Hoàng hậu bỗng nhiên đứng lên, “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi nói Hoàng Thượng đỡ hơn nhiều là như thế này sao? Vì sao lại hôn mê lâu như vậy rồi còn chưa tỉnh? Có phải các ngươi làm gì Hoàng Thượng rồi không? Mau giải thích rõ ràng cho bản cung.”
“Nương nương, tối hôm qua Hoàng thượng không ngủ đủ giấc nên hôm nay nhất định là rất mệt, xin người nhỏ giọng một chút để cho Hoàng thượng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ra bên ngoài nói đi.” Gia Cát Linh Ẩn nhẹ giọng nói.
“Ra bên ngoài nói? Nhất định là làm chuyện không muốn người khác biết rồi. Gia Cát Linh Ẩn, ngươi đúng là to gan, ngươi cho rằng làm như vậy là Sở Lăng Thiên có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế sao? Dực nhi là Thái tử, điều này không thể thay đổi được, ngươi làm tốt bổn phận của mình thì hơn.”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Nương nương, thần nữ cùng Thất gia vẫn an phận thủ thường, không dám quá phận dù chỉ một chút, không biết vì sao nương nương còn phỏng đoán ác ý như vậy.”
“Hừ, nói cho cùng, nếu hôm nay bản cung không đến, chưa biết chừng ngày mai Hoàng thượng băng hà cũng nên.”
“Mẫu hậu…” Sở Lăng Dực thấy bà hơi quá, “Sắc mặt phụ hoàng so với mấy ngày trước đã tốt hơn rồi, tin tưởng đệ muội cùng Lục đệ nhất định tận tâm hết sức.”
“Dực nhi, con cũng ở lại đây đi, ngộ nhỡ bọn họ làm chuyện gì bất lợi thì con cũng có thể ứng phó.”
“Khụ.” Sở Lăng Hiên ho khan một tiếng, “Mẫu hậu, phụ hoàng bảo con cùng Thất vương phi ở lại đây, đại ca vẫn nên về trước đi, trong triều còn nhiều chuyện cần đại ca xử lý, nơi này cứ giao cho chúng con đi.”
Ánh mắt Hoàng hậu lạnh lùng đảo qua Sở Lăng Hiên cùng Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi đối với Hiên nhi chẳng phải vẫn luôn tôn kính mà không thể gần gũi sao? Hoàng thượng hôn mê, hai người cô nam quả nữ thật khiến bản cung lo lắng.”
“Nương nương…” Giọng nói của Gia Cát Linh Ẩn không che giấu được sự tức giận, “Thần nữ cùng Lục điện hạ vẫn luôn trong sạch, người nói như vậy là có ý gì?”
“Trong sạch?” Hoàng hậu vẻ kỳ quái, “Dù sao cũng chỉ có hai người các ngươi, làm cái gì cũng không ai biết, sự trong sạch của Thất vương phi cho ai xem chứ.”
“Nương nương…”
Dù sao trong lòng mấy người ở đây đều biết rõ, Hoàng hậu cũng không cần gì đắn đo, “Đừng cậy Hoàng Thượng luôn bảo vệ ngươi mà muốn làm gì thì làm, nếu một ngày Hoàng thượng mất…”
“Trẫm mất, thì sao?” Tiếng nói của Sở Kim Triêu ở phía sau lưng Hoàng hậu vang lên.
Hoàng hậu sợ tới mức nhảy dựng, ba hồn bảy vía bay mất, bà kích động quỳ xuống, dập đầu bộp bộp, “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp biết sai rồi. Thần thiếp lo lắng cho Hoàng thượng quá nên mới nhất thời tức giận. Thần thiếp cũng lo lắng Hiên nhi cùng Thất vương phi làm ra chuyện gì khiến cho huynh đệ chúng bất hòa.”
“Hoàng hậu cho rằng trẫm thực sự hôn mê sao? Từ lúc Hoàng hậu vào trẫm đã thức rồi! Khụ khụ!”
