Chương 220: Mổ gà lấy trứng

Mổ gà lấy trứng

Phong Khải Trạch đã thành hôn với Tạ Thiên Ngưng, hôm nay họ chính thức thành vợ chồng, trải qua cuộc sống gia đình đầy ngọt ngào, đám người Tạ Minh San, Hồng Thi Na thường hay gây loại cũng chẳng còn thấy nhiều, tất cả biến mất không còn một bóng, chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc.
Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, bắn lên cơ thể mệt mỏi của người đang ngủ say trên giường, phản chiếu làn da mịn màn đến mê người, trong phòng tràn ngập tình yêu nồng ấm.
Tạ Thiên Ngưng vẫn nằm sấp ngủ ở trên giường, không muốn nhúng nhích, cho dù bị mặt trời chiếu vào làm khó chịu, cũng không chịu động đậy, chỉ cứ muốn nằm ngủ.
Vừa cưới được hai ngày, cô tựa như bị nhốt chặt ở trên giường , luôn luôn bị tập kích bởi một người đàn ông dồi dào tinh lực, cho nên mệt đến ngay cả mở mắt cũng không nổi. Nếu như tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ cô sẽ bị mệt mà chết mất.
Người ta mới cưới liền đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, cô lại bị đặt ở trên giường cả ngày lẫn đêm đều để hoan ái, mới quá mệt.
Phong Khải Trạch đi từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên người chỉ bọc một chiếc khăn tắm, thuận tay đem rèm cửa sổ kéo ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào. Sau đó ngồi lên trên giường, đùa với người đang ngủ say, “Bà xã, mặt trời đã lên cao, mau rời giường ăn cơm thôi! Ngủ nữa sẽ thành heo mẹ đó.”
“Em muốn ngủ, không muốn ăn cơm.” Mí mắt cũng không động đậy, Tạ Thiên Ngưng vẫn tiếp tục nằm ngủ, trong tiếng ‘ưm’ ngáy ngủ, có thể thấy rõ cô thật sự rất mệt mỏi.
“Không ăn cơm không được, ăn cơm xong hãy ngủ tiếp, có được không?” Anh dụ dỗ cô, nhẹ nhàng kéo cái chăn trên người cô.
“Ngủ xong rồi ăn.” Hai tay kéo chăn qua đỉnh đầu, tiếp tục ngủ, do quá mệt ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
“Không được, không ăn cơm đúng giờ em sẽ bị đau dạ dày, chẳng lẽ em quên rồi sao? Ngoan ngoãn đi, đứng lên tắm nước nóng, sau đó đi xuống ăn cơm. Nước nóng anh đã chuẩn bị xong cho em rồi, ngươi đi vào tắm một lúc là được, đứng lên đi.” Anh đem chăn kéo ra một chút, để cho đầu cô lộ ra ngoài, sau đó hôn xuống vầng trán của cô.
Hai ngày qua đúng là làm cô mệt muốn chết rồi, có lẽ do túng dục quá độ, nên hôm nay cần phải để cho cô nghỉ ngơi thật nhiều vào thôi.
Hết cách rồi, ai biểu cô hấp dẫn như vậy chứ!
“Một ngày không ăn sẽ không đau đâu, anh để cho em ngủ thêm một lát đi.” Cô còn muốn đem chăn kéo lên che kín đầu, nhưng lần này lại không thể thành công, bởi vì đã bị người kia lôi kéo lại.
“Không được, có một thì sẽ có hai, anh không cho phép em có thói quen này.” Anh kéo xốc chăn ra ngoài, sau đó ôm cô gái đang lõa thể ở trên giường bước vào trong phòng tắm.
Dưới tình cảnh này, cho dù cô còn muốn ngủ cũng phải mở mắt ra, chẳng quan tâm mình giờ không mặc quần áo, mệt mỏi nói : “Khỉ con, hôm nay anh tha cho em đi, có được hay không? Em thật sự đã quá mệt rồi, anh thực muốn mổ gà lấy trứng (*) à.”
(*) mổ gà lấy trứng: là câu nói ẩn dụ, chỉ vì tham lợi trước mắt mà quên đi lợi ích lâu dài.
“Có cần thổi phồng đến vậy không?” Anh đi vào phòng tắm, đặt cô nhẹ nhàng vào trong bồn tắm, sau đó đứng ở một bên nhìn, nếu như không phải cố ngăn chặn cơn nóng rang trong thân thể, e là lại muốn hô mưa gọi gió rồi.
Cô đối với anh mà nói, đúng là quá hấp dẫn, chẳng qua chỉ chạm vào đã có thể làm cho anh phun máu rồi.
Tạ Thiên Ngưng ngâm mình ở trong bồn tắm, có nước nóng ngâm, cơn mệt mỏi trên người dần tan biến, gương mặt đầy hưởng thụ, chợt giận dữ: “Ai nói không có? Với những cách làm của anh, không qua mấy ngày nữa em sẽ bị anh ép khô mất , làm sao mà có thể đẻ trứng a?”
