anh vẫn cứ ngồi, không có ý định đứng dậy rời đi.
Cho đến lúc cô rửa chén xong đũa đi ra ngoài, anh quay đầu nhìn về phía cô, “Em cảm thấy chúng ta còn có thể tái hợp lại được không?”
Cô vẫn đứng tại chỗ, một lúc thật lâu sau mới nói: “Không biết.”
… Là không biết, chứ không phải là không được.
Đương nhiên trái tim anh không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô, “Tri Tri.” Hai tháng qua, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy, đã lâu rồi từ đầu lưỡi của anh mới lại được thốt ra cái tên của cô với cảm xúc quen thuộc như thế.
“Anh yêu em.”
Anh cứ như vậy đột nhiên thổ lộ.
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên liếc anh một cái lại nhìn chỗ khác.
Anh chống hai cánh tay ở trên tường phía sau lưng cô, nhìn cô chăm chú nhưng không hề đụng vào vô, “Còn em thì sao?”
Anh cao một thước tám, mà cô chỉ cao có một thước sáu hai, cái trán của cô cao vừa tới vai anh, bóng dáng của anh bao phủ ở trên người cô.
Cô vẫn quay cái nhìn ra chỗ khác.
“Nếu như là vì chuyện lần đó, anh muốn nói xin lỗi em.”
Ánh mắt của anh trước sau vẫn khóa chặt vào cô, không muốn bỏ qua bất cứ một chút cảm xúc nào của cô, “Suốt hai tháng qua anh rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ.” Phối hợp với lời nói, anh tiến lên trước một bước.
Trần Tri Tri lui về phía sau môt bước, dựa vào vách tường, “Em không nhớ anh.”
“Vậy sao?” Anh cũng không để ý, hoặc chẳng qua là cũng không tin.
Hai tay anh từ trên vách tường hạ xuống, thuận tiện đặt lên hông của cô, thân thể lại tiến đến gần hơn chút nữa, “Buổi tối thì sao? Ở trên chiếc giường lớn đó em có nghĩ tới anh hay không?” Hiện tại anh ở gần cô đến mức cô cảm nhận được cả hơi ấm ở trên người của anh.
Trần Tri Tri rất muốn trả lời không nhớ, nhưng cô không sao thốt nên lời.
“Em cũng có nhu cầu đúng không?”
Anh càng áp sát thân thể gần hơn nữa, gần như là đè lên cô. Cô vốn định đưa tay đẩy anh ra, anh lại kéo hai cổ tay cô xuống. Nhưng anh lại không nói nữa, cứ để thân thể dính sát vào cô như thế.
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt giống như dã thú trong bóng tối, yên tĩnh chờ đợi, lại phát ra ánh sáng nóng bỏng.
Anh đã có phản ứng.
Loại tư thế này là trò chơi trước kia bọn họ thường chơi, bởi vì người cô rất nhỏ nên anh rất thích nâng cô lên hoặc đè cô thật chặt đè ở trên vách tường, bao cô lại hoàn toàn, chơi trò người đẹp và quái vật.
Tay của anh đã bắt đầu không thành thật từ từ luồn xuống, qua lớp áo bằng len của cô, xâm nhập vào bên trong.
Cô vốn định nín thở, nhưng lại vô ý thở dốc ra.
Vì đã quá biết cô, anh cũng rất hiểu cô trong những lúc như thế này, hiểu rõ mỗi một thần sắc hay ý tứ mỗi câu nói của cô, cho nên chung quy là anh luôn có thể bắt ở nhược điểm của cô. Cho dù là hôm nay cũng vậy.
Anh tùy ý vuốt ve bầu ngực của cô. Nếu như nói là trên thân thể của cô, nơi làm cho anh thích nhất, trừ đôi môi của cô thì là bộ ngực của cô rồi. Bởi vì cô có một bộ ngực mềm cỡ 34E, vấn đề này là do từ hồi nhỏ còn đi học cô bị chê là ngực phẳng. Mẹ cô ôm hận nên dùng sữa đậu nành và trứng ngâm rượu nuôi lớn. Từ cấp hai trung học trở lên, tất cả nữ sinh trong lớp cô liền không ai có bộ ngực tuyệt vời như thế.
Nhưng cô lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, luôn cảm thấy bộ ngực này của cô là một nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời của mình.
Vì vậy cô ghét nhất là bị người khác nhìn chăm chú.
Vậy mà rốt cuộc anh lại thích, mỗi lần đêm khuya lúc vắng người, ở trên giường lớn đó, anh và cô sẽ… Anh chợt ôm cô lên, đặt cô lên trên ghế sa lon dài và hẹp trong phòng khách, cả người đè lên cô.
Môi anh điên cuồng dao động ở trên mặt, xuống cổ, trên ngực cô… anh rất nhớ mùi hương của cô, cực kỳ nhớ.
“Chúng ta cứ như thế này đi, cho dù em vẫn không chịu tái hợp lại với anh… Nhưng chúng ta vẫn có thể lên giường, không phải chúng ta đều có nhu cầu đó sao?” Giọng của anh khàn khàn chứa đầy lửa nóng, tràn đầy ham muốn. Tay đẩy chiếc áo lông và nội y của cô lên, hôn một đường lên đó.
Trần Tri Tri biết mình thân thể đã nổi lên phản ứng, vì nếu cô không có phản ứng, thì sẽ không để mặc cho anh muốn làm gì thì làm như vậy.
Nhưng vào giờ phút này, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng lại cảm thấy có chút đau buồn.
Tình yêu mà nói, chẳng lẽ lại thực sự chỉ có lên giường thôi sao?
“Mang bao cao su vào.” Cô chấp nhận phương án anh đề ra, cúi đầu nhắc nhở anh.
Hôm nay cô cũng mệt mỏi, cho nên có làm cái gì đi nữa thật sự cũng không chút liên quan.