Gia Cát Linh Ẩn chạy nhanh tới đỡ Sở Kim Triêu ngồi dậy, lấy một chén nước ấm đến cho ông, “Hoàng thượng bớt giận, sức khỏe quan trọng hơn.” Khóe miệng nàng gợi lên nụ cười lạnh nhìn vào mắt Hoàng hậu.
Trong lòng Hoàng hậu cả kinh, nhất thời hiểu được là nàng cố ý dẫn dụ cho mình nói ra những lời kia. Nàng đã sớm biết Hoàng thượng tỉnh lại rồi. Tiện nhân, thật đúng là tâm cơ!
“Hoàng thượng, Thất vương phi nhất định đã biết người tỉnh lại, cố ý dẫn dụ thần thiếp nói như vậy.” Hoàng hậu chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, làm giống như mình bị oan uổng.
“Hừ!” Sở Kim Triêu hừ một tiếng, “Nếu trong lòng Hoàng hậu không nghĩ như vậy thì làm sao nói ra được chứ. Hoàng hậu, trẫm còn không biết, Hoàng hậu có thể nói ra lời như vậy! Trẫm nói cho Hoàng hậu hay, ngoại trừ trẫm ra, ai dám thương tổn Tam nha đầu dù chỉ một đầu ngón tay trẫm sẽ hỏi tội, nghe rõ rồi chứ?”
“Nghe rõ rồi.” Hoàng hậu khúm núm nói, trong mắt oán hận càng sâu hơn, “Thần thiếp ghi nhớ lời Hoàng Thượng dạy bảo.”
“Trẫm coi như Hoàng hậu lo lắng cho trẫm quá nên nói hươu nói vượn, nếu có lần sau, trẫm tuyệt đối không tha!”
“Thần thiếp đa tạ ân điển của Hoàng thượng.”
“Hừ, đừng tưởng rằng trẫm không biết, một đám các ngươi đều ngóng trông trẫm chết có đúng hay không?”
Mấy người trước giường không kịp nghĩ nhiều, nhất loạt quỳ trên mặt đất, “Nhi thần không dám.”
Hoàng hậu ngẩng đầu xem tình thế, “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp cùng Dực nhi cáo lui trước, không quấy rầy người nữa.”
“Ừ.”
Hoàng hậu nháy mắt với Sở Lăng Dực, hai mẹ con cùng nhau đi ra. Mặt Hoàng hậu so với đêm tối còn đen hơn, “Buồn cười, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi quá ác độc! Để xem bản cung làm sao trừng phạt ngươi!”
“Mẫu hậu.” Sở Lăng Dực nhíu mày, “An phận một chút đi, nhi thần thấy sức khỏe phụ hoàng có chút suy yếu, nhưng vẫn không quá đáng ngại, không cần phải việc nhỏ làm ảnh hưởng đại sự.”
“Con đang trách bản cung nhiều chuyện sao? Bản cung đều muốn tốt cho con thôi.” Hoàng hậu tức giận khiển trách.
“Người cứ an phận thật tốt đi đã, không cần phải tự tiện hành động, con tự có an bài.”
“An bài? Con xem xem, Lục vương phủ, Thất vương phủ đều lần mò đến gần Hoàng thượng rồi còn con vẫn không nhúc nhích gì, bản cung cũng là sốt ruột vì con. Hừ!” Hoàng hậu bỏ lại Sở Lăng Dực, một mình thở hổn hển trở về Dịch Khôn cung.
Dực nhi, mẫu hậu làm những điều này đều là vì con, con chờ xem, xem mẫu hậu làm thế nào thu dọn Sở Lăng Hiên cùng Gia Cát Linh Ẩn.
Sở Lăng Dực thở dài, bóng dáng biến mất ở trong màn đêm.
Gia Cát Linh Ẩn dặn dò cung nữ mang cháo vào, tâm tình Sở Kim Triêu rất nặng nề, ông rõ ràng hơn ai hết tình hình căng thẳng giữa các con, cũng đau lòng hơn ai hết. Ông vừa phải cân bằng thế lực xung quang, vừa hi vọng các con có thể hiểu được dụng tâm của mình.
Bảo Sở Lăng Hiên rời đi, chỉ giữ lại Gia Cát Linh Ẩn.