Phong Khải Trạch cười gian xảo, lấy tay bóp cái mũi của cô, châm chọc cô, “Em yên tâm, anh tuyệt đối không để cho gà mẹ không đẻ ra trứng đâu.”
“Anh bớt nói lời mắc ói đi.”
“Anh biết chừng mực, thấy em mệt mỏi đến thế, lòng anh như cắt đó! Hôm nay khí trời tốt, chúng ta nghỉ ngơi cho tốt để lấy lại sức đi. Rồi chúng ta cùng đi đánh Gon, có được không?”
“Em không biết đánh.”
“Anh dạy cho em. Em từ từ tắm đi, anh ra ngoài thay quần áo, đợi lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng đi.” Anh đứng lên, hôn lên môi cô một cái, xoay người rời đi.
Chợt nhớ ra một điều,liền gọi lại người mới vừa đi.
Tạ Thiên Ngưng chợt nhớ đã lâu không gặp Cự Phong, liền hỏi một chút, “Khỉ con, đã lâu rồi không gặp Cự Phong , hôn lễ cuả chúng ta anh ấy cũng không có tham dự, có phải anh ta đã xảy ra chuyện gì không? Cự Phong là anh em tốt của anh, ngay cả hôn lễ của anh cũng không tới tham gia, bộ không còn nhớ đến người anh em này nữa à.”
“Cậu ta về nhà, để chúc thọ cha, trong thời gian ngắn tới e rằng không thể gặp được cậu ấy đâu, lâu thì một năm, ngắn thì mấy tháng.” Phong Khải Trạch vốn dĩ cũng không để tâm trong lòng về chuyện này mấy.
Cho dù Cự Phong không có về nhà, hắn cũng sẽ không đến tham gia hôn lễ, để tránh cho quá nhiều người biết quan hệ của bọn họ.
“Ồ, trở về chúc thọ phải mất nhiều thời gian đến thế sao, cho tới nay em cũng không biết Cự Phong là ai, cảm giác con người này không phải đơn giản.”
“Đương nhiên không đơn giản rồi, cậu ta là một thiếu gia của gia tộc thần bí, là người nối nghiệp trong tương lai. Về phần tại sao phải đi về lâu như vậy, e là có liên quan đến chuyện gia tộc bọn họ, nên anh cũng không biết rõ lắm.”
“Cái gì, Đại thiếu gia của gia tộc thần bí, gia tộc thần bí là gì?” Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc hỏi, tựa hồ rất hứng thú với chuyện này.
Không trách được Cự Phong lại kỳ quái thế, té ra có lai lịch không nhỏ, hơi giống nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp, rất thú vị.
“Một gia tộc đã có bề dài lịch sử lâu đời, nên mới rất thần bí, người bên ngoài gọi họ là Thiên Môn, tựa như dạng thần bí nhất trên đời này, Cự Phong chính là người kế thừa thế hệ thứ 39, gia tộc của bọn họ còn là cổ đổng cực lớn. Hơn phân nửa là tổ truyền, làm chủ kinh doanh tiệm đồ cổ, hình như có chút liên quan đến hắc đạo.” Phong Khải Trạch chỉ giải thích, không muốn nói thêm về cái này, vì vậy liền dừng lại đề tài, “Được rồi, em đi tắm trước, anh đi thay quần áo, chờ em ở dưới lầu cùng nhau ăn cơm .”
“Ừm.” cô cũng không hỏi tới nữa, mặc dù có hứng thú với lai lịch Cự Phong, nhưng biết bao nhiêu cũng đã đủ rồi, không cần phải biết rõ thêm, tiếp tục hỏi e rằng chẳng còn hứng thú.
Phong Khải Trạch ra khỏi phòng tắm, sau đó đi đến ngăn kéo tìm quần áo mặc, trong lúc vô tình phát hiện dưới hộc tủ có cái hộp gỗ, vì vậy cầm lên xem một chút, chợt nhớ tới Lâm Thư Nhu và Dư Tử Cường.
Dư Tử Cường xuất hiện, chỉ sợ Lâm Thư Nhu cũng không lẫn trốn được bao lâu, chuyện cũng sẽ bị bại lộ ra, thế là chân tướng sự việc cũng không thể giấu giếm.
Cũng được, đi bước nào hay bước đó. Nếu quả thật thời gian đã đến, anh cũng sẽ đem chân tướng nói ra.
Phong Khải Trạch không hề suy nghĩ nhiều, đem cái hộp để lại trong ngăn kéo, sau đó mặc quần áo vào, đang muốn đi ra cửa phòng, nhưng không ngờ điện thoại di động trong túi vang lên, vì vậy lấy ra xem một chút, thấy Phong Gia Vinh gọi điện tới. Vốn không muốn nhận, nhưng suy nghĩ một chút, quyết định nghe xem ông muốn nói gì, “Ông gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không?”