“Tam nha đầu, con nói xem trẫm nên làm thế nào?”
“Phụ hoàng, lấy bất biến ứng vạn biến vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.”
“Lấy bất biến ứng vạn biến?” Sở Kim Triêu nghiền ngẫm những lời này, chậm rãi gật gật đầu, “Chỉ sợ Dực nhi không rõ, kiềm chế không được lại gây ra đại họa.”
“Thái tử điện hạ thì không đến mức, mà là Hoàng hậu nương nương…”
“Haizz…” Sở Kim Triêu thở dài.
“Phụ hoàng, mặc kệ như thế nào, sức khỏe người nhanh chóng tốt lên mới là việc quan trọng.”
“Ừ, gọi Hiên nhi vào cho trẫm, để nó gác đêm, con đi nghỉ ngơi đi.”
“Không được!” Nghĩ đến việc làm kiếp trước Sở Lăng Hiên với ông, Gia Cát Linh Ẩn theo bản năng từ chối, “Nhi thần cùng Lục điện hạ cùng nhau canh giữ, có thể phụ giúp lẫn nhau.”
“Được rồi.”
Lệnh cung nữ tiến vào hậu hạ rửa mặt xong, Sở Kim triêu lại ngủ tiếp.
Hai người đến gian ngoài, Sở Lăng Hiên ngồi cạnh cửa, Gia Cát Linh Ẩn ngồi xa xa bên kia, nàng tựa vào trên ghế, nhịn hai ngày thật sự không chịu được nên cũng dần dần nhắm hai mắt lại. Sở Lăng Hiên liếc mắt nhìn, cầm áo choàng đi tới, nhẹ nhàng choàng lên người nàng.
“Sở Lăng Thiên. Tránh ra!” Giữa mơ hồ nàng tưởng Sở Lăng Thiên lại đến đòi hỏi, thôi thôi đẩy đẩy, bàn tay nhỏ bé rơi vào một bàn tay to nóng bừng, nàng không từ chối, tùy ý để hắn vuốt ve.
Ánh mắt Sở Lăng Hiên lạnh băng mà tham lam, Gia Cát Linh Ẩn, nàng đối với hắn thật là thâm tình. Thưởng thức bàn tay mềm mại không xương của nàng, giờ khắc này hắn hy vọng nàng vĩnh viễn không thức dậy. Nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, môi hắn chậm rãi tới gần, đôi môi mềm mại kia vô cùng hấp dẫn hắn.
“Sở Lăng Thiên, ta yêu chàng.”
Ngay sau đó, nàng choàng tỉnh bởi cơn đau, nhìn thấy Sở Lăng Hiên đang nắm lấy cằm nàng, con ngươi âm u, đen tối.
“Hắn ở trong lòng nàng có trọng lượng như vậy sao? Bản vương ở trước mắt nàng, nàng lại gọi tên hắn!”
Gia Cát Linh Ẩn tỉnh táo lại, bỗng nhiên đứng lên, áo choàng liền theo đó rơi xuống đất, “Ngươi đang nói cái gì? Buông ra!” Đẩy tay hắn, trong mắt có thể phun ra lửa.
“Sở Lăng Hiên, ngươi muốn làm gì?”
Sở Lăng Hiên nhặt áo choàng lên, phủi phủi, gợi lên một tia cười lạnh, “Không có gì, nàng ngủ tiếp đi.”
Nàng làm sao còn dám ngủ, vừa rồi là nàng quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ quên mất, cùng một kẻ đầu lang ở trong một phòng mà mất đi ý thức là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nàng không nói gì, hai mắt mở lớn.
Sở Lăng Hiên thấy thế, lạnh lùng cười như cũ, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Không biết khi nào Gia Cát Linh Ẩn lại không khống chế được ý thức lại mơ mơ hồ hồ. Giữa mơ hồ, nàng thấy trước mặt là một khoảng máu tanh, trên người Sở Lăng Hiên mặc long bào, Gia Cát Hồng Nhan đội mũ phượng, còn nàng thì hai chân đã bị đánh gãy, đang kéo dài chút hơi tàn.
“Gia Cát Linh Ẩn, tiện nhân ngươi cũng dám bất kính với ái phi của trẫm!”
“Tam muội, muội thấy rồi chứ? Hôm nay ta sẽ trở thành Hoàng hậu, còn muội, đi chết đi. Người đâu, mang ả ném vào hầm rắn độc!”
Gia Cát Linh Ẩn giật mình tỉnh lại, chén trà trong tay nàng vì bị hất mạnh mà rơi xuống mặt đất.
“Linh nhi, nàng sao vậy?” Sở Lăng Hiên tiến lên, “Có phải là gặp ác mộng không?”
Nhìn thấy người trước mặt, Gia Cát Linh Ẩn như còn chìm trong mộng, nàng đứng lên, nhanh chóng ôm lấy hai tai tránh đi nơi khác, “Không được lại đây, không được lại đây!”
Sở Lăng Hiên chậm rãi tới gần, “Nàng sợ bản vương? Vì sao lại sợ bản vương?”
“Không được lại đây, không được lại đây. Sở Lăng Thiên! Sở Lăng Thiên!”
Ngay sau đó nàng rơi vào một vòng ôm với hơi thở quen thuộc, nàng gắt gao nắm lấy cánh tay y, “Đừng cho hắn tới đây, không được tới đây.”
“Sở Lăng Hiên, ngươi đang làm cái gì?” Ánh mắt sâu thẳm của Sở Lăng Thiên tràn ra sự đau lòng, y vẫn luôn lo lắng cho nàng, không nghĩ tới vừa đến đây lại nghe thấy tiếng gọi kinh hoảng của nàng. Y nhẹ nhàng vuốt lên lưng nàng, “Đừng sợ, ta là Sở Lăng Thiên. Vi phu đến rồi, đừng sợ.”
Sở Lăng Hiên vuốt vuốt hai tay, “Có lẽ là nàng gặp ác mộng.” Trở lại trên ghế tiếp tục chợp mắt.
Sở Lăng Thiên ôm lấy thân thể mềm mại vào trong lòng mình, thân thể của nàng vẫn còn run rẩy. Ôm lấy nàng tìm một cái ghế ngồi xuống, để nàng tựa vào ngực mình, sủng nịch dỗ dành, “Đừng sợ, không có việc gì.”
Khẳng định là y đến đây thật, lòng nàng mới dịu xuống, hoảng sợ trong mắt biến mất, bàn tay lạnh như băng. Nàng giương mắt lên, nhìn Sở Lăng Hiên ở khoảng cách không x, tựa đầu thật sâu chôn vào trong lòng Sở Lăng Thiên.
“Ngủ đi.”
Vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, cởi áo choàng của mình ra bọc lại người đang ở trong lòng.
Gia Cát Linh Ẩn rốt cuộc khép mắt, đi vào giấc ngủ.
Sở Lăng Thiên ngẩng đầu, Sở Lăng Hiên vừa chợp mắt lúc nãy đang nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự lạnh lùng. Sở Lăng Thiên hiểu được nên siết vòng tay thật chặt, đem người trong lòng chôn thật chặt vào trong lòng mình.
Sở Lăng Hiên lạnh lùng cười, hừ lạnh một tiếng, hạ giọng, “Sở Lăng Thiên, ngươi bảo vệ nàng không tốt.”
“Vậy cũng không cần ngươi phải quan tâm.”
Đối thoại ngắn gọn, hai người đều im lặng, cho đến lúc trời hửng sáng.
Gia Cát Linh Ẩn giật giật, tư thế này khiến thân thể của nàng có chút đau nhức, nàng ngáp một cái, mở mắt ra thấy ngay một gương mặt tuấn tú, nàng đưa tay chạm vào, rất chân thật.
“Nương tử, sờ ở phía dưới.” Sở Lăng Thiên nâng thân thể của y lên, ở bên tai nàng tà mị nói.
Gia Cát Linh Ẩn liếc mắt, đứng dậy, lấy áo choàng che đi cái nơi đang không yên phận của y, buổi sáng phản ứng của người anh em kia đúng là quá khích.