“Tôi không muốn gặp ông, có lời gì cứ nói hết trong điện thoại đi. Nếu như không có chuyện gì quan trọng, xin ông đừng gọi điện thoại tới quấy rầy tôi.”
“Lời này của ông là có ý gì?”
“Phong Gia Vinh, ông đừng có quá phận mà chọc tới tôi, tôi sẽ khiến cho ông hiểu hối hận là gì?”
“Ông dám ——”
Tạ Thiên Ngưng ở trong phòng tắm, nghe tiếng tức giận bên ngoài truyền đến, có chút bận tâm, liền đứng dậy, cầm khăn tắm lên, bọc lấy thân thể rồi đi ra ngoài, thấy Phong Khải Trạch đang cầm điện thoại di động, trong ánh mắt đều là lửa giận, ôn nhu hỏi: “Khỉ con, sao vậy? Mới vừa rồi còn vui vẻ, sao giờ lại giận như vậy?”
Có thể làm anh giận như vậy, sợ rằng chỉ có một mình Phong Gia Vinh, chẳng lẽ Phong Gia Vinh muốn gây khó khăn gì cho bọn họ sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng cô càng ngày càng sợ, thật sự sợ đánh mất hạnh phúc hiện giờ.
Bọn họ cũng đã kết hôn, chẳng lẽ Phong Gia Vinh vẫn không muốn để yên cho bọn họ sao?
Phong Khải Trạch giận đến cắn răng nghiến lợi, lúc này trong mắt không chỉ có tức giận, còn có hận ý, hận ý thật mãnh liệt, “Cái ông già Phong chết tiệc, muốn thiêu hủy tất cả di vật của mẹ anh, dùng cái này để uy hiếp anh về gặp ông ta một lần, ghê tởm.”
“Mẹ đã chết nhiều năm rồi, chẳng lẽ ba anh còn lấy mẹ ra uy hiếp anh sao? Rốt cuộc là di vật gì, có quan trọng không?”
Vốn cô còn muốn lấy thân phận con dâu đối đãi Phong Gia Vinh thật tốt, hi vọng ông có thể tiếp nhận cô, nhưng giờ nhìn lại, cho dù cô cùng khỉ con có kết hôn, thái độ của Phong Gia Vinh cũng không thay đổi chút nào.
“Có quan trọng hay không cứ để sau, đều khiến anh giận là lão già Phong kia thấy mẹ anh đã chết rồi cũng không để người được an nghỉ. Được, ông ta muốn gặp anh, thì anh sẽ đi gặp ông ta, để xem ông ta muốn làm trò gì đây. Thiên Ngưng, hôm nay tạm thời không đi đánh Gon, hôm nào anh dẫn em đi, em tốt nhất đợi ở nhà chờ anh, có được không?” Anh dằn cơn giận xuống tận đáy lòng, nói chuyện dịu dàng với người trước mắt, không đem cơn tức giận trút lên trên người cô.
“Em muốn đi với anh, em muốn cùng anh đối mặt với tất cả vấn đề, những khó khăn.” Cô cầu khẩn nói.
“Bé ngốc, anh đi cũng không gặp khó khăn gì, nhiều nhất chẳng qua cùng lão già Phong tranh cãi mấy câu, dù sao anh chỉ cần gặp mặt ông ta, liền tranh cãi rùm beng. Em yên tâm đi, hơn nữa em quên rồi sao, lão già Phong đã từng nói, không cho phép em bước vào cửa Phong Gia một bước, anh cũng không muốn cái cửa đó làm bẩn chân của em, ngoan ngoãn ở tại trong nhà chờ anh, nhớ ăn cơm đúng giờ. Nếu như cảm thấy buồn, vậy thì đi xem một sách về thương nghiệp, học tập một chút, sợ rằng rất nhanh em sẽ phải tham gia vào Hội Đồng Quản Trị rồi.”
“Vậy cũng được. Anh có chuyện gì buồn nhớ gọi điện thoại cho em, có được không?” Cô vẫn có chút lo lắng.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Anh hài hước nói, sau đó hôn ở trên môi của cô một cái, lúc này mới đi ra cửa phòng. .
Sau khi xoay người, lập tức đổi lại một khuôn mặt, lạnh lùng, uy nghiêm.
Tạ Thiên Ngưng nhìn bóng lưng Phong Khải Trạch rời đi, thở dài một tiếng, sau đó đi thay quần áo, tâm tình có chút nặng nề.
Vừa qua khỏi hai ngày hạnh phúc, không ngờ phiền não lại tới.
Cô tin khỉ con có thể ứng phó được Phong Gia Vinh, nên thu hồi lại tất cả lo lắng dư thừa lại.
Qua hơn mười phút, thím Chu đột nhiên gõ cửa một cái, sau đó đi tới, cung kính nói: “Bà chủ, bên ngoài có một người tên là Lâm Thư Nhu muốn gặp bà chủ, bà ấy nói bà là mẹ của bà chủ.”
“Cái gì?”
Nghe cái tin này, Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc, ngồi vào trên giường, có chút hoài nghi mình đang nằm mơ.
Mười hai năm , mẹ biến mất mười hai năm, vì sao giờ lại xuất hiện chứ?

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Status: Completed Author:

Nội Dung Truyện:

Truyện tình cảm không thể nói trước được điều gì cũng không thể cũng không thể nói rằng quyền chủ động thuộc về bên nào, thời đại ngày nay khái niệm chờ đợi đã mất đi phần nào sự thú vị của chính nó, chỉ khi thực sự yêu người ta không thể biết được, ai dụ dỗ ai. Truyện Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma sẽ giúp bạn có cơ hôi kiểm chứng được một điều rằng nếu thực sự chọc tức và đả động đến tình yêu của một người bá đạo thì điều này quả không dễ dàng gì.

Từ nhỏ bọn họ đã là đôi oan gia thường hay tranh cãi nhau, vì muốn trả thù cô, trước khi rời khỏi đã lén trộm đi quyển nhật ký mà cô yêu quý nhất, kể từ đó trở thành một kẻ vạn kiếp bất phục. Trước đêm đám cưới, biết được vị hôn phu bắt cá hai tay, cô biết mình đã nằm mơ suốt mười năm không hay, chỉ trong chốc lát liền vỡ vụn. Vì muốn trả thù, cô mang theo bạn trai mới của mình, đến tham dự hôn lễ của vị hôn phu. Cô cho rằng anh chỉ là một chàng trai bình thường gặp ở trên đường, nhưng không ngờ con người đó lại là người thừa kế đáng giá vạn triệu, một con số khiến nhiều cô gái phải thèm thuồng vị thiếu gia giàu có này.

Phong Khải Trạch: người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phong Thị, làm việc thần bí, lại quyết đoán và dứt khoát, nham hiểm xảo trá, đương nhiên là một con quỷ hóa thân, âm tình bất định, danh tiếng vang dội, nhưng lại ít người biết đến bộ mặt thật kia của anh.
Cứ tưởng chỉ là một trò đùa giỡn, không nghĩ tới tạo hóa trớ trêu người, giả hóa ra làm thật. Do cô vô tình, hay anh cố ý, thúc đẩy kết quả như vậy? Ngày đám cưới của anh, cô dẹp bỏ tình cảm của chính mình thành từng mảnh, trong cơn say mơ màng. Vào ngày kế tiếp tỉnh lại, trời đất quay cuồng, toàn thân rụn rời, xưa nay chưa từng có, vả lại bên cạnh là tên đàn ông lộ ra nửa thân trên để trần, làm cho cô điên cuồng la hét.

"A!" Hàng lông mày kiếm của chàng trai bất động, cánh tay dài duỗi ra, đè cô xuống, hạ thấp giọng nói: “Bảo bối của anh, sinh lực em vẫn luôn tràn đầy như thế này sao.” “Ai là bảo bối của anh?” “Ở trên thế giới này, ngoại trừ em ra, không còn ai xứng làm bảo bối của anh. Đâu là kết thúc đẹp cho chuyện tình này và là hồi kết cho chính truyện ??? Có chăng hạnh phúc sẽ đến, chỉ là tình trong như đã mặt ngoài còn e...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset